Chương 128: Xạ Điêu-Một Đêm Trụy Lạc Tiếu Hồng Trần

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 128: Xạ Điêu-Một Đêm Trụy Lạc Tiếu Hồng Trần

Chương 128: Xạ Điêu-Một Đêm Trụy Lạc Tiếu Hồng Trần

Tại Hoa Sơn đỉnh núi, ba tháng trước đại hội luận kiếm hoa sơn tìm ra người đạt được môn võ công Cửu Âm Bạch Cốt Chưởng lúc.

"Ngươi không thể vì ta mà buông kiếm tại sao chứ. Chẳng lẽ võ lâm chí tôn còn so với ta quan trọng hơn sao?" Người nữ nhân xinh đẹp liền nói.

"Triều Anh ngươi phải hiểu cho ta. Ta đối với ngươi thế nào ngươi còn không biết hay sao." Người nam tử liền xót xa.

"Chỉ cần ngươi bỏ qua lần nay theo ta quy ẩn Cổ Mộ, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi. Chúng ta cùng nhau cư ẩn không tranh với đời không phải tốt hơn sao." Người mỹ nữ tên Triều Anh liền níu kéo nam tử.

"Ta nói ta có ta ước mơ, ngươi không thể ủng hộ ta sao. Nếu như vậy liền xin lỗi ngươi." Người nam tử liền cứ thế vô tình.

"Vương Trùng Dương ngươi quên sao, nhờ có ta mà ngươi võ công mới tiến bộ như vậy. Nhờ có ta không tiếc đem mình nội công giúp đỡ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không thể vì ta một chút sao." Lâm Triều Anh liền đau lòng nói.

"Lâm Triều Anh ta biết cô đối với ta hận đối với ta có ân, nhưng chẳng lẽ lại vì thế mà ép buộc ta. Chỉ lần này, ta đem Trùng Dương cung đi vấn đỉnh cao mà thôi. Chẳng lẽ ngươi còn không thông cảm cho ta sao." Vương Trùng Dương nam tử liền nói.

"Chẳng lẽ ngươi quên sao, lúc mới quen ngươi nói chỉ cần có thể ở bên ta liền không màng danh lợi, không quản võ lâm truyện. Nhưng giờ thì sao nào hết lần này đến lần khác đều tham gia, giờ còn định tham gia Hoa Sơn luận kiếm giành võ lâm vô địch. Ngươi biết là nếu như vậy cuộc sống chúng ta có thể ổn định sao." Lâm Triều Anh liền mở miệng trách móc.

"Là ngươi ép ta vô tình. Ta chẳng lẽ vì võ lâm là sai sao." Vương Trùng Dương đạo mạo nói.

"Trùng Dương ngươi thay đổi rồi. Trùng Dương ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất. Chỉ cần ngươi buông xuống kiếm. Ta liền sẽ cho ngươi tất cả những gì ta có kể cả tu vi của ta để cho ngươi bù đắp. Ngươi sẽ sao?" Lâm Triều Anh liền thẳng thắn nói.

"Triều Anh ngươi nên tự trọng. Hiện tại, ta là đạo sĩ, không thể nữ nhân, không lại cưới ngươi." Vương Trùng Dương tuyệt tình nói.

"Còn nói tự trọng sao, khi đó ngươi yêu ta. Ta liền nhiều lần như vậy giúp ngươi, sao ngươi không tự trọng đi. Nam nhân các ngươi đều như vậy, tuyệt tình không ai là yêu thật lòng cả." Lâm Triều Anh liền cười lớn nói.

"Chẳng phải ngươi chỉ dùng tay giúp ta sao."Vương Trùng Dương liền há mồm nói. Nàng cuối cùng vẫn không chịu cho hắn.

"Hừ nếu như không phải ngươi thà chết cũng không chịu cưới ta làm vợ, mà nhất quyết làm đạo sĩ sao. Giờ còn muốn trách ta, ta đem thân thể cho ngươi, ngươi liền coi ta là cái gì nữa đây. Ngươi lấy đi ta võ công, lấy đi ta tu luyện tài nguyên khiến ta vì ngươi ngừng đi tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh tu vi giảm sút. Ta từ so với ngươi mạnh giờ đừng nói qua ngươi mười chiêu. Ngươi còn muốn ta thế nào?" Lâm Triều Anh liền điên cuồng nói.

