Chương 13: Khóa gen, Sở

Thế Giới Vô Hạn

Chương 13: Khóa gen, Sở

Chakra là một thứ năng lượng rất kỳ diệu.

Theo Hagoromo, người sáng tạo ra Nhẫn Tông, nó là thứ sinh ra từ từ 130 triệu tế bào kết hợp với linh hồn một con người.

Rồi qua tay Indra, các loại Nhẫn thuật được sáng tạo ra, phân tách các nguyên tố từ Cầu Đạo Ngọc: Phong Lôi Thủy Hỏa Thổ.

Gần ngàn năm phát triển, các công dụng của chakra được khai phát ra đến mức tận cùng, dùng để chữa thương, thay thế nguồn điện,….

Một số người có khả năng khống chế chakra tốt thậm chí còn có thể đưa nó ra khỏi cơ thể và cố hóa nó, Senju Tsunade, Nhẫn Y, đã mệnh danh nó là: Dao chakra.

Đòn tấn công vừa rồi, Toshiro đã đưa một lượng lớn chakra ra khỏi cơ thể, tạo thành dao chakra, thêm vào cho nó thuộc tính Phong, để tăng độ sắc bén; và Lôi; để thiêu cháy các tế bào, ngăn chặn khả năng sinh lại của các tế bào siêu sinh (sức sống rất cao).

Mấy mảnh thịt cứ thế trôi xuống rồi không có động tĩnh gì nữa. Dù là sinh vật gì cũng có một hệ thần kinh trung ương, và khi hệ thần kinh trung ương đó đã bị tê liệt hoặc các bộ phận không còn bị điều khiển, nằm chờ cái chết đến có lẽ đã là công việc cuối cùng.

Một ngọn lửa dâng cao đốt cháy tất cả, mấy miếng tro trên tường có lẽ là dấu vết cuối cùng còn sót lại của mấy con Lad đã xuất hiện nơi đây.

- Nhanh lên, Chiêm Lam lại đây, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, bọn này mạnh hơn lúc ban đầu.

Không đợi Chiêm Lam đến gần, Toshiro thoáng hiện ra bên cạnh cô rồi bế xốc cô lên, tay kia xách Sở Hiên như xách một con gà rồi cắm đầu chạy về phía trước.

Trên đường đi thỉnh thoảng cũng xuất hiện mấy con Lad nhưng bị diệt chỉ trong vài giây, điều đáng lưu ý là đàn xuất hiện cuối cùng kia, riêng về chỉ số sức mạnh cơ bắp và thần kinh phản xạ đã vượt quá Trịnh Xá.

Chẳng mấy chốc, ba người đã xuất hiện trước một căn phòng lớn, cánh cửa sắt mở bằng dấu vân tay và cả nhóm vào rất dễ dàng. Có lẽ Chủ Thần đã sắp xếp thân phận cho mọi người là nhân viên nghiên cứu ở đây.

- Đã kiểm soát được hệ thống camera và sơ đồ của viện nghiên cứu.

Tiếng của Sở Hiên vang lên từ một góc phòng.

- Tôi đã phát hiện hướng đi của Trịnh Xá, Trương Kiệt bọn họ. Bây giờ sẽ kết nối hệ thống âm thanh để dẫn họ lại đây.

Chiêm Lam tò mò đến bên cạnh.

- Trịnh Xá, là tôi Sở Hiên, chúng tôi đã tìm được phòng kiểm soát, bây giờ mọi người hãy nghe theo phân phó của tôi.

- Đầu tiên là Trịnh Xá, Lý A, Lê B, tại ngã tư tiếp theo, ba người rẽ trái, ngã ba tiếp theo nữa, Trịnh Xá đi bên trái, A và B đi bên phải, nhớ rõ, cả những người phía sau, vì tôi sẽ không nhắc lại.

- Zero và Trần C, Đinh D sẽ đi thẳng, sau đó Zero sẽ rẽ trái, C và D đi đường còn lại, đường Zero đi có thứ gì đó, tôi nghĩ cậu có thể xử lí nó.

- Trương Kiệt bên kia đường tắc, tôi kiến nghị chia ra tại lối tiếp theo, vì các người không muốn biết phía trước là cái gì đâu, sau đó, nhớ kỹ, trái thì phải phải trái trái, phải thì trái phải phải trái trái.

Trịnh Xá nghe chia đường cũng thấy có điểm là lạ nhưng không biết được, nhưng hai mắt hắn đang mờ xuống và điểm nhìn rõ duy nhất là … cổ của hai người phía trước.

