Chương 151: Xạ Điêu-Thuần Phục Lý Mạc Sầu
"Ta nói ngươi mau buông ta ra, nếu không sư phụ ta nhất định không tha cho ngươi." Lý Mạc Sầu liền nói bắn ra mấy châm tiến đến Diệp Thần liền bị hắn bắt được.
"Này ta nói cô nhóc, ngươi chẳng phải nói đi theo ta, còn ngươi thích làm gì cũng được sao à." Diệp Thần đạo lại nói.
"Ta không phải là cô nhóc còn nữa ngươi cũng không có tha cho hắn, ta cũng không có nghĩa vụ theo ngươi." Lý Mạc Sầu liền nói.
"Được rồi, ta thấy việc ta giết hắn rồi ngươi đi theo ta cùng với việc ta tha cho hắn rồi ngươi đi theo ta cũng chẳng có gì khác nhau cả. Mà nếu ngươi là người lớn sẽ không quan trọng một số tiểu tiết này đi." Diệp Thần liền bĩu môi cưỡng từ đoạt lý nói.
"Cái gì mà tiểu tiết, ta nói ngươi còn không thả ta. Đợi sư phụ ta đến ngươi liền bị nàng đánh chết." Lý Mạc Sầu thấy Diệp Thần vô sỉ liền nói.
"Lâm Ly, dù nàng có đến đây cũng không đứng về phía ngươi ngươi có tin hay không. " Diệp Thần mỉm cười tự tin nói.
"Ta không có tin, ngươi nói dối ta. Tiểu lưu manh ngươi còn không mau thả ta đừng trách ta." Lý Mạc Sầu liền muốn trốn tránh nói. Tuy không ra khỏi núi nhiều nhưng sư phụ cũng dạy nàng rất kỹ về lễ nghi trinh tiết. Cung thủ xa của nàng tuyệt đối không thể bị mất được đi.
"Ta không thả ngươi làm gì được ta à. Có ngon thì nhào vô cắn ta. Oái, ngươi cầm tinh chó hay sao mà lại cắn ta." Diệp Thần liền lập tức khiêu khích nàng nói. Hắn ngay cả Lâm Triều Anh băng giá con tim còn có thể tán được. Một cái tiểu cô nương có thể thoát khỏi hắn sao.
"Á, người ngươi làm bằng cao su hay sao,ta nhai đều thấy mỏi." Lý Mạc Sầu liền khổ sở nói đành phải nhả ra Diệp Thần tay.
"Người ta nói tại một số trường hợp phụ nữ đều có thể hóa chó cấm có sai đi." Diệp Thần liền cười khổ nói. Da thịt hắn đã dường như qua lột xác nào có phải phàm nhân như họ đâu a. Muốn dùng răng làm hắn tổn thương là việc khó khăn lắm.
"Đừng đến gần đây, ta nói ngươi còn đến ta liền tự sát đấy." Lý Mạc Sầu thấy Diệp Thần tiến đến gần mình liền sợ hãi lùi lại phía sau thì chạm vào tường nói.
"Thật sao, ta nói ngươi có thể thoải mái tự sát a. Yên tâm, có ta ở đây ngươi không những không chết còn sẽ trở thành cái phụ nữ hoàn chỉnh đi." Diệp Thần nhìn hai cái lưng của Lý Mạc Sầu liền khinh bỉ nói.
"Phải làm sao ngươi mới có thể buông tha cho ta đâu." Lý Mạc Sầu biết Diệp Thần quả thực đáng sợ đi. Hắn giết người so với nàng tự sát còn nhanh à. Đừng nói tự sát chỉ cần hắn muốn nàng có cắn lưỡi cũng không được đi à.
"Muốn ta tha cho ngươi cũng được thôi. Ngươi nói cho ta biết tại sao Lâm Ly nàng lại ghét con trai." Diệp Thần liền cười nói.
