CHƯƠNG 1: LỜI CHÀO TỪ THẾ GIỚI KHÁC

Thế Giới Song Song

CHƯƠNG 1: LỜI CHÀO TỪ THẾ GIỚI KHÁC

" Nắm lấy tay anh " là quyển sách nó đang đọc, nhẹ nhàng và tình cảm. Nó chả bao giờ hứng thú với mấy thể loại truyện này, nhưng không hiểu sao nó lại đọc ngấu nghiến cái quyển sách với cái bìa màu hồng này. "Nó" 1 thằng bé 19 tuổi,lần đầu xa nhà để đi học ở cái chốn đô thị ồn ào, 1 thằng bé chả có gì nổi bật, ngoài con mắt to như con ốc bươu và mái tóc đen nhánh lúc nào cũng che hết mắt. Gầy gò là cái từ mà bất cứ ai nhìn thấy nó cũng phải thốt lên đầu tiên. Có thể là vì nó cao nữa thế nên nhìn nó chẳng khác gì con bọ ngựa khổng lồ vậy. Hôm nay khi tan học, nó chọn cách là đi bộ từ trường về để có thể đọc cái quốn sách giở hơi mà nó mượn được từ Vy. Cô bé mà nó luôn thích thầm, à không, phải bảo là cô bé mà hơn 20 thằng con trai trong lớp luôn thích thầm, chưa kể vô số thằng khác lớp khác trường nữa. Nó cứ cắm cúi đọc mà quên mất cả đường đi, đã mấy lần nó đã va vào người khác trên đường và bị ăn mấy câu chửi quen thuộc của người việt nam. Cuối cùng nó cũng lết về đến căn phòng trọ xập xệ của nó. Căn phòng chỉ có 20m vuông thôi cơ mà là cái nơi chui ra chui vào của 2 mạng người. Tên cùng phòng nó là 1 thằng nó quen được khi ra đây học,tên nó là Hùng, người thằng Hùng thì phải gọi là như 1 vận động viên thể hình tuy nhiên đổi lại tính cách thằng Hùng thì ngờ nghệch như 1 đứa trẻ con. Vứt cái cặp sách sang 1 bên, nó nằm xoài lên cái giường to chiếm gần hết phòng của nó. Nó vô tư nhìn phảng phất xung quanh căn phòng, 1 căn phòng thật xấu xí, tường trắng bây giờ là vô số những vết bẩn, trần nhà là những miếng xốp gắn vào nhau và đang bục rữa ra, sàn nhà được lát từ loại gạch buồn cười nhất nó từng thấy. Ấy vậy nó tự hài lòng với căn phòng này, bởi sự ấm áp và quan trọng là cái giá tiền nó mang lại. Hôm nay nó về sớm, ngoái nhìn cái điện thoại 1280 cổ lỗ sĩ của nó thì mới có 9 rưỡi. Còn quá sớm để nấu cơm hay làm việc nhà, nó cười mỉm và nghĩ lung tung về việc đi chơi game hay là đi ra hồ đọc sách. Cuối cùng nó túm quyển truyện bìa màu hồng kia và ra cái hồ gần nhà để đọc sách. Hà nội mùa thu trời lúc nào cũng như 1 đống giẻ lau bẩn thỉu trên trời, đâu đâu cũng 1 màu xám nhờ, tối xịt. Ánh mặt trời dường như quá yếu ớt để chạm được vào mặt đất. Chon 1 cái ghế đá trống trơn, nó ngồi và đọc sách, có thể cuốn sách nó không quá hấp dẫn nó như bao cuốn sách khác nó đọc, nhưng nghĩ đến viễn cảnh Vy có thể ngồi thao thao bất tuyệt về bao nhiêu nhân vật trong cuốn sách mà nó có hẳn cả tỷ động lực để đọc. Ngó nghiêng xung quanh nó, nó phát hiện ra 1 cụ già đang chống tay tập thể dục. Nó thoáng buồn cười vì bây giờ đã là 9 rưỡi sáng rồi, bên phải nó là 1 đôi yêu nhau đang tâm sự, nó nhếch mép và quay mặt đi ngay. 30 phút trôi qua trong không gian thanh bình cùng với tiếng gió xào xạc và thỉnh thoảng là tiếng chim hót. Mỏi cổ nó nhìn điện thoại, hơn 10 h rồi, tự nhủ đọc nốt chương rồi về nấu cơm. Đôi tình nhân bên cạnh đã bỏ đi từ lúc nào, bây giờ cả công viên chỉ lách nhách vài người, ông cụ tập thể dục thì đã ngồi nghỉ, trông có vẻ mệt mỏi. Mặc kệ, nó chũi mũi vào trang truyện, nơi mà nhân vật nam chính đang ôm đầu nhân vật nữ chính khóc lóc thảm thiết.
