Chương 236: Thần Điêu-Phụ Thân Dâm Dê Đê Tiện
Diệp Thần rời khỏi bãi chiến trường liền đến chỗ của Dương Quá với khả năng trong đêm của hắn tìm kiếm mỹ nữ là chuyện quá đơn giản đi a. Còn Lý Mạc Sầu nàng liền để sáng mai đến đi à. Hắn vẫn là chặn trước sau đó lừa tình mấy cái la lỵ này được không. Đừng ai khinh thường ta a, đây là theo đuổi cái đẹp và tìm hiểu chân lý của những bức tường vững chãi a.
Có một điều là khi Diệp Thần đến đến nơi liền gặp Dương Quá bị mấy con chim điêu cho ăn ngập hành đi à. Bị chim mổ a.
"Phụ thân ngươi cứu mạng ta à." Dương Quá thấy Diệp Thần xuất hiện lập tức liền chạy đi đến đi à.
"Quá Nhi ngươi làm gì lại bị mấy con chim này mổ vậy. Bọn họ đâu rồi. Còn nữa bộ ngươi không biết dùng chim ý lộn là dùng kiếm đâm lại nó à." Diệp Thần nhìn mình ngu ngốc tiện nghi nhi tử liền nói.
"Phụ thân, ngươi không nói ta liền quên mất." Dương Quá đột nhiên tỉnh ngộ nói. Hắn dù sao cũng là tay võ công bập bõm a, thấy mấy con chim lớn như vậy tấn công liền có chút sợ hãi đi à.
"Phụ thân bọn nó hung hãn quá không có chém được." Dương Quá vội vàng cầm kiếm cua loạn lên. Võ công đều chuẩn bị mang nhét đít cả à.
"Cố lên chém rụng bọn chúng tối nay liền có thịt chim nướng BBQ ăn nhanh lên nào. " Diệp Thần lập tức tạo động lực cho Dương Quá nói.
DƯơng Quá như được hút cần hay bơm thuốc kích dục ánh mắt tỏa sáng như vầng hào quang soi trong đêm tối. Tay nắm chặt kiếm đơn giản một đường liền chém xuống hai con chim điêu lớn đi à.
"Quá Nhi tốt lắm đi à. Đầu tiên là ba cái nương của ngươi chạy đâu rồi à." Diệp Thần liền hỏi.
"Ba người bọn họ bị lún xuống bùn đi à, nếu không phải là có cái cô nhóc cùng lão mù xuất hiện ta liền có thể giữ bọn họ lại rồi à." Dương Quá lập tức không khỏi nghĩ đến là có chút giận nói.
"Được rồi, ngươi nói một chút cô bé đó có hay không xinh đẹp à." Diệp Thần liền thuận miệng hỏi.
"Có chút đáng yêu đi nhưng nàng liền chính là con quỷ cái à." Dương Quá liền mở miệng nói.
"Đừng giận nàng, ta nghĩ nàng vừa trúng tuyển ngươi nương đi à. Mặt ngươi sao buồn vậy vừa chia tay bạn gái hả?" Diệp Thần liền vô tư cười nói.
"Làm sao chia tay với một người… chưa từng tồn tại chứ hả?" Dương Quá không khỏi thở dài. Phụ thân hắn thực sự là bệnh ngày càng nặng đi à. Loại bênh này không thể chữa đi a.
"Được rồi nướng chim ăn đi. Ý lộn bây quá là nương điêu ăn đi." Diệp Thần liền bê lấy hai cái này con điêu lớn nói.
Đột nhiên trời đổ cơn mưa bài ca chúng ta không thuộc về chim lại vang lên bên tại mọi người.
"Ta nghĩ việc này phải ngừng lại sau khi trời tạnh mưa à." Diệp Thần liền muốn đi tìm chỗ chú mưa nói.
"Ta hận ông trời a. Con mẹ nó, trời đánh tránh bữa ăn không phải sao." Dương Quá lập tức suy sụp hoàn toàn ôm lấy con chim, đời là thế không công bằng đi à. Diệp Thần cất lên bài buông đôi tay nhau ra đánh ngất đi Dương Quá bê hắn đến chỗ trú mưa đi à. Dù sao con mồi đầu tiên của Dương Quá a, hắn không lỡ cũng là đi. Với lại trong mưa mùi hương cũng sẽ biến mất có lẽ hắn cần thời gian để xác định lại vị trí đi à.
"Chỗ trú mưa này, bọn họ vậy mà lại ở đây a. Cái này tiểu la lỵ quả nhiên là đáng yêu à." Diệp Thần không khỏi chẹp miệng nói. Liền lập tức trú tại một bên nhà đi à. Trời mưa tầm tã, cho đến sáng hôm sau cuối cùng cũng hết mưa đi à. Diệp Thần cũng Dương Quá đánh một giấc liền có chút đói bụng quay lại chỗ cũ lấy hai con chim đem ra vặt lồng nướng ăn a. Nếu để hai vợ chồng nhà Quách Tĩnh biết điêu của họ bị người khác ăn mất không biết sẽ có biểu cảm thế nào đâu à.
Đặc biệt là một sự trùng hợp xảy ra là, tại Xạ Điêu Diệp Thần chính là nướng hai con chim này ăn, tại Thần Điêu cũng thế, xem ra kết cục của số phận vẫn không thể tránh khỏi đi à.
"Hạnh phúc đây chính là hạnh phúc a." DƯơng Quá ăn ngấu nghiến thịt chim nói. Hôm qua ngươi dám mổ ta hôm nay ta liền ăn ngươi. Dương Quá gặm từng miếng lớn.
