Chương 26: Thả Ngươi Ra Ta Liền Không Có Lão Bà!!! (2)
Lúc này, Chu Duy Thanh đã cho thấy bộ mặt khác của hắn, bộ mặt tàn nhẫn. Hàm răng cắn chặt, trên trán mặc dù đã đổ đầy mồ hôi, nhưng thân thể hắn vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, tựa hồ như hai mũi tên kia căn bản không phải là cắm trên người hắn. Hắn đưa tay vào ống tên, lại lần nữa rút thêm một mũi tên ra.
" Không nên." Trái tim Thượng Quan Băng Nhi rốt cuộc cũng bị hắn công phá, thanh quang vừa chợt lóe, nàng đã bắt được tay cầm mũi tên của hắn.
" Ngu ngốc!!! không phải ngươi rất sợ chết, ngươi rất sợ đau ư? Tại sao lại làm tổn thương chính mình?" nhìn thân thể Chu Duy Thanh bị máu tươi nhiễm đỏ, trong nội tâm nàng bây giờ không còn nửa phần oán khí. Nàng giơ tay lên vì hắn mà định che lại vết thương đang rỉ máu, nhưng là, lại bị Chu Duy Thanh bắt được.
" Để cho ta cơ hội giải thích cho ngươi nghe. Giải thích xong cầm máu vẫn chưa muộn." Âm thanh của Chu Duy Thanh rất ôn nhu, con mắt hắn nhìn Thượng Quan Băng Nhi mang theo ý nghĩ yêu thương nồng đậm. Vừa rồi hắn làm ra những hành động này, thật ra tất cả đều là đánh cuộc, nếu như Thượng Quan Băng Nhi đối với hắn có cảm tình, thì chắc chắn nàng sẽ ngăn hắn lại. Và Chu Duy Thanh đã thành công, trong một khắc kia làm cho Thượng Quan Băng Nhi òa khóc, thì lúc đó hắn đã biết, bọn họ sẽ không còn bất kỳ ngăn cách gì nữa, nàng đã là nữ nhân của hắn.
" Không được, ngươi muốn chết sao?" Cầm máu xong ta nghe ngươi giải thích không được sao?" Thượng Quan Băng Nhi nghẹn ngào, liều mạng rút tay ra từ lòng bàn tay Chu Duy Thanh, đoạt lấy mũi tên trong tay hắn rồi vứt đi. Sau đó, hai tay liên tục vuốt ve xung quanh vết thương của hắn, dùng Thiên lực xảo diệu chấn bay hai mũi tên ra ngoài, liền ngay lập tức phong trụ lại huyết mạch xung quanh.
" Xoẹt xoẹt…"
Thượng Quan Băng Nhi liền xé vạt áo nơi bả vai Chu Duy Thanh, khi nàng tận mắt nhìn thấy hai vết thương sâu tới tận xương kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hai mũi tên kia thế nhưng sao lại cắm sâu như vậy.
Thật ra thì nàng cũng không biết, nếu như không phải Chu Duy Thanh đã thức tỉnh Thiên châu, Hắc châu tà khí lại bị thân thể hắn hấp thu, thì lúc này chắc chắn nàng đã chết. Ban đầu, chỉ một chút máu tươi dính trên tay Chu Duy Thanh là đã có thể làm thối rữa một cây đại thụ, huống chi lúc này lại nhiều máu như vậy. Thượng Quan Băng Nhi từ bọc hành lý của mình lấy ra một chiếc áo lót màu trắng sạch sẽ, sau đó xé thành vải, sau đó thật cẩn thẩn băng bó vết thương lại cho Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh vẫn đứng im nơi đó, yên lặng nhìn những gì nàng đang làm. Lúc này, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vốn ngưng trọng cũng đã trở nên linh hoạt.
Băng bó kỹ vết thương thật nhanh, trên trán Thượng Quan Băng Nhi cũng đã xuất hiện mồ hôi, trên tay lại dính không ít máu của Chu Duy Thanh.