"Triều Anh bình tĩnh lại đó là truyện của quá khứ để nó ngủ yên được sao. Chỉ cần lần này Hoa Sơn luận võ xong dù thắng hay bại ta đều nghe lời ngươi. Triều Anh nghe ta bình tĩnh lại." Vương Trùng Dương liền bắt lấy nàng thân thể nói.

"Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi thương hại. Cút, ngươi mau cút cho ta. Muốn võ lâm còn muốn ta thân thể, không có cửa. Từ nay, ngươi đi đường hoàng kim của ngươi ta đi cầu độc mộc của ta không ai nợ ai." Lâm Triều Anh đẩy ra Vương Trùng Dương cái ôm cầm ra kiếm chĩa về phía hắn.

"Triều Anh, việc gì ngươi phải khổ như vậy." Vương Trùng Dương liền nói.
"Còn không cút ta liền giết ngươi." Lâm Triều Anh liền nói. Lúc hắn theo đuổi nàng liền như vậy hứa trăng sao. Nàng đã nghĩ nam nhân này nhất định sẽ đem cho nàng hạnh phúc, còn cho rằng hắn có thể vì nàng mà chết, có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả.

"Triều Anh khi nào ngươi bình tĩnh lại ta sẽ lại đến. Nhưng ngươi nên biết nam nhân bọn họ không có ai vì ngươi mà từ bỏ bọn họ lợi ích đâu. " Vương Trùng Dương liền lật bài nói sau liền thi triển võ công chạy xuống Hoa Sơn.

"Ha ha ha, ngươi đi, ngươi vậy mà tuyệt tình vậy mà vô tâm. Tại sao tại sao." Lâm Triều Anh múa kiếm rối mù vết kiếm bay khắp nơi trên tuyết cuối cùng liền bị vùi lấp đi.

Nàng cũng quỳ xuống, cả đời nàng đều cho là tình yêu có thể khiến con người từ bỏ tất cả chẳng lẽ nàng sai lầm sao. Hay ngay từ đầu nàng đã sao rồi. Nghĩ đến đây nàng liền có một vệt máu từ miệng chảy ra.

Xem ra,luyện công quá độ cùng với áp chế tà hỏa trong, đã thế vừa rồi sử xuất điên loạn nội công vận sai kinh mạch liền khiến nàng bị nội thương đi. Sau đó Lâm Triều Anh liền nhấc lên kiếm đứng dậy. Thương thế nghiêm trọng nàng biết kinh mạch đã đứt đoạn vô phương cứu chữa đi.

"Hắn không cần ta, giờ ty vi cũng không còn, vậy ta sống còn có nghĩa lý gì đây. Liền dừng lại ở đây thôi, nếu có kiếp sau ta tình nguyện không yêu ai." Lâm Triều Anh liền đặt kiếm lên cổ muốn tự sát lúc liền có vật thể lạ từ trên trời đạp xuống đáp trúng người nàng.

"Ặc…ặc… ta không biết bơi cứu ta với…ặc." Diệp Thần liền sặc nước hét lên nhưng lại sờ thấy hai cái quả mềm mềm.

"Ân, thật mịn, rốt cuộc là cái gì đâu." Diệp Thần dần dần mở mắt đập vào hắn hắn liền là một thứ vừa to vừa trắng ngẩng đầu lên hắn liền thấy một người cho hắn mất hồn đi.

Thật đẹp, không phải nói là quá đẹp. So với các nữ nhân khác của hắn đều trên một bậc đi. Đây quả thực là hoàn hảo à.

"Ân, mỹ nữ tỷ tỷ nói cho ta biết đây là thiên đường sao." Diệp Thần nhìn xung quanh tuyết rơi trắng xóa liền hỏi.

"Ngươi là ai, tại sao ngăn ta không để ta chết đi." Lâm Triều Anh vô hồn nói.