Hắn bỗng thấy thèm khát vị thịt, bèn nhào lên cắn tên Lý A, với thể chất vượt qua thường nhân của hắn, tấn công một tên nhân viên văn phòng mà không để hắn thoát quá đơn giản.

Trịnh Xá đơn giản chỉ là mân mê mớ thịt người, hắn ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Tim, gan, phổi, đùi, lòng. Nhưng bỗng một luồng thanh mát chạy thẳng lên đầu, là nội lực.

" Ta vừa làm gì thế này?"

Hắn nhìn đôi tay nhuốm đầy máu của mình, rồi nhớ lại những thứ mà mình vừa làm.

- Không! Không! Không!.

Nhưng rồi Trịnh Xá nhìn thấy một tên phụ nữ đang nằm tựa lưng vào tường, nhìn như bị hôn mê.

- Là thịt! Là thịt!!!!!

Đôi mắt Trịnh Xá đỏ lên, con ngươi màu đen nhiều một tia khát máu, nhưng bỗng nhiên, hình ảnh người phụ nữ trước mặt lại hóa thành La Lệ.

Trịnh Xá bỗng thẫn thờ lại, đôi mắt bỗng trở nên mịt mù, hắn nhanh chóng thu tay lại, ôm đầu ngồi đó, hắn khóc. Nhưng cơn đau đớn ập đến làm hắn điên mất, phổi bỏng rát, con tim như đang vỡ nát, xương thì muốn rụng ra. Trịnh Xá nằm đó giãy đành đạch, một bên là cái xác be bét máu, một bên là con người còn đang sống sót.

Chừng năm phút sau, Trịnh Xá mới lại lần nữa cảm giác lại được thân thể của chính mình. Đi đến bờ vực giữa sự sống và cái chết, giữa ‘ người’ và ‘ quỷ ‘. Giờ đây hắn đã xác định được một mục tiêu, hắn, Trịnh Xá, sẽ không bao giờ để bản thân trụy lạc một lần nào nữa, vì nhân tính hay vì đồng đội, vì sống còn hay vì La Lệ, hắn sẽ không bao giờ mất kiểm soát bản thân một lần nữa.

Toshiro và Sở Hiên ngồi nhìn màn hình nãy giờ. Đôi mắt hắn đầy hưng phấn:

- Nhân! Không ngờ sau ngươi, vẫn có nhân loại có thể mở ra khóa gen, tại sao vậy chứ? Là nhờ dị khuẩn của Lad sao? Có thể bắt giùm ta một con Lad được không, ta sẽ hứa đáp ứng ngươi bất kỳ điều kiện gì..

Toshiro dù không muốn phá vỡ sự hưng phấn của Sở Hiên, hắn vẫn phải nói:

- Ngươi nghĩ rằng mở ra gen khóa là nhờ Lad sao? Sai rồi, Trịnh Xá tên kia rõ ràng là bằng vào nghị lực mà mở ra tầng thứ nhất, không những thế hắn còn có thể chất vượt qua nhân loại, nếu không không thể mở ra mà còn sống. Nên từ bỏ ý nghĩ dựa vào mấy thứ Lad này đi, Sở Uyên.

Một tiếng Sở Uyên cuối cùng Sở Hiên làm như không nghe thấy, nhưng hắn lại chú ý đến những từ ngữ trước kia:

- Ngươi nói không nên dựa vào Lad, vậy là có thể dựa vào mấy thứ khác đúng không? Có thể nói cho ta biết được không? Ta sẽ không giả nam nữa, dù rất phiền toái nhưng thứ này đáng giá? Được chứ?

Toshiro có thể chịu không được ánh mắt nóng rực của Sở Hiên, hay còn gọi là Sở Uyên hiện tại.

Cũng vì nhân vật Sở Uyên này mà hắn không nghĩ hắn đã xuyên đến Vô Hạn Khủng Bố, dù đã gặp ngoài đời thực. Ai mà nghĩ Trí Yêu Sở Hiên nhưng thật ra là cái nữ nhân Sở Uyên chứ.

- Được rồi, cũng có lần đã đề cập với ngươi, là T Virus nguyên dịch trong Resident Evil, nó tựa hồ có thể kích thích sinh trưởng của tế bào nhân thể, đưa đến việc sinh ra hoocmon " PTA-Chaos" dễ dàng hơn, nhưng cũng có thể gây sụp đổ hệ gen, tỉ lệ tử vong cao đến 90 phần trăm.

Hai người đối thoại, Chiêm Lam tất nhiên vẫn rất chú ý, nhưng khi cô nàng nhìn lại màn hình quay phim camera, cô đã dại ra:

- Sở Uyên, cô vừa làm gì vậy?