" Chúng ta qua một bên nghỉ một lát." Nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Duy Thanh, thấy sắc mặt hắn sớm đã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể lảo đảo như muốn ngã. Nhất thời, nàng liền cả kinh, vội vàng đỡ cánh tay đang hoàn hảo của hắn. Lần này nàng nâng không thể gấp gáp, thân thể Chu Duy Thanh mềm nhũn, liền như vậy dựa sát vào người nàng.
" Tiểu Béo, Tiểu Béo… Ngươi đừng làm ta sợ." Thượng Quan Băng Nhi vội vàng ôm cổ hắn. Ngay cả lúc đối mặt với cường địch, thậm chí là cả một bầy Thiên Lang vây công, hắn cũng chưa bao giờ bị thương nặng đến như vậy. Chỉ vì mình, ngay cả một người sợ chết như hắn cũng dám tự mình hại mình để thu lòng mình, vậy còn cần nói thêm gì nữa đâu?
Thượng Quan Băng Nhi nhanh chóng dìu hắn đi tới bên đường, mình tựa vào một cây đại thụ, rồi lại cho Chu Duy Thanh tựa vào ngực nàng.
Chu Duy Thanh " Suy Yếu" mở hai mắt ra, miễn cưỡng cười một tiếng: " Băng Nhi, ta không sao. Chỉ cần ngươi có thể nghe ta giải thích, thì cho dù phải cắm thêm hai mũi tên nữa ta cũng thừa nhận." Đây hắn cũng không phải nói dối, với thể chất của hắn bây giờ, chỉ cần không phải vị trí yếu hại, thì tuyệt đối thêm hai phát nữa cũng không thành vấn đề. Lúc này, Chính là Nhi tâm Thượng Quan Băng Nhi đang trong lúc phòng vệ yếu nhất, không nhân cơ hội rèn sắt lúc còn nóng thì hắn cũng không phải là Chu Duy Thanh nữa a. Tựa vào lồng ngực mềm mại hương thơm thoang thoảng của nàng, mặc dù vai hắn đau rát có chút chết lặng, nhưng trong lòng hắn vẫn ngọt ngào như ăn mật ngọt, sung sướng không còn gì để nói.
Nước mắt Thượng Quan Băng Nhi như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống: " Tiểu Béo, ngươi không cần phải nói gì hết. Ta tin tưởng ngươi, cho dù ngươi có lừa ta, ta vẫn tha thứ cho ngươi." Cho dù là ngày hôm đó, thời điểm đối mắt với Thảo nguyên Thiên Lang, hắn đã nguyện vì nàng mà xả thân, trong nội tâm nàng cũng đã mịt mờ, nàng cũng không biết phải làm sao để đối mắt với hắn. Hơn nữa cũng không biết mình đối với hắn là loại tình cảm như thế nào.
Nhưng là, vừa một ở một khắc kia, thời điểm khi Chu Duy Thanh dứt khoát kiên quyết cắm mũi tên vào trên người mình, trái tim Thượng Quan Băng Nhi đau đớn như bị dao cắt vậy. Lúc này, nàng mới phát hiện, con người có chút hèn mọn, có chút vô sỉ này không biết đã cắm sâu vào trong tâm trí mình.
Chu Duy Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiếp tục dùng ngữ khí suy yếu nói: " Băng Nhi, ta thật không có lừa gạt ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa có. Còn nhớ rõ không, ban đầu ngươi đã hỏi thân thế của ta, ta nói, ta không muốn làm cho nàng bị giật mình, làm cho nàng không nên hỏi nhiều. Cho nên, ta chỉ có thể giấu diếm, nhưng ta chưa từng lừa gạt. Nếu như lúc đó ta nói thân phận của ta cho ngươi biết, ta còn có thể được ở lại trong quân doanh nữa sao? Sợ rằng, lúc đó ngươi ngay lập tức giao ta cho lão ba ta a."