"Ân, vậy tức là chưa chết. Hiện tại rốt cuộc chúng ta đang ở đâu vậy à." Diệp Thần liền nhìn ra xung quanh hỏi.

"Ta nói ngươi có thể hay không giúp ta cầm thanh kiếm kia lên giúp ta giải thoát sao?" Lâm Triều Anh liền mở miệng nói.

"Ấy, mỹ nữ tỷ ngươi không nên nghĩ bậy đi. Còn sống là rất quý giá. Ta nói ta vừa rồi liền suýt chết à, bây giờ vẫn còn sợ đâu."Diệp Thần liền mở miệng nói.

"Ta bây giờ tu vi phá toái, thân thể này chẳng mây chốc vì kinh mạch khô héo trở thành tàn phế. Ngươi nói ta còn sống để làm gì cơ chứ." Lâm Triều Anh liền đau khổ quá mà phát cười.

"Mỹ nữ tỷ tỷ ngươi tên gì a? Nhà ở đâu a? Có bạn trai sao? Ân có em gái càng tốt? Ta đủ tiêu chuẩn làm ngươi nam nhân à? " Diệp Thần liền hỏi. Gặp người đẹp đương nhiên cần xin tên tuổi địa chỉ đi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi thấy ta đẹp sao?" Lâm Triều Anh liền bị hắn trọc cười. Tên này liền không thấy nàng thương thế sao à,còn nói cài gì muốn làm quen, chẳng lẽ ngốc đến nỗi muốn cái người tàn tật suốt đời sao.

"Mỹ nữ tỷ tỷ ngươi nói cái gì vậy? Ngươi là nữ nhân đẹp nhất ta gặp từ trước tới giờ." Diệp Thần thành thật nói.

"Quả nhiên là vậy a. Đàn ông chỉ ham muốn nữ nhân sắc đẹp cả." Lâm Triều Anh liền mở miệng ai oán nói.

"Mỹ nữ tỷ tỷ, sắc đẹp thực quan trọng sao? Ta thấy chỉ cần là nữ nhân ai đều là một bông hoa cả, chỉ là có bông hoa nở sớm có bông nở muộn chậm khoe mình sắc đẹp mà thôi." Diệp Thần liền cười nói.

"Ngươi nói nghe thật êm tai, thật không biết bao nhiêu nữ nhân bị ngươi lừa đi. Nghe ta nói, hiện tại ta đều như vậy, ngươi có thể giúp ta một chuyện sao." Lâm Triều Anh liền mở miệng nói.

"Ngươi muốn ta giết ngươi sao, chuyện đó không thể nào, vui lên đi đừng tuyệt vọng thế chứ." Diệp Thần liền cười nói.

"Ta không phải ý như vậy, ta muốn ngươi đến Cổ Mộ phái bên trong có một nữ tử bảo nàng, đừng đợi ta nữa. Bảo nàng hãy đi tìm nơi thuộc về mình đi." Lầm Triều Anh ho khan nói.

"Sao ngươi không tự mình đi nói với nàng đi. Có những thứ nên để mình trực tiếp nói." Diệp Thần mở miệng nói.

"Ta đều sắp chết tại đây còn có thể sao?" Lâm Triều Anh liền cười nói. Ngươi là đang muôn đùa ta sao.

"Này, mỹ nữ tỷ tỷ. Có thể nói cho ta biết ngươi tên gì sao?" Diệp Thần liền ngồi xuống bên cạnh hỏi.

"Ta tên Lâm Triều Anh." Lâm Triều Anh liền nói.

"Lâm Triều Anh tên nghe rất hay, à mà hình như ta nghe ở đâu rồi thì phải, liền gọi ngươi Tiểu Anh tỷ thế nào?" Diệp Thần vui vẻ nói.

"Tùy ngươi đi." Sẵn sàng đối mặt với cái chết nàng còn quan tâm cái gì tên gọi đâu.

"Ân, tốt Tiểu Anh tỷ ngươi cái tên này tốt hơn nhiều. Bây giờ ta có một giao dịch muốn cùng ngươi bàn được chứ?" Diệp Thần liền cười nói.

"Giao dịch? Ngươi nói nghe thử xem." Lâm Triều Anh liền cười nói.

