Chương 263: Thần Điêu-Mẫu Thân Đại Nhân Sự Lựa Chọn
Diệp Thần cùng với hai người nữ nhân nằm trên cái giường ngủ đi, trời cũng sắp tối đến nơi. Hoàng Dung cũng đã tỉnh lại đi à. Có vẻ như là mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát, ít nhất thì nàng cùng không có hét lên đi à.
"Ân, ngươi tỉnh rồi." Diệp Thần nhìn Hoàng Dung tỉnh lại liền cười một cái. Hắn tạm thời đưa cho Tiểu Hằng trốn sang một góc tránh cho Hoàng Dung nhìn thấy đi à, dù sao đỡ hơn dọa nàng ngất nữa a. Thật không biết cái này Dung Nhi bị cái gì bệnh ngất nhiều như vậy bộ bật hack hay auto ngất sao.
"Tướng công, vừa rồi người vừa rồi là ai?" Hoàng Dung liền nhanh chóng bình tĩnh lại mở miệng hỏi.
"Ân, là ta em gái nuôi. " Diệp Thần liền không biết xấu hổ nói.
"Ngươi đừng lừa ta, giữa nam và nữ tốt nhất không nên có kiểu nhận anh trai nuôi hay em gái nuôi. Vì trừ khi ruột thịt ra thì con gì nuôi cũng để ăn thịt mà thôi." Hoàng Dung liền không khỏi mở miệng nói. Tên này rõ ràng là muốn lươn nàng mà.
"Được rồi, ta thừa nhân ta và em gái nuôi quả thật là có chút quan hệ thân mật, mật thiết với nhau. Ngươi đã biết vậy ta cũng giới thiệu luôn nàng là Phùng Hằng là ta phát hiện trong mật thất hầm băng của Đào Hoa Đảo có vẻ như do cha ngươi làm ra. Tiểu Hằng ngươi qua ra mắt Dung Nhi đi a." Diệp Thần liền thành thành thật thật khai báo nói.
"Dung Nhi tỷ tỷ chào ngươi ta là Phùng Hằng. Sau này nhờ ngươi chiếu cố." Phùng Hằng lập tức liền đi ra chào hỏi thân thiện nói.
"Dung Nhi ngươi không sao chứ. " Diệp Thần liền thấy Hoàng Dung hơi lảo đảo nói.
"Bộ trên mặt ta có cái gì rất sốc sao à." Phùng Hằng liền không khỏi sờ sờ mình cái mặt nghĩ.
"Không có gì, chẳng qua ta đang hơi đau đầu một chút. Ta đi về phòng nghỉ trước." Hoàng Dung liền lập tức giữ vững thân thể chạy ra khỏi phòng nhanh chóng. Mẫu thân của nàng đứng tại trước mặt nàng còn kêu nàng tỷ tỷ. Đây thực sự là quá hoang đường rồi đi à. Nếu Tiểu Hằng thực sự là nàng mẫu thân vậy quan hệ chẳng phải quá loạn sao. Nhạc mẫu cùng hiến tế trên giường nữ nhi song phi trời đất ơi.
"Diệp ca ca, ngươi còn không mau đuổi theo." Phùng Hằng liền không khỏi mở miệng nói.
"Không cần đuổi nàng liền trở về ngay bây giờ." Diệp Thần nhún nhẹ vai như tất cả vẫn trong tầm kiểm soát vậy nói.
"Thật sao, Diệp ca ca sao ngươi chắc chắn thế. Nếu Dung Nhi tỷ tỷ thật sự quay về, ta cho ngươi chơi ta thế nào đều có thể đi à, tùy ngươi chơi. Còn nếu ngươi thua, ngươi liền ngoan ngoãn nghe theo lời bổn tiểu thư nói." Phùng Hằng không khỏi mở miệng khinh thường nói. Làm như ngươi biết trước tương lai vậy à. Nàng cũng là nữ nhi nàng hiểu a, nam nhân của mình cùng với người con gái khác trên mình giường song phi quả thực là quá tức giận, làm sao có thể hội quay lại.