Thượng Quan Băng Nhi khẽ cắn răng: " Ngươi đã có vị hôn thê rồi, nhưng vẫn như cũ ở bên cạnh ta như phảng phất chẳng có chuyện gì. Ngươi không sợ… làm nàng thất vọng sao? Không sợ… làm ta thất vọng sao?" Chu Duy Thanh đành cười khổ nói: " Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa từng đối đãi như Đế Phù Nhã công chúa là vị hôn thê của mình. Như thế nào lại nói là không sợ làm thất vọng, thật xin lỗi. Một người luôn cố gắng giết chết vị hôn phu của mình, nàng cho là, nàng ta còn có tư cách để làm cho ta lưu luyến ư? Nàng biết ban đầu vì sao ta lại phải nuốt Khỏa Hắc châu kia không?" Lập tức hắn đem chuyện mình trong lúc vô tình nhìn thấy Đế Phù Nhã tắm rửa, lại bị Đế Phù Nhã đánh cho bị thương nặng suýt chết nói lại một lần.
"…, Lúc ta bỏ nhà ra đi, cũng đã để lại tin tức cho cha ta, để cho hắn giúp ta từ hôn, người ta nhìn ta không vừa mắt, cũng không phải lỗi của ta. Huống chi, ta căn bản cũng không thích nàng, một nữ nhân cho dù có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa mà lòng dạ rắn rết, ngươi cho là, ta còn có thể tiếp nhận nàng sao? Cho nên, trong lòng ta, nàng ta chưa bao giờ có bất kỳ sự ràng buộc nào, ta thích, chỉ có ngươi. Ngươi vừa ôn nhu vừa thiện lương, còn con bé Đế Phù Nhã kia, ta chỉ là vô tình nhìn thấy nàng ta tắm một cái, chưa nhìn được bộ vị trọng yếu nào, nàng liền giết ta. Còn ta đối với ngươi còn hơn như vậy, ngươi vẫn vì đại cục, vẫn dạy ta trở thành một gã Thiên Châu sư. Ngươi hiện lương như vậy, Băng Nhi, ta thật không thể không có ngươi, nếu ngươi không quan tâm ta, ta thật muốn sống cũng không nổi."
Khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi liền đỏ ửng, nàng ngập ngừng nói: " Nhưng Chu Đại nguyên soái có thể vì ngươi mà từ hôn sao?"
Chu Duy Thanh noi: " lão ba ta cũng có ‘số má’ lắm, Tuy cha nuôi ta cũng không dễ nói chuyện, nhưng khi quay về ta sẽ tự mình đi cùng cha từ hôn. Băng Nhi, ngươi yêu tâm đi, cho dù sau này ta tam thê tứ thiếp thì ta cũng sẽ không cưới Đế Phù Nhã."
" Ừh."
Thượng Quan Băng Nhi khẽ gật đầu một cái, bất quá, ngay lập tức nàng liền ý thức được không đúng, trừng lớn đôi mắt lên: " Ngươi nói cái gì? Ngươi còn muốn tam thê tứ thiếp?"
" Ách…, nói sai, Ai u, vết thương đau quá." Chu Duy Thanh nghiêng đầu một cái, sắc mặt tái nhợt, liền như vậy mà "Ngất" đi. Thời điểm té xỉu vẫn không quên dán chặt đầu mình lên trước ngực của Thượng Quan Băng Nhi. Tình hình thực tế của hắn bây giờ không thể nghi ngờ là thật, nhưng bản tính hèn mọn, bỉ ổi đã ăn vào tận xương của hắn vẫn không cách nào ma diệt.
Bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy sự hưởng thụ, dán chặt vào thân thể mềm mại của Thượng Quan Băng Nhi, hương vị thật quá mỹ diệu, nhưng dù sao hắn mất máu cũng không ít, một lúc sau, liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết thời gian đã trải qua bao lâu, Chu Duy Thanh mới từ từ tỉnh dậy, khi hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang gối lên đùi Thượng Quan Băng Nhi, trên người còn đang đắp bộ y phục sạch đã được nàng đổi. Một khắc ấm áp kia, cơ hồ trong nháy mắt bao phủ lấy hoàn toàn trái tim hắn, theo bản năng hắn liền nghĩ đến, khoảng khắc này dừng lại mãi mãi là tốt nhất.
Bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi đặt lên trán hắn: " Ngươi đã tỉnh, đầu không có nóng. Ngươi cảm giác thế nào?"
Chu Duy Thanh thoải mái tựa trên tiểu thối nàng động động, ánh mắt ân cần nhìn nàng, trong lòng lại có thể một mảng ôn nhu. Hắn giật giật vai trái, tuy rằng còn đau nhưng rõ ràng là đã tốt hơn nhiều. Hắn biết, năng lực hồi phục của mình tự nhiên vượt xa thường nhân, hiển nhiên điều này là cũng nguyên do ở khỏa Hắc châu kia, Lần trước, trúng phải Phong Nhận của Thiên Lang Vương, ngay khi ở trạng thái Tà mà biến tỉnh lại, hắn liền minh bạch. " Băng Nhi, ngươi sẽ không bỏ ra rời đi chứ?" Chu Duy Thanh dơ tay phải lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
" Ừh." Thượng Quan Băng Nhi khe khẽ gật đầu, trên má đã nổi lên hai làn mây ửng hồng.
Chu Duy Thanh gắng sức ngồi dậy, sau đó liền không khách khí mà tựa vào ngực nàng, đem tay phải khoác lên trên vai nàng chống đỡ thân thể mình. Theo khuôn mặt hắn đến gần, Thượng Quan Băng nhi lại càng dần đỏ mặt hơn, nàng nhẹ giọng nói: "Đừng nhốn nháo, ngươi còn đang bị thương a."
Chu Duy Thanh liền hết sức vui mừng: " Vậy có phải hay không, chỉ cần thân thể của ta tốt lên liền có thể…"
Thượng Quan Băng Nhi hơi sẳng giọng: " Ngươi không đứng đắn chút nào…"
Chu Duy Thanh cười hắc hắc: " Cái đứng đắn kia ta không quen nó a! Có câu, Nam Nhân không xấu, Nữ nhân không yêu sao. Băng Nhi, ngươi biết không? Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bốn của ta, lúc tại nhà Hô Diên lão sư ta nói, gần hai tháng nữa là ta mười bốn tuổi chẳng qua cũng chỉ thuận miệng. Chẳng qua, ngày sinh nhật của một thiên tài như ta, để cho ta hôn ngươi một cái, xem như là quà sinh nhật, có được hay không?"
" Mười bốn tuổi…" Nghe xong mấy lời này, khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi nhất thời có chút quái dị, tay nàng liền đè chặt cái miệng hắn: " Tiểu Béo, ngươi mới có mười bốn tuổi, còn chưa trưởng thành đâu. Chúng ta không thể thân mật quá mức, nếu không, sẽ ảnh hưởng đến sự phát dục của ngươi." (haha)
Chu Duy Thanh nhất thời ngây dại, hắn kiểu nào cũng không thể nghĩ tới, dĩ nhiên, mình lại mang đá đập vào chân mình. Trong lúc nhất thời, sắc mặt cũng có chút trở nên cổ quái.
Thượng Quan Băng Nhi lại tưởng hắn trở nên tức giận, thật nhanh hôn lên mặt hắn một cái như chuồn chuồn phớt nước: " Tiểu Béo, sinh nhật vui vẻ. Ta cũng đã là người của ngươi, ta liền chờ ngươi lớn lên…"
" Ta…" Chu Duy Thanh liền dở khóc dở cười, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau hai canh giờ hai người lại lần nữa lên đường, dưới tình huống Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy những vết thương của Chu Duy Thanh phần lớn đã khép miệng mới đáp ứng cho hắn lên đường. Bất quá, lúc này hai người không phải là một trước một sau đuổi theo nhau, mà là dắt tay nhau mà đi.