Chương 200: Thanh Lý Môn Hộ

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 200: Thanh Lý Môn Hộ

Chương 200: Thanh Lý Môn Hộ

Xem ra trong một cái này thời gian ngắn hắn là có một cái kỳ ngộ đi a. Mỗi tội cái này kì ngộ cũng đẩy hắn đến đường chết đi à. Nhưng không sao hắn chết vì mua vui cho hắn coi như cũng có giá trị a. Con người nếu không đủ sức mạnh thì quyền sống sót đồng nghĩa cũng không phụ thuộc vào trong tay của bản thân đi à.

"Diệp Thần ngươi tên khốn nạn, ngươi đừng nghĩ ngươi còn có thể nói chuyện với lão tử như vậy. Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta đã là Ám Kính cao thủ chính là Cổ Võ phái bên trong người, ngươi nghĩ ta còn là Mạnh Minh trước đây sao à. Một cái phế vật không có chú nào nội lực muốn cùng ta đấu nhực cười." Mạnh Minh nhanh chóng tỉnh táo lại nói. Đúng vậy vì cái này sức mạnh hắn đã không ngần ngại giao dịch với ác quỷ và trở thành cái tay sai trung thành của bọn chúng đi a.

"Thật sao? Ta nể tình ngươi từng mua đồ cho ta. Hôm nay chỉ cần ngươi nói ra người cùng tổ chức đứng sau cái này vụ việc. Cái mạng chó của ngươi ta xem như giữ lại. Nếu không con trai đừng trách lão cha thanh lý môn hộ a." Diệp Thần xem thường mở miệng nói.

"Ta đã nói đừng có xem thường ta." Mạnh Minh lập tức dồn lực đấm tới phía Diệp Thần. Hắn muốn băm nát cái này thối tha tiểu tử a. Dám làm hắn nhớ lại cảnh hắn bị vợ hắn đập một trận rồi ném ra ngoài đi. Nếu không phải gặp được chúng, có lẽ hắn cả đời chỉ có thể tạm bợ như vậy à. Hắn đã giết cái mụ đàn bà thối tha đó. Vốn định tìm kiếm Diệp Thần trả thù nhưng sự sợ hãi khiến hắn ngừng lại a.

"Yếu quá, không xứng đáng làm đối thủ của ta. " Diệp Thần liền lạnh lùng mở miệng nói. Giơ lên một cái đầu ngón tay đỡ lấy Mạnh Minh cú đấm.

Mạnh Minh nắm đấm chạm đến đầu ngón tay Diệp Thần một tiếng kêu răng rắc liền vang lên.

"Á… tại sao…a…a…Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy à." Mạnh Minh ôm lấy mình cánh tay xương bên trong liên bị Diệp Thần làm thành phấn vụ đau đớn nói. Hắn cảm tưởng mình có thể chết đi a. Nếu không phải là có tu vi Ám Kính hắn e rằng mình sợ sẽ chết thật à. Mồ hôi đều toát ra, cảm giác sợ hãi một lần nữa ùa vào.

"Trò đùa của ngươi nên kết thúc chưa nhỉ " Diệp Thần liền cười man rợ nói.

"Đừng có mà đắc ý. Người đâu có ai không, người đâu cứu với." Mạnh Minh liền hét um lên nói.Hắn hôm nay mang theo rất nhiều người đi à.

"Vô dụng bọn chúng đều không nghe được ngươi kêu đâu."Diệp Thần liền ghé sát đến tai hắn nói.

"Không thể nào… chẳng lẽ nào…" Mạnh Minh liền kinh khủng nhìn cái này lạnh lùng Diêp Thần mà sợ hãi.

"Yên tâm ngươi rất nhanh sẽ gặp được chúng. Có lẽ mấy tên mất đầu, tự sát, chết cháy, tự ăn, chết nghẹn,… còn nhiều lắm nhưng có lẽ bọn họ cũng sẽ đang đợi ngươi đâu." Diệp Thần nghĩ lại mình mấy cái thủ đoạn mở miệng nói.
"Đừng, lão cha con trai sai rồi làm ơn tha cho ta đi à. Làm ơn, cầu xin ngươi." Mạnh Minh không khỏi run sợ nhìn cái này tên ác ma không khỏi sợ hãi nói.

"Làm sai thì phải chịu phạt, mà có đôi khi hình phạt là cả mạng sống của mình đấy." Diệp Thần đạp ngã ra Mạnh Minh nói.

"Diệp Thần tổ tông,gì cũng được cả. Không phải là ngươi muốn biết tổ chức đằng sau sao,ta liền nói hết cho ngươi toàn bộ. Làm ơn tha cho ta, làm ơn." Mạnh Minh liền ngay lập tức quỳ xuống nói.

"Ngươi không hiểu sao, ai đứng đằng sau không hề quan trọng nữa, cái quan trọng là ta hiện tại đang muốn ngươi cái mạng đi a." Diệp Thần liền cười mở miệng nói.

"Lưu ý chuyến tàu chuẩn bị vào đường hầm bên trong. Qúy khách có thể bật điện lên nếu muốn." Loa thông báo tự động liền lập tức nói.

" Chết đi Diệp Thần." Manh Minh thấy cơ may sống sót làm sao có thể bỏ qua lập tức nhảy lên muốn một đòn vào Diệp Thần cổ.