"Vậy ngươi chịu chắc thua cuộc đi à, lúc đó ngươi liền học được hai chữ hối hận đi a." Diệp Thần nhìn nàng cười nói.
"Ta mới không cần học, ngươi liệu mà lo cho mình đi a."Phùng Hằng khinh thường mở miệng nói.
"Trong từ điển của ta không có hai từ này, quá khứ không có bây giờ không có tương lai cũng vậy nốt." Diệp Thần liền cười vui vẻ nói.
"Xin lỗi, nhưng ta ra ngoài một lúc mới nhận ra đây là phòng của ta a. " Hoàng Dung lúc này liền quay lại nói. Đây là nàng phòng a, sao nàng lại phải đi a. Nếu đi cũng là hắn đi, mà sao nàng lại phải chạy chốn chứ, nàng cũng không có nghĩ ra, nên nàng mới quay về đi à.
"He he, ngươi đã thua rồi đó." Diệp Thần liền lập tức mở miệng nói.
"Hừ, chỉ là may mắn mà thôi. Không tính, hì hì chúng ta không tính." Phùng Hằng liền cười khổ nói. Hắn là rõ ràng chơi nàng đi a.
"Hai người các ngươi cười cái gì vậy chứ hả." Hoàng Dung không khỏi thắc mắc nói.
"Họ cười vì ta quá giống họ, ta cười vì họ quá giống ta. Không chịu nhận thua mặc dù là đã thua đơn giản là thua không có nổi." Diệp Thần liền đả kích nói.Hai người như nhau hiếu thắng.
"Ai nói là ta thua không nổi chứ, chẳng phải chỉ để ngươi chơi thôi sao. Bổn tiểu thư dám chơi dám chịu. Không như đám nam nhân thối chỉ biết nghĩ đến chuyện đó." Phùng Hằng liền không khỏi dậm chân tự xa lưới nói. Lòng tự trọng quá cao sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường đó.
"Được rồi, hai người đừng nói nữa. Mẫu thân ngươi làm sao có thể sống lại được a." Hoàng Dung liền đi đến véo véo cái má của Phùng Hằng xem thử là người sống hay người chết nói.
"Đứng véo ta, hai người các ngươi sao đều thích véo người vậy chứ." Phùng Hằng xoa xoa mặt nhìn Hoàng Dung mở miệng nói.
"Mẫu thân ngươi quả thực là ngươi sống lại." Hoàng Dung vẫn có chút khó tiếp thu nói. Sự việc vượt qua nàng tầm kiểm soát đi a. Chẳng lẽ cha nàng thí nghiệm thực sự đã thành công hay sao à.
"Mẫu thân?" Diệp Thần cùng với Phùng Hằng nghe hai cái này từ không khỏi liền nhướng cái đôi lông mày.
"Ta nói Dung Nhi tỷ tỷ tuy ta có đẹp nhưng ngươi cũng không nên thấy đẹp bắt quàng làm họ chứ. Tuy nhiên là ngươi có chút giống ta nhưng ta mới có mười mấy tuổi cô nương, tuổi thành gia lập thất ngươi không nên đùa như vậy. Không có vui." Phùng Hằng không khỏi mở miệng nói. Bộ nàng già đến như vậy sao à.
"Ta không có đùa, mẫu thân ngươi đã mất bao nhiêu năm rồi, cha dùng mọi cách giữ lại ngươi dung nhan vậy nên ngươi mới như vậy a. Là ta Hoàng Dung đây, nếu như phụ thân biết được ngươi sống lại chắc chắn sẽ rất mừng đó." Hoàng Dung liền bắt lấy mẫu thân tay ôm lấy nàng đi à. Từ nhỏ đã không có mẹ nàng luôn muốn mình cảm nhận được tình yêu thương của mẹ a. Đó chính là lý do tại sao khi nhìn thấy Phù Nhi nàng lại đồng ý giả làm nàng mẹ.
