Chương 8: Trở về

Thế Lực Vô Hạn Triệu Hoán

Chương 8: Trở về

Chương 8: Trở về

Với cách tạo ảo giác Asdeus liên tục rỉa máu, tạo tổn thương lên tên thủ lĩnh. Nhưng với HP chỉ là G trụ đến lúc này là giỏi lắm rồi, lúc này Asdeus bị tên thủ lĩnh vặn mình chịu cho kiếm của asdeus đâm vào tay trái để chém vào Asdeus nhưng đúng lúc này biết mình sắp chết nên dùng hết sức bình sinh lùi phía sau, dù thế vẫn bị chém một vết khá sâu. Đúng lúc tên thủ lĩnh chuẩn bị chém thì một mũi tên cắm thẳng vào lưng hắn

‘’Cảm ơn bác Zos, vừa kịp thời gian "

Một màn sương khói không biết từ bao giờ bao quanh hai người

Hóa ra Asdeus lúc đang rỉa máu tên thủ lĩnh đã lén đốt số cỏ còn lại để bốc khói

"Nhóc con, ngươi không trốn thoát được đâu, khốn nan "

Tên thủ lĩnh như điên lên khua tay múa chân, và máu của hắn càng ra nhiều. Vì Asdeus đều cố ý đâm vào động mạch chủ.

Lúc khói tắt cũng là lúc một đống lửa lan đến tên thủ lính

[Máu dễ nóng lắm, người biết không, và dễ làm thuốc bốc mùi nhanh hơn]

Asdeus lẻn ra đống khói là lúc Asdeus dắt cả con ngựa của mình lẫn tên thủ lính cùng một chỗ, và buộc những thanh kiêm trên đất khắp thân và người nó, giữa hai con là một sợi dây làm từ vải những người xung quanh thêm dao kiếm.

‘hissiiiii’ Asdeus võ mông cho cả 2 con chạy về hương phía trước, hướng có mùi cỏ nó thích nồng nặc nhất, cả 2 con giằng giây căng ra độ dài của dây còn dài hơn đường kính của màn khói

"Á, cái quái gì vậy "

Tiếng la thảm tên thủ lĩnh vang lên, rồi chỉ thấy một người toàn kiếm bị cột lại bởi sợi dây cùng hai con ngựa ngã trên đất, tên thủ lĩnh bực tực vùa hét vừa dẫm lên chỗ cỏ bị đốt

"Chết tiết, tao sẽ xé xác mày, thằng nhóc "

[Loại cỏ này tạo khói tốt thật, chỉ có dễ dập, chỉ cần 1 giẫm hoặc gió mạnh một chút là tắt và khói tan rồi, thôi không nên quá tham lam, dù gì cũng như kế hoạch]
Asdeus cười gian manh rồi nói

"Đúng rồi, kết thúc rồi ‘’

Vòng tròn quanh đám cỏ đột nhiên sụt xuống lôi tên thủ lĩnh xuống

"Cái quái gì thế này "

Hắn thất thanh hét lên

Asdeus lại gần cố nến cười

"Người phải nghĩ 1 đứa bé 10 tuổi vì sao dám đối đầu trực diện ngươi chứ thằng ngu, tốn gần 1 tiếng để tìm thấy vùng này đó "

Không biết cung tên trên tay Asdeus nhặt được từ bao giờ nhắm thẳng đầu tên thủ lĩnh đã chìm 2/3 người vào đầm lầy

"Ta có thể tha cho ngươi, làm đàn em cho ngươi, cho ngươi hết tài sản, cứu ta, ngươi biết giết ta người đằng sau ta là ai không, nam tước đấy, hắn không tha cho ngươi đâu, cứu ta, ta sẽ nói tốt cho ngươi ĐỪNG "

‘phập’ ‘tóc tách’

Asdeus không cảm xúc, cười cay đắng

"Ngu ngốc, ta biết, tùy biểu hiện của hắn, nếu hắn vẫn vậy thì ngươi sẽ cùng cảnh số phận"

Đây cũng là ranh giới cuối cùng Asdeus có thể buông tha.

Trước khi tên thủ lĩnh chìm hẳn xuống đầm lầy, Asdeus kịp cắt đầu của hắn rồi giơ lên không trung gào lớn

"Hạ vũ khí xuống, thủ lĩnh của các ngươi đã bị ta giết chết "

Tiếng hét như vang tận trời xanh, dù đang chém giết nhau thì cũng dừng lại để nhìn xem chuyện gì đã xảy ra

"Oh, oh, ohhhhhhhhhhhhhhhhhh, Asdeus sama muôn năm, ohhhhhhhhhhhhh…."

"Không thể nào, thủ lĩnh mà bị 1 tên nhóc mồm còn hôi sữa giết chết a, không thể nào, lừa người à"

Cả chiến trường, 2 vách núi đều vang lên tiếng reo hò, rên la, dù nhiều như vậy nhưng đa số chỉ 2 cung bậc cảm xúc thứ nhất cho đoàn quân lãnh chúa, vui sướng, tự hào, và tiếng cười tràn đầy hi vọng, còn lại là lũ cướp là tuyệt vọng, bàng hoàng, sợ hãi, khó tin.