"Không được, ta không thể bán đứng sư phụ. " Lý Mạc Sầu do dự xong liền kiên định nói. Nàng là cái cô nhin từ nhỏ đến lớn đều là sư phụ nàng chăm sóc cho nàng. Nàng đã sớm coi sư phụ là mẹ của mình. Nàng tuyệt đối không thể bán rẻ sư phụ.
"Ngươi nghĩ kỹ sao à? Ta hỏi lại lần nữa tại sao sư phụ Lâm Ly của ngươi lại không thích nam nhân. Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra nếu ngươi không nói, đừng trách ta dạy ngươi quá trình từ con gái thành phụ nữ tường tận đến từng ngóc nghách đấy nhé." Diệp Thần liền uy hiếp nói.
"Tại sao ngươi lại muốn biết sư phụ ta cái này lý do vậy?" Lý Mạc Sầu khẽ run hỏi.
"Ân, trẻ con không nên biết. Ngươi nói đi, ta hứa sẽ không làm khó ngươi. Dù sao ta đối với ngực phẳng còn chưa đến nỗi thèm muốn." Diệp Thần cười nói.
"Không cho ngươi nhìn sư phụ nói nó sẽ dần to ra." Lý Mạc Sầu liền nói. Nhưng trong lòng liền có chút tự ti đi.
"Được rồi, ngươi không cần phải tự an ủi. Ta nói ngươi tiểu muội có lẽ so với ngươi còn to đi." Diệp Thần liền phán bừa nói. Dù sao còn có cái tiểu long nữ đừng nói là nàng cũng lép như ngươi đi.
"Tại sao ngươi biết ta sư muội. Ngươi rốt cuộc là ai." Lý Mạc Sầu hai tay che ngực nói. Trong lòng lại càng thêm tuyệt vọng, tiểu sư muội mới có sáu bảy tuổi đều đã nhanh chưởng so với nàng đi. Mặc kệ nàng hằng ngày xoa bóp đều không bằng sư muội a.
"Cái này đợi ngươi tự nhớ ra đi. Còn nữa ta nói bức tường là vững trãi với thời gian a. Muốn công phá bức tường liền để bản công tử giúp ngươi đi." Diệp Thần đẩy đến nàng ra giường nằm lên nàng người nói.
"Ngươi muốn làm gì?" Lý Mạc Sầu sợ hãi nói.
"Muốn gì a? Ngươi hỏi ta muốn gì à. Nếu như ngươi không nói ta liền đem ngươi làm,ta không tin ngươi còn có thể ngoan cố đến nhường nào đâu." Diệp Thần liền cười nói cởi ra nàng áo.
"Đừng như vậy, ta xin ngươi." Lý Mạc Sầu liền khóc lóc nói. Mọi chuyện hôm nay đều vượt quá nàng sức chịu đựng đi. Nào là thấy được bộ mặt thật của Lục công tử, sau đó là liền thấy hắn chết trước mặt mình còn bây giờ liền bị một cái lưu manh xâm chiếm.
"Xin ta, ngươi chỉ cần nói ra là có thể cứu chính mình không phải hay sao à." Diệp Thần liền mở miệng nói. Cô gái này thật là cứng đầu a.
"Nhẹ một chút." Lý Mạc Sầu liền cắn răng nói. Dù sao, nàng tuyệt đối không thể bán đứng sư phụ đi, mà hiện tại càng không thể thoát thân à. Vậy liền chịu đựng đi a, dù sao cái này cũng là một cái đại soái ca, nàng cũng không tính là thiệt thòi đi à.
"Ngươi nói cái gì?" Diệp Thần nghi ngờ tai mình hỏng phải đi khám nói.
"Ta nói nguơi làm nhẹ nhàng một chút đây là ta lần đầu tiên." Lý Mạc Sầu hai má đều đỏ ửng nói với Diệp Thần.
"Ngươi đúng là đồ ngốc, thôi được rồi. Ngươi liền ngủ đi mai liền đến Cổ Mộ bên trong." Diệp Thần liền nằm sang một bên cười nói. Hắn cũng định hù nàng thôi a, không ngờ liền đi quá xa à. Dù sao hắn cũng biết định luật quả không thể hái khi chưa chín a. Với lại để nàng lưu lại tâm ma về cái này việc đều không có tốt được à.
