Chương 1: Bắt đầu

Thế Giới Hỗn Mang

Chương 1: Bắt đầu

Trần Đức Vũ chậm rãi tiến về phía trước đối mặt với con Goblin đang xông tới. Sinh vật đó trông cực kì quái dị với kích thước cơ thể chỉ tương đương với một đứa trẻ 9 tuổi, da xanh lè, đầu trọc lóc, tai nhọn hoắt và sở hữu đôi mắt đỏ như máu. Nó không mặc gì ngoài cái khố bé xíu ôm trọn phần thân dưới bám đầy đất cát, và cả máu. Trên tay nó là một thanh kiếm dạng kiếm ngắn cơ động dùng làm vũ khí.
Cơ thể nó như một đứa trẻ, vì vậy tốc độ chạy của nó cũng rất chậm. Nhưng trong cái hành lang bé nhỏ này, họ áp sát nhau rất nhanh. Vũ vung thanh kiếm dài chôm được lên không trung, nó rạch lên một đường sáng xé gió rồi hạ thấp xuống, nhắm thẳng vào cổ con Goblin. Đồng thời, Vũ cũng nghiêng mình né đòn đâm của kẻ địch mà không đánh trật cú chém.
Thanh kiếm chém xuyên qua da thịt làm đứt đầu con Goblin đang lóng ngóng, tiếp sau đó, máu đen phun lên trần nhà và cái cơ thể hôi thối đó đổ xuống sàn. Hoàn toàn bất động.
Nó chiến đấu quá kém nên Vũ giết rất dễ dàng.
Không có cảm xúc ghê tay, Vũ đá nát cái đầu đang lăn lông lốc dưới chân cậu với ánh nhìn lạnh lùng, tàn nhẫn. Tiếp sau đó, vì hai người họ đã gây ra tiếng động nên Vũ rời đi ngay trước khi mấy con Goblin khác kéo đến. Mục tiêu của cậu ta là xuống được tầng 1 của ngôi trường bị quái vật tấn công này.
Rất nhiều học sinh, giáo viên đã bị lũ Goblin giết, là đàn bà con gái thì chúng bắt để hiếp, đàn ông con trai thì bị xẻ thịt làm đồ ăn cho chúng. Ngay lúc này, bên tai Vũ vẫn tràn ngập tiếng kêu thét kinh hoàng và đau đớn của con gái phát ra ở khắp nơi. Có lẽ là vì nghe nhàm quá rồi, nên Vũ chẳng mảy may bận tâm đến việc cứu họ.
Mà muốn cứu cũng không cứu được.
Vũ chạy băng qua cầu thang xuống tầng 3 và đụng phải một con Goblin quay lưng về phía cậu trong tư thế hẩy mông liên tục về phía trước. Thấp thoáng trước mặt con Goblin là một cô gái với cơ thể rung lên liên tục. Vũ chẳng suy xét gì mà lao lên phía trước.
Đúng lúc cơ thể con Goblin giật thột đầy thỏa mãn thì Vũ đã chém đứt lìa nửa đầu nó, máu đen bắn bê bết lên cơ thể cô gái trong lúc con quái vật ngã xuống.
Vũ thụp xuống, đưa tay lên mũi cô ta nhưng không có dấu hiệu của hoạt động thở, chứng tỏ cô ta đã chết. Với khuôn mặt trơ ra như đá, Vũ đứng dậy bước tiếp xuống cầu thang, không có ý định cứu những người trong các căn phòng khác.
Cậu ta tránh hai cái xác giáo viên bị chẻ đôi dưới sàn rồi như thể khó chịu vì mùi máu tanh nồng nặc, Vũ bước nhanh hơn. Ở cuối cầu thang xuống tầng 2, giữa đống lộn xộn đồ đạc và xác người là bốn con Goblins đang tán gẫu với nhau. À không, đang cãi cọ nhau về thứ tự lần lượt rape cô gái bị trói ở cột kia, có vẻ như chúng vừa mới bắt được cô ấy.
Cả bốn con đều trang bị mảnh giáp che chắn phần ngực và có cả khiên gỗ lẫn kiếm ngắn chưa mẻ. Thường thì khi chém lưỡi kiếm sẽ bị mẻ, thậm chí là gẫy nhưng đối với bọn này, vũ trang vẫn lành lặn chứng tỏ là chúng chưa hề chém giết ai. Cũng có nghĩa là chúng vẫn còn sung sức. Hơn nữa, có một tên đội mũ sắt có vẻ như là con cầm đầu cả băng. Việc giết lũ này khó khăn hơn nhiều.
Vũ suy nghĩ một lát rồi quay lại chỗ con Goblin vừa giết ở tầng trên để lấy con dao găm của hắn, sau đó cậu ta đi xuống, giữ khoảng cách tương đối mà bọn Goblin không thể phát hiện. Vũ giơ con dao lên, canh thật chuẩn và phi mạnh con dao về phía tên Goblin đang quay lưng với cậu. Mũi dao lao đi trong khoảng không, cắm vào giữa lưng nó, lực đẩy khiến nó ngã bổ về phía trước, đè lên con Goblin đội mũ sắt.
