Chương 13: Không Còn Ngươi, Ta Lại Chẳng Còn Ai

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 13: Không Còn Ngươi, Ta Lại Chẳng Còn Ai

Chương 13: Không Còn Ngươi, Ta Lại Chẳng Còn Ai

Diệp Thần lên xe buýt đi về nhà thì trời cũng đã sắp tối.

"Lão công ngươi đã về rồi." tiểu lão bà chạy ra đón hắn.

"Tiên nhi đây là quà cho ngươi nhân ngày kỷ niệm cưới của chúng ta. Thích sao?"Diệp Thần ôm lấy lão bà rồi đưa cho nàng một cái điện thoại.

" Đây là iphone 7 rất đắt, ngươi làm sao..." Diệp Tiểu Y cầm món quà trên tay đều run run nói.

"Chỉ cần ngươi thích thì cho dù là ngàn vì tinh tú ta đều hái xuống đưa tặng cho ngươi. Một cái điện thoại đáng là gì?"Diệp Thần ngắt lời hống nàng vui vẻ, nói rồi trao một nụ hôn lên môi nàng.

"Ngươi cầm lấy cái thẻ này để chi tiêu trong nhà, bên trong có 200 triệu. Thiếu liền muốn hỏi lão công. Từ giờ lão công bao nuôi ngươi." Diệp Thần vỗ ngực nói.

"Lão công ngươi cướp ngân hàng sao? Không được, chúng ta mau mau trốn thoát." Mộ Dung Tiên sợ hãi lo lắng.

"Bậy nào ta bằng chính tài năng của mình kiếm được." Diệp Thần cười cợt kéo lại nàng nói.

"Lão công. Chẳng lẽ... ngươi đi làm nam sủng sao? Hu hu, tiền này ta không cần, ngươi tự cầm đi." Mộ Dung Tiên nước mắt đều sắp chảy ra nói.

"Nha đầu ngốc nghĩ cái gù vậy hả? Ai lại kêu láo công đi làm nghề đó? Xem nhiều phim lại nghĩ linh tinh." Diệp Thần gõ nhẹ vào chán nàng nói.

"Ngươi chắc đưa tiền cho ta quản sao?"Mộ Dung Tiên xoa xoa đầu hỏi.

"Tiểu lão bà ngươi là lão bà ta a, ta làm ra tiền chính là cho ngươi sài, ta không tin tưởng ngươi tin tưởng ai đâu." Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.

"Cảm ơn ngươi lão công." nàng thực sự hạnh phúc, người đàn ông này thực sự quan tâm nàng, tình cảm của nàng đã được đáp lại.Món quà này nàng rất thích, từ khi bị bắt làm vợ hắn, nàng chưa từng tiếp xúc lại với điện thoại đến tận bây giờ. Khi cầm lấy điện thoại nàng lập tức muốn liên hệ với gia đình mình nhưng nàng lại sợ phải chia xa hắn.

Giữa tình thân và tình yêu thì tình yêu đã chiến thắng.Có lẽ từ nay nàng sẽ không còn gặp lại gia đình mình nữa.Nghĩ vậy lại có chút thương cảm.

"Keng... độ thiện cảm bây giờ là 99."

Xyz abc nhà ngươi hệ thống 99 đùa ta sao, còn thiếu một điểm nữa, ngươi cũng quá đáng đi.

"Kí chủ ngươi không nên chửi ta, ta cũng chỉ đúng luật mà làm thôi. Người xưa có câu, cứ luật mà phang."

Lần này tha cho ngươi, Diệp Thần quay sang lão bà bế nàng vào phòng.

"Lão công, ngươi để... ta giúp ngươi..."Mộ Dung Tiên nhỏ giọng nói.

"Ngươi thật là hư hỏng đi lão bà".Diệp Thần kinh hỉ, mọi khi vẫn là hắn chủ động tấn công, không ngờ cũng có ngày tiểu lão bà phục vụ hắn.

"Còn không tại ngươi, ngày nào cũng huấn luyện ta thân thể, nói cái gì giảm béo, tập thể dục, lừa người." Mộ Dung Tiên khinh bỉ nói.

"Đúng đúng vợ hư tại chồng. Tuy nhiên lão bà ngươi thông minh ra. "Mộ Dung Tiên mặt đỏ bừng bắt đầu giúp hắn cởi quần áo rồi tự thoát. Nàng ôm lấy hắn,hai con người bắt đầu hoà dần làm một.Chỉ một lúc sau căn phòng đầy cảnh sắc xuân.

Một lúc sau khi tiểu lão bà chịu thua trận, Diệp Thần ôm lấy Tiên Nhi nói nhẹ.