Bây giờ cảm xúc của Asdeus như đang dâng tròa trong sũy nghĩ, bộ não rung động cả linh hồn, lần đầu tiên trong cả 2 cuộc đời, Asdeus biết được tự hào vô tận khi có được một thành tích vươt trội, lần đầu tiên nhận được sự sùng bái sùng kính.

Trong linh hồn của Asdeus đột nhiên một hào quang lóe sáng như một tạo vật thức tỉnh, đương nhiên Asdeus không hề biết, hay nói đúng hơn là chưa đủ tầm để biết

Trên đường về lâu đài ở giữa lãnh địa

Roz vừa cười mỉm vừa nhìn Asdeus một cách nghiền ngẫm rồi nói

"Này Asdeus, nếu cháu lên làm lãnh chúa thì tốt quá nhỉ ‘’

Nghe vậy, mắt của Asdeus chợt lóe sáng, đầu óc xoay chuyển rồi quay sang cười nói với bác Ros

"Đâu thể vậy được bác Roz, lão ba của cháu đang làm việc rất tốt, ai cũng mong muốn người trong gia đình làm việc tốt và an toàn mà, vâng, nếu vẫn là "người trong gia đình" "

Asdeus cười một cách ẩn ý mà bác Zos cũng nhận ra nụ cười của đứa cháu mình, trên đường cả đoàn quân cười nói nào nhiệt, ai nấy đều khoe về thành tích và sự tự hào, sùng bái đối với cậu chủ nhỏ Asdeus

Đương nhiên, chỉ có riêng 2 người Asdeus và Ros đều im lặng cả quãng đường đi về lãnh địa

--------------------------------------

Asdeus đứng cạnh Roz, nghe Roz trình bày về trận chiến

"Thưa nam tước, trận chiến diễn ra tuy khó khan nhưng nhờ cậu chủ Asdeus nên trận chiến chuyển bại thành thắng và Asdeus đã anh dũng một mình chém đầu tên thủ lĩnh "

Thay vì vui vẻ về trận chiến ông bà nội của Asdeus đều âm trầm nhìn cả 2 bác cháu Asdeus an toàn trở về, trong ánh mắt có chút ghét bỏ và thất vọng

Riêng Rue thì ngu ngốc biểu hiện mọi thứ ra ngoài, ánh mắt tức giận, mồm thở đầy hơi nóng, miệng lẩm bẩm

"Vie chết rồi, hắn chết rồi thì tiền sau này lấy đâu, sòng bạc như thế nào tiền của ta, tiền của ta …."

Sau khi thơ thẩn lẩm bẩm một hồi, Rue ngẩng dầu nhìn về Asdeus và Ros, muốn hét rồi cố kiềm lại


"Các ngươi về an toàn là tốt rồi, rồi, rồi, cút ra ngoài nhanh, cutttttttttt"

Asdeus cùng Ros liếc mắt Rue, rồi cùng đi ra ngoài

Ros có điều muốn nói, lại thôi rồi lại nhìn vế Asdeus rồi nói

"Khoảng 4000 tên cướp khỏe mạnh đang được bắt lại trong doanh trại cạnh tòa thành này "

Rồi lại đi trước khi đi xa thì để lại cho Asdeus lời nói

"Asdeus à, dù thế nào đi nữa, bác luôn giúp đỡ cháu, luôn là đồng minh của cháu "

Asdeus không hề nhìn bác Ros mà hướng ánh mắt về tòa nhà mẹ đang bị nhốt rồi liếc về phòng khách nãy mới vào, rồi thì thầm nhỏ

"Dù gì, cũng là người sinh ra ta, dù chưa bao giờ nhận ở thế giới này có cha mẹ ruột nhưng ít nhất hắn chưa chạm đến mức cuối cùng, ít nhất là vậy

Nói xong, ánh mắt Asdeus chợt lạnh lẽo, híp mặt lại nhìn một lúc về phía sau bản thâ, rồi quay lại làm đứa trẻ bình thường và rời đi


Trước khi rời đi, khuôn mặt càng lạnh hơn, với một kẻ khao khát có được gia đình như hắn, khi đến thế giới này, từ khi nhận ra mình có cha và mẹ khác, tuy không hải máu mủ ruột thịt với mình, nhưng trong suy nghĩ luôn hướng về cả 2


Nhưng, cuối cùng hắn cũng nhận ra, gia đình mới này cũng chỉ có 1 nửa, 1 nửa kia hắn sẽ đợi, hắn sẽ cho thời gian mà kiểm điểm bản thân mà sửa đổi, nhưng, giới hạn cuối cùng là đừng tổn thương đến thành viên khác trong gia đình, và khi nếu việc ấy xảy ra, hắn không chắc tự bản thân kiềm chế được


Hiển nhiên, độ kiên nhẫn của Asdeus với người cha không phải máu mủ này, đang dần chạm đến giới hạn, bây giờ trong mắt Asdeus Rue chính xác được cái mác "Cha nuôi", và khi mọi thứ đi quá giới hạn

Asdeus khóe miệng cười nhẹ, lắc đầu rồi đi

------------------------------------------------------------------------------------------------------