"Đợi đã a, Dung Nhi ngươi không nên nói đùa. Nàng chắc chắn sẽ không phải mẹ ngươi a, chắc có gì nhầm lẫn ở đây rồi." Diệp Thần liền mở miệng nói. Tiểu Hằng từ con gái trở thành nữ nhân là do hắn một tay nghệ thuật gây dựng đi a.
"Tướng công nàng thực sự là ta mẫu thân đó. Năm đó cha ta vì quá thương tiếc mẫu thân mà đem nàng đóng băng tại hầm băng bên trong, kiên quyết không muốn hỏa táng hay chôn cất. Mà mẫu thân ta tên cũng là Phùng Hằng a." Hoàng Dung liền cầm lấy tay Phùng Hằng mở miệng nói.
"Dung Nhi tỷ tỷ, nếu như ngươi nói là thật thì ta cùng với Diệp ca ca cùng ngươi ở giữa liền là mối quan hệ gì a." Phùng Hằng liền đứng đến bên cạnh Diệp Thần mở miệng nói.
"Chuyện này…" Hoàng Dung liền không khỏi chầm lặng, không có cách giải quyết.
"Trước tiên mọi người nghe ta kể lại quá khứ đi đã." Hoàng Dung liền quyết định kể lại mình cha quá khứ để mọi người cùng giải quyết.
"Được rồi a, mặc kệ quá khứ nàng là ai nhưng giờ nàng đã quên tất cả không phải sao. Hiện tại Tiểu Hằng là ta nữ nhân đơn giản như vậy thôi." Diệp Thần liền mở miệng nói. Muốn hắn để nữ nhân của hắn đi theo người khác làm nữ nhân, chuyện mở tưởng đi. Nếu làm như vậy hắn sẽ không còn là hắn nữa.
"Dung Nhi, hiện tại ta liền gọi ngươi là Dung Nhi a. Ta như thế nào quá khứ không quan trọng hiện tại ta đều là Diệp ca ca người, ta không thể cùng người khác có quan hệ được. Sau khi chết đi sống lại, mặc dù không biết tại sao lại như vậy nhưng ta không muốn nghĩ đến quá khứ nữa. Nhưng Dung Nhi ngươi vẫn là ta con giá a." Phùng Hằng cũng nhất nhất là Diệp Thần nói. Nàng đối với Dung Nhi vẫn là có tia tình cảm máu mủ a. Dù không có nhớ gì nhưng nàng thân thể đều cảm thấy tia liên hệ này. Đó là mẫu tử tình thâm a.
"Mẫu thân… mặc kệ ngươi quyết định thế nào đều sẽ là ta mẫu thân. Nhưng việc này ta không muốn để cho cha của ta biết được, ta sợ hắn sẽ đau lòng. Hơn nữa DIệp Thần với cha hay mẫu thân ngươi đều đối với ta rất quan trọng." Hoàng Dung liền mở miệng nói. Nàng vốn muốn gọi tiểu Hằng nhưng không làm được, vẫn là gọi mẫu thân a. Dù sao hằng năm đi thăm mẫu thân đều gọi như vậy, với lại hai người còn có một tia liên hệ máu mủ đi à.
"Hiện tại Dung Nhi đã là ta con gái, ngươi không muốn bắt nạt nàng a." Phùng Hằng liền vui vẻ mở miệng nhìn Diệp Thần trừng mắt nói.
"Ta không bắt nạt nàng vậy có thể bắt nạt ngươi sao, đừng quên ngươi nói ngươi thua ta chơi thế nào thì chơi thế đó, ngươi phải phối hợp a." Diệp Thần đưa ra tay bóp nhẹ nàng cái mông nói.