"Ngươi làm vậy là có ý gì? " Lý Mạc Sầu liền không hiểu sao có chút thất lạc nói. Chẳng lẽ nàng không đủ đẹp khiến ngay cả tên hái hoa tặc đều không muốn ăn nàng sao.
"Ta ý là tạm thời không có muốn ăn ngươi được sao?" Diệp Thần liền mở miệng nói.
"Ta chẳng lẽ không đẹp sao. Còn có chẳng lẽ ngươi nhìn ta ngay cả một chút ham muốn đều không có à." Lý Mạc Sầu liền lo lắng hỏi. Chẳng lẽ nàng đều như vậy không ai thèm thật sao à.
"Nói chúng về gương mặt ngươi rất xinh đẹp đi nhưng về phương diện nữ nhân, ukm, ta cho ngươi không điểm à. Một chút cuốn hút cũng không có." Diệp Thần liền nhìn từ trên xuống dưới nàng một lượt liền mở miệng nói.
"Ngươi nói ta không có cuốn hút,ta ngươi xem như vậy đủ kích thích sao. Ngươi nói đi." Lý Mạc Sầu liền tức giận quá liền cởi ra nàng áo kéo Diệp Thần nhìn.
"Ta nhìn hai tấm lưngcũng không có gì khác biệt." Diệp Thần mặt tỉnh bơ nói. Hắn cũng không phải lần đầu nhìn thấy nữ nhân cần thiết không.
"Vậy như này đủ kích thích sao?" Lý Mạc Sầu liền mất đi tự chủ cởi ra toàn bộ quần áo nhìn Diệp Thần nói.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì a. Ta đều nói không ăn ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ta thực ăn ngươi sao?" Diệp Thần tức cười nói. Quả nhiên là cái tiểu nha đầu hành động trước não đi à.
"Oái, không được nhìn ngươi mau quay đi." Lý Mạc Sầu liền để ý lập tức chui vào trong chăn nói. Nàng là quá tức giận đến mất đi lý trí a, với lại ở Cổ Mộ vốn không có nam nhân, nàng tu luyện cũng không hay có mặc lấy quần áo à.
"Không cho ta nhìn ta lại cứ muốn nhìn làm sao à." Diệp Thần kéo nàng ra khỏi chăn liền hôn nhẹ lên môi nàng nói.
"Á, nụ hôn đầu của ta." Lý Mạc Sầu liền có chút dãy dụa sau đó liền bắt đầu tận hưởng Diệp Thần chăm sóc.
"Ân, ngươi hôn vụng về quá đi. Sẽ không phải nụ hôn đầu a. Tên Lục Triển Nguyên này quả là cái vô năng đi." Diệp Thần cười nói.
"Ta và hắn là trong sáng giap lưu bạn tốt vốn không có tình cảm gì cả." Lý Mạc Sầu liền mở miệng nói, không hiêu sao nàng lại muốn giải thích cho hắn hiểu.
"Trong sáng, tình yêu làm sao được sinh ra trong sáng chỉ có sinh ra trong tối thôi, mà trong tối thì có trò đồ bại. Nếu không được sinh ra trong tối nó không phải là tình yêu." Diệp Thần liền cười nhìn nàng nói.
"Đừng như vậy, không được sờ vào chỗ đó." Lý Mạc Sầu liền che mình lại nói.
Diệp Thần đẩy ra nàng liền để mình hai ngón tay vào bên trong bắt đầu ngọ ngậy. Căn phòng liền vang lên đầy tiếng mê hồn người.
"Đừng có bóp chỗ đó…uhm…" Lý Mạc Sầu đều bắt đầu mất tự chủ nói.
Diệp Thần lại tiến đên ba ngón tay công phá lục lọi. Nàng như vậy hẹp khó có thể tiếp nhận hắn đi, quả nhiên là đò ăn không thể ăn xanh à.