" bụp " – 1 bàn tay bấu víu vào vai nó
Giật mình nó hốt hoảng ngước lên thì thấy khuôn mặt trắng bệt của ông cụ ngồi bên, thần sắc ông như sắp ngất, đôi mắt ông bây giờ chỉ nhìn thấy 1 màu trắng đục. Nó hét toáng lên.
- Ông! ông có làm sao không?
- Đừng hỏi nhiều, nghe cho rõ đây, ta không có nhiều thời gian, nghe cho kỹ đây – đôi môi ông cự động 1 cách vô giác như những con búp bê được bày bán trong các siêu thi đồ chơi.
- " Hãy đến cánh cổng, hãy đến cánh cổng và kiểm soát nó, đừng nghe lời TRINH SÁT, tránh xa dây roi và hãy đi cùng KIẾM BÉ, nó sẽ dẫn người đến nơi.hãy nhớ kỹ, đi cùng KIẾM BÉ, tất cả trông chờ vào ngươi "
Dứt lời ông cụ ngất đi, da dẻ bỗng nhiên hồng hào trở lại 1 cách kỳ lạ. Nó hét ầm ĩ, đằng xa có người chạy lại. 5 phút sau ông cụ dần tỉnh dậy, nhưng mắt vẫn còn nhắm. 1 người đàn ông quét rác chạy đến
- Ông bị sao
- Em không biết, ông vừa gào thét cái gì đó và ngất ngay trên tay em
- Chắc tai biến rồi, gọi cấp cứu thôi
Người đàn ông tút điện thoại và gọi cấp cứu, nó thì mò mẫm trong túi ông và tìm được số điện thoại người thân để gọi.
Ông cụ mở mắt và nói lé thé:
- Ai vậy! Sao tao nằm đây
- Ông bị ngất ạ, ông có nói với cháu cái gì đấy! – nó cố gào to
- Tao đang ở ghế bên kia mà, Tao nói cái gì đâu, đưa tao về, đưa tao về …
Ông cụ om xòm 1 lúc, mãi cho đến khi người thân ông ấy đến mới thôi. Vội nhìn đồng hồ đã 11 rưỡi, nó vội bỏ về. Thằng Hùng về mà biết nó chưa nấu cơm kiểu gì cũng hét ầm lên cho xem.
Sự cố vừa rồi dường như tác động vào tâm trí nó khá mạnh, mấy câu nói thều thào với cái giọng ghê rợn của ông cụ lúc hôn mê đang làm nó sợ hãi.Nó rảo bước nhanh qua mấy cái ngã tư rồi lao vào khu chợ đông đúc, nhìn đồng hồ, nó đành bất lực lao vào quán cơm bụi và xách 2 suất cơm về. Nó bước nhanh về con hẻm dẫn tới nhà nó, vừa đi vừa vẳng vẳng trong đầu câu nói của ông cụ. Miệng lẩm bẩm " thôi bỏ đi ". Bỗng có tiếng kêu đằng xa:
- " chó Dũng " – Chẳng cần nghoảnh lại nó cũng định thần ra là thằng Hùng với thân hình đồ sộ mặc 1 cái quần bò màu xanh như muốn bung ra bởi cặp giò quá khổ, cái áo sơ mi không bao giờ xắn gấu áo, đôi dép tông và cái ba lô xộc xệch.
- Giờ này mày mới đị chợ hả
- Tao mua cơm rồi, ăn tạm nha, chứ nãy tao gặp tý chuyện.
- Em Vy nhờ chở đi khám thai hả - Nó cười châm chọc bằng cái giọng hả hê vui sướng.
- Tiên sư mày, có muốn tao cho mày ăn nguyên chỗ cơm này vào mặt không
- Mày dám
- Sao tao k dám.
Cứ thế Hùng Và Dũng đùa nhau về đến phòng và đương nhiên là Dũng quên béng luôn chuyện vừa xảy ra.