"Ta đã nói rồi thanh đạm là mỹ vị nhân gian a. " Diệp Thần liền cười nói.
Bên kia lập tức phát ra tiếng đánh nhau đi à. Có vẻ như là nàng đã đến thực hiện giao dịch đi à.
"Phụ thân bên kia hình như có đánh nhau các nương sẽ không sao chứ." Dương Quá liền mở miệng hỏi. Chẳng qua là hắn muốn nhìn xem phụ thân hắn đánh nhau với cao thủ mà thôi à.
"Phụ nữ đánh nhau ta quản cái gì a, vừa vặn người đến cũng là ngươi nương a." Diệp Thần liền cười nói. Hắn không thể bên trọng bên khinh được đi à.
"Ta đi ra xem một chút ngươi cứ dùng bữa tự nhiên đi à." Diệp Thần liền đứng dậy đi ra ngoài xem một chút nói.
"Ân, ta cũng đi." Dương Quá làm sao có thể bỏ qua đâu lập tức bám sát đi theo à.
Lý Mạc Sầu có vẻ như là rất có lợi thế đi à. Lập tức bắt được hai cái nữ nhi này nhưng một cái nam nhân lại từ trên trời rơi xuống dùng kiếm tấn công nàng đi à.
"Ngươi đến cùng là ai? Tha lỗi cho Lý Mạc Sầu không nghênh đón." Lý Mạc Sầu liền mở miệng nói.
"Ta cho rằng chỉ có nữ nhân xấu xí mới thích đánh người khác a, không ngờ ngươi xinh đẹp như vậy cũng thích đánh người đi à. Thảo nào nam nhân đối với ngươi đều như vậy a." Người nam tử lập tức mở miệng tinh nghịch nói.
"Ngươi tự tìm chết." Lý Mạc Sầu lập tức tức giận xông lên đi à.
"Động tý đòi đánh đánh giết giết, thật một chút nữ tính cũng không có, ngươi nên vui vẻ hơn a. Vậy liền để ta giúp ngươi trang điểm lại đi à." Nam tử lập tức xông lên đánh với Lý Mạc Sầu, có vẻ như võ công của nàng rất mạnh a, Lý Mạc Sầu chẳng mấy chốc liền bị đánh lùi lại đi à.
"Phụ thân ngươi còn không lên, mẹ kế liền lập tức có vấn đề đi a." Dương Quá lập tức mở miệng nói. Hắn là kích phụ thân ra tay a.
"Không vội, nàng cũng là nữ nhân a. Không phải nam tử, nên cứ yên tâm đi à. Nàng ra vừa nhận định là ngươi nương tiếp theo a." Diệp Thần liền mở miệng nói. Nếu có chuyện gì xảy ra hắn liền ra tay không được à.
"Phụ thân ngươi thật là dâm dê đê tiện a." Dương Quá không khỏi nhổ nước bọt nói.
"Ngươi thì biết cái gì chứ đây gọi là bản năng a, ngươi khi nào thành đàn ông sẽ hiểu ngay thôi à." Diệp Thần liền ngụy biện nói.
Lý Mạc Sầu bị đánh lui về phía sau lập tức bị dồn vào thế bí, thì liền có một chưởng từ trên đánh xuống.
"Giáng Long Thập Bát Chưởng hai người các ngươi là Hoàng Dung, Quách TĨnh." Lý Mạc Sầu lui ra phía sau lùi lại nói.
"Không tốt rồi." Diệp Thần liền đánh ra một cái Nhất Duong Chỉ đánh bay lại Quách TĨnh chưởng khiến hắn đánh lệch đi một bên đi à.
Lý Mạc Sầu liền đứng sang một bên vơ vội lấy cái Lục Vô Song liền biến mất, coi như là cũng hoàn thành nhiệm vụ đi à. Cô gái kia ở lại với bọn họ cũng không có sao đi a.
"Vô Song." Trình Anh lập tức liền đuổi theo nhưng liền không có kịp đi a.
Võ Tam Nương cùng mọi người bị trọng thương không có ngăn lại à.
"Nên để cô bé yên tĩnh một lúc đi, dù sao thì chúng ta cũng có cách tìm được nàng đi à." Hoàng Dung liền mở miệng nói.
"Đúng vậy a, điêu của ta có thể tìm hai người họ đi à. Trước tiên phải ổn định thương thế đã à." Quách Phù lập tức mở miệng nói. Nàng không biết rằng hai con chim đã hóa vào nơi vô thiên vô địa đi à.
"Vừa rồi là có người ra tay ngăn cản ngươi a."Hoàng Dung đi tới phía Quách TĨnh liền mở miệng hỏi.
"Đúng vậy Dung Nhi vừa rồi có một cao thủ võ lâm tại ở đây a, nhưng ta không hề phát hiện ra hắn, người này không hề tầm thường. " Quách Tĩnh lập tức thừa nhận nói.
"Hắn chưa lộ mặt chứng tỏ chưa muốn cùng chúng ta lật bài đi. Người này thâm sau khó lường vừa rồi là Nhất Dương Chỉ a. Nếu như vậy chắc là người của Nhất Đăng đại sư hoặc đệ tử hắn, nhưng vì sao phải giúp LÝ Mạc Sầu xem ra phải hỏi Nhất Đăng Sư phụ một chút. Chỉ mong hắn không phải tà ma ngoại đạo người nếu không liền khó đối phó." Hoàng Dung lập tức mở miệng nói.
Lúc này Diệp Thần liền đã đi theo Trình Anh vào đến trong thành đi à.