"Ta muốn ngươi làm ta nữ nhân thế nào, đổi lại ta giúp ngươi thực hiện ba nguyện vọng. Chỉ cần không có vô lý như hái ao trên trời ta đều cho ngươi làm đến." Diệp Thần liền hào phóng nói.

"Ngươi nói đi nói lại cũng là muốn ta thân thể mà thôi. Được ta liền cho ngươi, đằng nào hắn cũng không cần ta, vậy ta liền đem mình cho ngươi, để hắn tức chết." Lâm Triều Anh liền nói. Ngươi chẳng phải muốn ta thân thể sao, ta liền đem nó cho nam tử mới quen trước mặt cho ngươi tức chết. Với lại, nàng cũng sắp chết, nên cũng muốn được trở thành nữ nhân cảm giác thử qua đi.

"Ngươi đừng như vậy quẫn trí. Có ta ở đây ngươi liền không chết. Chỉ cần ngươi đồng ý ta giao dịch, ta liền cứu mạng ngươi." Diệp Thần liền nói. Hắn không bao giờ ra tay cứu người không công, mặc kệ là ai đi nữa. Chỉ cần không phải cùng hắn có nửa mao tiền quan hệ hắn đều có thể bỏ mặc làm ngơ.

"Có gì khác nhau sao? Vậy được rồi, yêu cầu thứ nhất của ta biến ta thành nữ nhân được chứ." Lâm Triều Anh liền nói.

"Có chuyện tốt như vậy sao? Ngươi phải biết đôi với ta yêu cầu rất quý hiếm đấy." Diệp Thần liền mở miệng nói.

"Ta xác định, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn ta sao. Cũng đúng ai lại muốn một người sắp chết chứ." Lâm Triều Anh liền tuyệt vọng cười.

"Ân, ngươi đừng tuyệt vọng như vậy chứ. Ta làm sao không muốn ngươi được. Chẳng qua ngươi yêu cầu đầu tiên có chút kích thích à. Tiểu Anh tỷ ngươi đối với ta phải nhẹ nhàng đấy." Diệp Thần liền vô liêm sỉ nói.

"Ta đều không thể cử động ngươi còn trêu ta." Lâm Triều Anh liền phó mặc tất cả nói.

"Ân, ta không khách khí." Diệp Thần liền bắt đầu lột ra quần áo của nàng. Tốc độ lẫn cả độ thuần thục đều đạt đến đỉnh cấp đi.

"Sao lại dừng lại." Lâm Triều Anh liền hỏi.

"Ân, Tiểu Oanh tỷ, ngươi là lần đầu sao?" Diệp Thần cởi ra quần áo của Lâm Triều Anh liền nói.

"Ta không phải nói cho ngươi sao. Chẳng lẽ ngươi ngại ta lần đầu." Lâm Triều Anh liền hỏi. Đã cởi ra quần áo nàng còn ngại nàng lần đầu à.

"Không phải, chẳng qua ta cảm thấy ông trời đối với ta thật tốt." Diệp Thần liền mừng rỡ nói. Nhặt được cực phẩm cái không những vận khí cứt chó, hiện còn nhặt được cái cực phẩm chưa từng bị qua nha. Hắn vớ bở rồi.Đúng là nhân họa đắc phúc, có lẽ hắn lên thử gặp họa vài lần chơi thử đi.

"Vậy ngươi còn không mau bắt đầu. Cởi quần áo nữ nhân như vậy thuần thục không biết ngươi đã làm với bao nhiêu người." Lâm Triều Anh phóng đãng nói. Vương Trùng Dương vốn tu luyện Tiên Thiên Công đây là một bản song tu công pháp đi. Nàng không cho hắn làm mà dùng mình âm khí tu luyện được từ ngọc nữ tâm kinh truyền cho hắn. Xong nhiều lần khiến nàng dương khi cảm nhiễm xinh ra cực lớn dục hỏa trong người.