Màn đêm liền bao phủ toa tàu không ai nhìn thấy gì. Nhưng rât nhanh ánh sáng liền trở lại ngay lập tức. Mạnh Minh nằm trên mặt đất vết thương đầy người nằm vào co dật trạng thái mà không có được chết hẳn đi. Cảm nhận từng chút đau đớn trên da thịt. Hắn thật không ngờ chỉ có những cái vết cứa nhỏ lại có thể khiến hắn chết đi.

"Con trai ngươi có biết hay không cách chết tàn nhẫn nhất chính là tránh ra mạch máu và điểm chỉ mạng lẫn huyệt đạo chém đến 1100 phát, khiến đối thủ đau đớn đến chết, từng vết cứa nhỏ gây đến chí mạng điểm. Cứ từ từ mà thử nghiệm nhé." Diệp Thần lập tức mở miệng cười nói xong nhìn đến một góc nào đó khiêu khính cười.

Mạnh Minh đau đớn liền chết đều không thể chết lại đi à. Trong mắt còn hiện ra một cái tia không tưởng đi à.

Diệp Thần lập tức dịch chuyển trở lại với Diệp Tư Tình cùng Tử Hà đi à. Có lẽ các nàng rất sốc đâu. Hai người cầm trong tay nước cam vẫn có chút cảm thấy run bần bật nhìn xung quanh máu tươi đầy đi à.

"Hai người…" Diệp Thần vừa động đến lập tức hai người ngất đi ngả vào hắn lòng. Diệp Thần lập tức có chút cười khổ liền lập tức ôm lấy hai người rời đi mất. Huyền Tâm mấy nữ kia cuối cùng cũng mở ra các toa cuối.

Mùi vị dâm loạn lẫn máu me dồn vào mắt họ. Ba người lập tức bị sốc đến dồn dập thở mạnh. Bước vào toa lái lấy Mạnh Minh như vậy chết đau đớn, mỗi một vết cứa đều như vậy xuất hiện. Máu có vẻ chưa đông rất chậm a, liên tục bắn từ các lỗ hỏng ra xung quanh, như một cái đài phun nước bắn lên người bọn họ.

Đoàn tàu chạy một cái khoảng thời gian nữa cũng bắt đầu cập bến, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi.

Bên dưới đó, Phượng Tổ đang đứng nhìn về phía trước nơi đoàn khủng bố nhất định muốn đi qua à. Đoàn tàu mở ra, tổ đội lập tức xông vào muốn bắt người nhưng cảnh tượng mĩ lệ xung quanh khiến bọn họ không khỏi kinh hãi đi.Nơi đây giống như vừa trải qua lễ hội kinh dị của máu vậy. Thi thế nằm khắp nơi những cái chết nguyên nhân kinh đến rợn cả người.

Đặc biệt hơn người nam nhân mà các hành khách miêu tả liền biến mất không có một chút tăm tích cùng với hắn hai cái nữ nhân đi cùng đi.

Huyền Tâm cùng hai cái nữ còn lại liền bị sốc quá liền bị đưa đến bệnh viện bên trong nghỉ ngơi đi. Họ bị ngất đi ngay khi có người tìm được họ à. Các hành khách bị ám ảnh bơi một cái thanh niên không rõ. Nhiều người đã hóa điên tại chỗ à.

Còn Diệp Thần hắn liền đứng tại một khách sạn bên trong mỉm cười nhìn ra cửa sổ, cái này thành phó người thật thú vị đi à. Trên giường là hai cái mỹ nữ đang ngủ say sau sự mệt mỏi à.

Tại một nơi sâu bên trong núi.

"Ngươi có chắc lúc đó hắn đã nhìn thấy các ngươi chứ." Một người mặc đồ đen liền hỏi.

"Ta không biết nhưng hình như là vậy à. Ta thấy hắn nhìn về chúng ta đại phương ca me ra bí mật theo dõi nở một nụ cười à. Thậm chí ca me ra chỉ có thể thấy hắn nụ cười ngay cả khuôn mặt cũng không thấy đi à. Nếu như không có đường hầm có lẽ chúng ta có thể thấy được nhiều hơn đi à." Hai người quỳ trên mặt đất nói. Cách thức Diệp Thần thế nào ra tay họ hoàn toàn không thấy a, càng không thể xác định cái này đối thủ mạnh đến đâu à.

"Mạnh Minh tên vô dụng đó ngay từ đầu muốn lợi dụng hắn đã là sai lầm đi. Hiện tại đem đến một cái mối nguy hiểm bí ẩn người đi." Người mặc đồ đen liền mở miệng nói.

"Chúng ta có phải hay không tạm dừng lại kế hoạch." Hai người kia lập tức xin chỉ thị.

"Không các ngươi tiếp tục đi. Mọi chuyện đã đi quá xa Phượng Tổ cần phải diệt trừ bọn chúng đi. Nếu không bên kia cũng sẽ không cho chúng ta tin tức cần thiết." Người mặc đồ đen liền mở miệng nói.

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh." Hai người kia lập tức cung kính nói sau đó lập tức lui ra ngoài.

"Mặc kệ ngươi là ai? Nếu động đến chúng ta kế hoạch, kể cả là thần linh ta nhất định cũng sẽ không hề ngần ngại giết chết đi à," Người mặc đồ đen liền nghĩ một chút sau cũng rời khỏi đi à.