"Giiiiiii!!!!!!!!"
Tiếng rít chói tai từ hai con Goblin còn lại khi chúng phát hiện ra kẻ tập kích, ngay lập tức cả hai con rút kiếm ra và chạy về phía Vũ. Nhưng lúc này, tai Vũ nghe được những tiếng bước chân dồn dập của rất đông người hướng thẳng đến đây.
Goblin!
Biết là nguy hiểm đang đến gần, Vũ bật nhảy đến mấy bước, chém đứt đôi con Goblin đang đâm kiếm tới, nhưng mũi kiếm của nó chỉ sượt qua áo cậu ta. Con thứ hai phản xạ tốt hơn với việc giơ khiên lên che cơ thể khi Vũ theo đà chém tiếp một quãng dài. Thanh kiếm va chạm với khiên, nảy bật ra rồi gẫy đôi vì thanh kiếm đó là Vũ cướp từ con Goblin đầu tiên cậu giết, chất lượng cùng độ bền giảm sút rất nhiều. Bây giờ lại va chạm mạnh với khiên nên nó không thể chịu nổi.
Chiếm được lợi thế, con Goblin chém tới nhưng Vũ né sang một bên, đồng thời mượn thế nắm lấy cánh tay giơ ra của con Goblin mà dồn sức bẻ mạnh. Tiếng xương gẫy cùng tiếng thét đau đớn vang lên, kết thúc bằng việc Vũ cướp thanh kiếm ngắn đâm vào bộ mặt quái dị của nó. Máu đen phụt ra ướt đẫm tay áo cậu.
Tuy nhiên, trận chiến chưa kết thúc thực sự, Vũ mới giết được ba con, còn lại con cầm đầu hung hãn nhất. Hiện giờ nó đang chạy đến, tốc độ nhanh hơn hẳn và phòng bị cũng tốt hơn hẳn, đảm bảo Vũ không thể đâm chí mạng.
Nhưng nó không biết rằng, chênh lệch về sức mạnh cơ bắp mới chính là điểm yếu chết người của Goblin.
Vũ vung kiếm lên chém tới, nhưng không phải vào người con Goblin mà là vào kiếm của nó. Ngay khi hất được thanh kiếm nó ra xa và cả hai cùng bị dội lui lại, Vũ bật lao đến húc thẳng vào khiên lẫn người con Goblin. Cú húc cực kì mạnh và chính xác.
Rầm!
Con Goblin bị húc văng ra sau mấy bước, trượt quãng dài trên sàn, cuối cùng mới dừng lại ở dưới cây cột trói cô gái. Cái khiên cùng thanh kiếm của nó văng ra xa, hoàn toàn ngoài tầm với. Máu mũi, máu miệng từ mấy chiếc răng gẫy chảy bê bết trên mặt.
"Giiiiiiii!!!!!!!!!"
"Chậc."
Vũ tặc lưỡi vì tiếng chân đó đã rất gần chỗ của cậu, nếu không chạy đi ngay thì sẽ rất khó khăn khi phải 1 đấu 10. Cơ thể cậu cũng có giới hạn, nhịp thở bắt đầu trở nên dồn dập và nhịp tim dần tăng lên. Cậu định kết liễu nốt con kia nhưng có vẻ không được rồi.
Còn cô gái, dù không biết còn sống hay chết nhưng đành phải bỏ mặc vậy.
Vũ chạy qua con Goblin còn đang giẫy giụa, trèo qua đống đổ nát rồi đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng một. Cũng may là chúng không thông minh đến độ biết chặn cầu thang ngăn những người còn sống trốn thoát. Dù vậy, Vũ biết số lượng Goblin ở dưới còn đông gấp đôi bọn cậu đụng độ, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Nhưng chỉ có xuống đó thì mới có thể thoát khỏi đây, thoát khỏi cái trường chết chóc này.
Vũ chạy như bay, hơi thở ngắt quãng, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi dính máu cùng đôi tay trầy xước. Cậu đảo mắt nhìn khắp nơi rồi khựng lại khi đã đi được nửa đường vì phát hiện ra mấy tên Goblin đứng dưới cầu thang. Tám tên tất cả! Bốn tên trong số đó giương lên cây cung nhỏ lắp sẵn tên tẩm độc, ngắm vào Vũ đang đứng trên cao.
Cùng lúc đó, trên tầng hai có tiếng quát chói tai giống giọng của một lão già khú đế:
"Hắn đâu rồi?"
"Giiiiii! Ruuuuuu!"
Ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập trên cầu thang của hàng chục con Goblin đang phấn khích cực độ. Phía dưới, bốn con Goblin đồng loạt buông dây cung.
Vút! Vút! Vút!
Vũ thở dài:
"Huu…"
--------