Hắn hôn lên môi nàng rồi đi dần xuống nàng ngực, tiếp đến là chỗ đó. Lý Mạc Sầu không còn phản kháng mà chỉ có nằm tận hưởng Diệp Thần phục vụ.
"Đừng liếm chỗ đó, bẩn lắm." Lý Mạc Sầu đột nhiên đỏ mặt xong liền rướn người,đầu óc đều quay cuồng lên, cuối cùng liền gục xuống.
"Có lẽ hôm nay đến đây đi." Diệp Thần liền đứng dậy kéo lại chăn ôm nàng đi ngủ, dù sao muốn nàng tiếp nhận hắn cần phải thuần hóa nàng trước đã đi à.
Sáng hôm sau lúc thức dậy, Lý Mạc Sầu mặt đều chuẩn bị khóc ra nước. Tối qua tất cả tại nàng khiêu khích hắn a, cũng may là cung thủ xa vẫn chưa mất, nhưng nhớ lại tối qua hắn đã làm với nàng khiến nàng đỏ mặt không thôi.
"Ngươi tỉnh đi." Diệp Thần mở cửa phòng đi vào nói. Sáng sớm hắn liền ra ngoài đi, dù sao tối qua hắn giết người có một số quan binh tìm đến hắn cũng lên tiễn bọn họ một đoạn đường à.
"Đã tỉnh. Hôm qua ta…" Lý Mạc Sầu liền muốn nói gì nhưng lại chẳng thể nói ra lời. Nàng là người khiêu khích, nhưng hắn là người bắt cóc nàng đi.
"Hôm qua ngươi quả nhiên rất nhiệt tình, uhm, a…đừng mà…đừng….ngừng lại…" Diệp Thần liền giả giọng trêu trọc nàng.
Lý Mạc Sầu liền chỉ muốn tìm cái hố lập tức nhảy xuống cho rồi. Cái này nam nhân quả nhiên đáng ghét. Hôm qua nhất định nàng điên rồi mới muốn hắn đi.
"Ngươi không định về Cổ Mộ sao?" Diệp Thần liền hỏi.
"Chết rồi, tối qua ta không về sư phụ nhất định biết tin ta xuống núi đi. Lần này ta nhất định bị phạt nặng." Lý Mạc Sầu liền sợ hãi nói nhanh chóng kiếm lấy mình quẩn áo mặc vào muốn rời đi nói.
"Yên tâm sẽ không có người phạt ngươi, đi theo ta đi, vừa hay ta cũng về Cổ Mộ." Diệp Thần thấy nàng đáng yêu hành động liền cười nói. Ngươi mặc như vậy quần áo chẳng phải muốn cho sư phụ ngươi biết tối qua ngươi không đứng đắn việc làm sao à.
"Ukm." Lý Mạc Sầu không hiểu sao cảm thấy ấm áp cũng an toàn một cách lạ thường gật đầu bình tĩnh lại nói.
"Tất nhiên trước tiên vẫn là ngươi chỉnh lại quần áo đi đã. Nếu không ta lại tưởng ngươi là muốn khiêu khích ta, chuyện sẽ không dừng lại chỉ như tối hôm qua đâu." Diệp Thần cười nói.
Lý Mạc Sầu liền lập tức trải lại mình quần áo rồi buộc lại mình tóc, tuy nhiên thi thoảng lại sờ mình cung thủ xa thở phào. Còn tốt chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Diệp Thần thì cười nhẹ bước ra ngoài. Dù sao cũng nên kiếm chút đồ ăn sáng a, sáng sớm tập thể dục với cả một cái đội quân quan binh hắn quả thực là chăm chỉ đi, thật không biết có kinh động người trong quán không.
Bên ngoài cánh cửa liền một bầy quan binh ngã xuống máu nhuộm đỏ đầy đất, im lặng và tĩnh mịch không một tiếng động. Diệp Thần bước đi qua chiến trường như một vị tu la đi vào nhà mình chỉ mỉm cười không sợ hãi trên tay còn đệm một khúc nhạc không tên.