Nếu để lâu tẩu hỏa nhập ma là chuyện bình thường đi, để ngăn không cho Vương Trùng Dương đoạt nàng thân thể liền phải dùng Ngọc Nữ Tâm Kinh chấn áp dục vọng nhưng liền cũng có thể trấn áp lại mà thôi. Bây giờ không có kinh mạch, nàng vốn dĩ không thể áp chế dục hỏa đã lên đến đỉnh đầu lan tỏa khắp người đi.

"Ta liền bắt đầu. Nếu không dục hỏa công tâm ngươi liền chết đi." Diệp Thần liền cởi ra quần áo tiến đến cạnh nàng.

"Ngươi làm sao biết…A…đau quá." Lâm Triều Anh ngạc nhiên lúc thì Diệp Thần liền tiến thẳng vào trong lấy đi nàng cái đáng giá nhất đời con gái. Sự trong trắng của nàng cứ như vậy bị hắn hủy đi. Nàng đau đến khóe mắt liền có chút nước mắt. Nhưng cả thân bất động không thể di chuyển xong người lại cứ như bị cắn thuốc vậy.

Tỏa ra rất nhiều nước tình yêu, khao khát mà thèm muốn càng ngày càng mạnh mẽ chiếm lấy nàng cơ thể. Trên tuyết trắng liền lưu lại nàng dấu vết lạc hồng của lần đầu tiên.

"Xin lỗi ngươi có sao không? Rất nhanh ngươi sẽ tốt, thậm chí so với trước còn khỏe mạnh đi." Diệp Thần liền cười nói. Bắt đấu sử dụng ra Cửu Dương Chân Kinh bên trong kinh mạch bảo tồn chữa trị cho nàng.Đây cũng là bản song tu công pháp chữa thương lợi hại đi.

"Đừng lo cho ta tiếp tục." Lâm Triều Anh cắn răng chịu đựng phát ra nhưng tiếng rên mê người. Người này còn so với Trùng Dương còn to đi.

"Tốt." Diệp Thần lập tưc liền di chuyển nhịp. Lâm Triều Anh liền càng lúc càng trìm đắm trong mê loạn. Dục hỏa của nàng cũng dần dần theo một số con đường đặc biệt tiết ra hết.

Trên đỉnh Hoa Sơn đều vang vọng sắc xuân tới giữa mùa đông tuyết rơi đầy. Hai cơ thể cứ như thế hòa hợp với nhau.

"Xong rồi sao?" Lâm Triều Anh liền lên đỉnh vinh quang cùng với Diệp Thần liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã thành nữ nhân rồi sao, mọi thứ thật sự diễn ra quá bất ngờ đi. Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành nữ nhân bởi ai khác ngoài Vương Trùng Dương.

"Còn chưa có xong a, ta còn chưa đủ đi." Diệp Thần lần nữa nhấc lên nàng thân tiếp tục di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều.

Lâm Triều Anh lần nữa cơ thể lại run lên. Nàng hoàn toàn trở nên mất đinh tự chủ hòa hợp theo Diệp Thần, tay không chủ động ôm chặt lấy hắn mà không hề hay biết mình đã hồi phục bình thường đi.

Hai người lại lần nữa quấn quýt lấy nhau điên cuồng. Trận chiến liền cứ thế tiếp tục đến nửa đêm trăng lên.

"Ân, ngươi liền tốt đi. Từ hôm nay ngươi liền là ta nữ nhân a. Tiểu Anh tỷ." Diệp Thần ôm Lâm Triều Anh trong lòng nói.

"Được rồi, thật không ngờ ngươi y thuật lại cao như vậy. Chuyện ngày hôm nay liền quên hết đi." Lâm Triều Anh liền đứng dậy mặc lại quần áo. Nàng vốn là cao thủ võ lâm bây giờ công lực khôi phục cộng với Cổ Mộ phái khinh công rời đi hẳn không có vấn đề đi.

Một đêm trụy lạc tiếu hồng trần, nhớ mãi ngàn năm mãi không quên. Có những thứ con người có thể quên đi sẽ tốt hơn, nhưng có những kỉ niệm càng muốn quên sẽ càng mãi nhớ. Tại Hoa Sơn đỉnh này kỉ niệm này liệu có xóa nhòa trong lòng nang cùng với người này nam nhân hay không chính là cũng không biết nữa.