"Dung Nhi hắn đòi bắt nạt mẫu thân kìa."Phùng Hằng không tự chủ run lên một cái nhảy ra sau Hoàng Dung tìm người che trở.
"TƯớng công không muốn đối với mẫu thân khi dễ.Chơi đùa có thể nhưng chú ý sức khỏe, làm nhiều không có tốt." Hoàng Dung câu thứ nhất mẫu thân, câu thứ hai liền có trai không cần mẹ nói.
"Chú ý, nhất định muốn chú ý." Diệp Thần liền tục gật đầu cười khà khà nhìn Phùng Hằng. Xem ai còn có thể bảo vệ lấy ngươi nào. Phùng Hằng không khỏi rét run lên. Nữ nhi bất hiếu a.
"Được rồi, tướng công ngươi nói cho ta biết đi. Ngươi còn có hay không chuyện gì chưa cho ta biết a." Hoàng Dung liền chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận nói. Dù sao còn gì sốc hơn cái này chuyện nữa chứ.
"Ờ, ta cùng với mấy người nữ nhân khác cũng có quan hệ a." Diệp Thần thành thật nói.
"Cái này ta không để ý." Hoàng Dung liền mở miệng khoan dung nói.
"Hai con chim điêu ngươi nuôi hôm đó đi cùng Phù Nhi là ta đem bọn chúng cho quay lên ăn." Diệp Thần gãi gãi đầu mở miệng nói.
"Hóa ra là ngươi a. Ta biết ngay là ngươi đâu, lần đó khiến Phù Nhi khóc mấy ngày trời liền à. Mấy con điêu con cũng sắp trưởng thành cái này cũng không cần lo lắng. Ta cũng đã mua cho Phù Nhi con chó để cho nàng nuôi đi." Hoàng Dung liền không khỏi lườm hắn một cái nói. Cái gì tên này cũng cho vào mồm ăn được a. Hai con điêu đó đi theo nàng lâu năm ít nhiều cũng có tình cảm đi à. Nhưng nói chung thì cũng là đồ quả Quách Tĩnh nàng cũng không có đối với nó mấy thương xót.
"Một con chó sao?" Diệp Thần không khỏi trầm tư nghĩ đến chiều lúc nãy vừa cùng với ÂU Dương Phong nói, chó thì có một con. Hắn còn nói chuẩn bị tối ăn, mà trời cũng sắp tối đến nơi không phải tên kia đi chuẩn bị thịt rồi chứ à.
"Ngươi sao vậy?" Hoàng Dung liền thấy DIệp Thần mặt biến sắc nói.
"Không có gì, không có gì cả." Diệp Thần liền lắc đầu nói. Thôi kệ giấu đươc bao lâu liền giấu bây lâu đi a. Nước đến chân thì nhảy không nhảy được thì lội. Một thanh niên lầy chia sẻ.
"Ta đi nấu cơm trước hai người các ngươi đợi ở phòng ta liền đem cơm qua cho các ngươi. Mẫu thân ngươi cẩn thận hắn ăn không còn sương a. Tên này phải đề phòng. "Hoàng Dung dặn dò mẫu thân nói.
"Bộ mặt ta ghi hai chữ cuồng dâm sao à." Diệp Thần không khỏi nói.
"Mặt ngươi không có ghi a. Nhưng hành động của ngươi liền là bằng chứng chống lại ngươi a. Ngươi xem chúng ta hai cái chân bốn cái lỗ liền không cái nào lằn lặn."Hai nữ không tự chủ liền gật đầu một cái.Tác không khỏi xem xét hình như vừa nói là bốn cái lỗ thì phải ta thưởng là sáu cái chứ? hắc hắc.
Diệp Thần không khỏi ngậm miệng. Nếu giường chiếu được tính là môn nghệ thuật thứ bảy thì hắn chính là nhà nghệ thuật tài ba nhất của môn nghệ thuật này đi a.