"Cảm ơn ngươi đã đến bên ta, cảm ơn vì đã ở bên ta. Ta trước không biết quan tâm ngươi. Nhưng từ hôm nay sẽ học cách chân trọng ngươi."

"Ừm, ngươi nhớ đó từ nay không cho phép ăn hiếp ta."Tiên Nhi dúc đầu vào trong lồng ngực của Diệp Thần như chú mèo nhỏ.

"Tiên Nhi ngươi nghĩ gia đình của mình sao?"Diệp Thần hỏi. Hắn có ham muốn chiếm hữu rất cao đặc biệt là nữ nhân của hắn. Nhưng không có nghĩa là hắn muốn thấy nữ nhân mình phải chấp nhận hi sinh vì hắn.

"Ta..."Mộ Dung Tiên ấp úng nói.

"Đừng xa ta được không? Không còn ngươi, ta lại chẳng còn ai."Diệp Thần ôm lấy tấm thân nhỏ chìm vào giấc ngủ.

"Chỉ cần ngươi không đuổi ta đi ta vĩnh viễn không xa ngươi dù phải hi sinh nhiều hơn nữa. Thì ta đều sẽ vì ngươi, một kiếp này vô bất vô hối. Ngủ ngon lão công."Mộ Dung Tiên hôn khẽ lên môi của hắn rồi cũng quay ra ngủ.

................................

Cùng lúc này ở bệnh viện An Hạo thành phố(A) tại phòng bệnh một kì tích cũng đang xảy ra.

"Diệp Tư Tình, thuốc không thể ăn bậy, gia gia ngươi thân thể còn yếu, ngươi muốn giết người hả? Đó là gia gia ngươi." cha của Diệp Tư Tình là Diệp Khôn ngăn cản con gái.

"Ba ba, gia gia giờ đã bên bờ vực sinh tử, chúng ta chỉ có thể liều mà thôi." Diệp Tư Tình bất đắc dĩ nói.

"Tư Tình..." Diệp Không nghẹn lòng nói. Hắn muốn nói cái gì nhưng không thể xuất ra khỏi miệng.

"Cha ngươi để ta thử được không, ta không muốn mất gia gia." Diệp Tư Tình tay nắm chặt.

Khụ khụ một tiếng ho vang lên "Tư Tình vào đây đi." Diệp Tư Tình chạy cào ngồi gần giường bệnh.


"Đưa thuốc cho ta." Diệp lão gia tử cố mấp máy môi nói.

"Cha không thể, thuốc là không thể ăn bậy bạ."Diệp Khôn can ngăn.

"Ta sống đến tuổi này còn có gì không thể cơ chứ. Đừng ngăn ta." khụ khụ ông lão vừa ho vừa cười cười nói.Sau đó Tư Tình lấy ra đan dược cho gia gia uống vào, một lúc sau ông lão cảm thấy có dong nước ấm chạy dọc cơ thể mình.Hắn cảm thấy sức lực lạ thường.

"Mau gọi bác sĩ đến đây. " Diệp Khôn giục. Nếu cha có mệnh hệ gì mấy huynh trưởng trong nhà không giết hắn mới là lạ.

Kiểm tra tổng thể sau khi lão viện trưởng Vương lão nói.

"Kì tích a, những tế bào ung thư đã tạm ngưng hoạt động, lão Diệp bệnh tình của ngươi đã được trì hoãn lại, ngươi rốt cục ăn thần dược gì." Vương lão già hỏi.

Sau đó Diệp Tư Tình kể lại cặn kẽ cho mọi người.

"Thần y, Tư Tình ngươi không có sdt của hắn sao?"

"Ta không có, đại ca ca bảo khi nào có chuyện cần sẽ gọi ta giúp hắn nếu có thì chỉ có mỗi số tài khoản ngân hàng của hắn." Diệp Tư Tình bối rối.

"Mau liên hệ ngân hàng tìm người này mau." Diệp Khổn ra lệnh, vào chủ nhật ngân hàng chỉ làm việc cho những kẻ có quyền lực, việc tìm sẽ không khó.

Xem ra trời còn thương Diệp lão ta, nhất định tìm ra hắn, Diệp lão cảm giác được người này nhất định có thể cứu được mình.

"Này lão Diệp, có thể ký chút giấy tờ sao? Chẳng may ngươi mất hiến xác cho ta. Ta đảm bảo ngươi sẽ có cống hiến lớn cho y học nha, trong máu ngươi dược lực còn tồn không nhỏ. " Vương lão gia tử máu y nổi lên nói.

"Cả bạn ngươi, ngươi cũng muốn mổ xẻ, thật là." Diệp lão gia tử cười nói, cũng không có tức giận, dù sao hai gia đình quan hệ không cạn.

"Khụ khụ, bệnh nghề nghiệp." Vương lão biết mình hơi hố ho khan nói.