Từ lúc diễn ra trận thảm sát ở trường Trung học Phổ thông Hoàng Cầm, bầu trời đột ngột tối đi rất nhanh dù mới 3 giờ chiều. Mấy phút sau, mặt trời tỏa sáng ngày càng yếu rồi bị những vệt đen không rõ nguồn gốc quấn lấy như cầm tù. Hàng loạt vết rạn nứt xuất hiện trên bề mặt nóng bỏng của mặt trời và nhiệt độ vẫn tăng lên một cách vô lý.
Chưa dừng lại ở đó, một con mắt khổng lồ có đường kính tương đương với mặt trăng xuất hiện bên cạnh mặt trời. Con ngươi của nó màu xanh lá, liên tục đảo từ bên này sang bên kia như thể thích thú với thành phố Hà Nội vậy. Kì lạ hơn, con mắt còn tạo nên một lớp khí đặc màu tím bao quanh cả nó lẫn mặt trời. Hiện tượng thiên nhiên kỳ thú này được rất nhiều người chứng kiến và dừng lại quay video, chẳng mấy chốc, hiện tượng tắc đường xảy ra tràn lan trên các quận.
Đúng thời điểm, vô số Goblin con, Goblin khổng lồ, Goblin biến dị xuất hiện trên các con đường quốc lộ 1A dẫn vào Hà Nội. Chúng bắt đầu quá trình bao vây và hủy diệt thủ đô 8 triệu dân này.

------

"Haaa, ha. Chúng mày yếu thật đấy."
Đứng loạng choạng trong vũng máu đen xì chảy trên sàn, Vũ vừa nói vừa rút con dao gẫy lưỡi ra khỏi cái cổ nát bét thuộc về con Goblin cuối cùng. Người cậu nhiều vết chém, có cả những vết chém sâu vào da rất đau đớn và chảy khá nhiều máu. Nhưng rất may là không có vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng, Vũ vẫn có thể "xử lý" được hết chúng bằng khả năng kì dị của bản thân.
Cả cơ thể thương tích đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những vết thương bốc khói xanh và khép miệng lại, máu túa ra cũng tự động chảy ngược vào trong. Cơn đau đớn toàn thân giờ đây đã biến mất thần kì. Tuy nhiên, sự mệt mỏi thì không dễ gì suy giảm đi được.
"Hộc…Hộc…"
Nhìn lại cái hành lang tầng hai vung vãi xác Goblin, Vũ lảo đảo bước mấy bước rồi ngồi dựa vào tường nghỉ mệt. Trong lúc ấy, cậu chăm chú nhìn vào tên Goblin Tù Trưởng nằm sấp trước mặt, thanh kiếm vẫn còn cắm trên lưng hắn.

Nói về ngoại hình thì tên này vẫn giống những con Goblin khác: da xanh, mắt đỏ, tai nhọn nhưng khác biệt thì nhiều hơn. Làn da của tên này nhăn nheo và chảy xệ xuống như bị lão hóa, tròng mắt cũng mờ đục hơn và kích thước cũng lớn hơn, tương đương với thiếu niên 14 tuổi. Điều đặc biệt là tên này có tóc và râu bạc, hắn được mặc trang phục đầy đủ: bộ áo thầy tế với trang trí viền sặc sỡ và những con chữ méo mó in trên tay áo. Nhìn nó, Vũ chắc chắn nó không thuộc ngôn ngữ của bất kì quốc gia nào trên Trái Đất.
Thời gian như cô đọng lại.
Không gian nhạt nhòa đi.
Vũ cất tiếng rít chói tai như tiếng rít của Goblin:
"Goblin tù trưởng, giả chết không có tác dụng với tao đâu."
Vũ nói với tên Goblin tù trưởng. Khoảng bốn giây sau, hắn mở đôi mắt già nua nhìn cậu ta, nói lại:
"Tại sao Mày biết tiếng của bọn tao, Người địa cầu?"

"có lẽ vì tao là bán Goblin chăng?"

"Không. Mày không phải goblin hay bán goblin. Mày…không có mùi của tụi tao."

Hắn nhìn trừng trừng vào Vũ, nói:
"Khả năng tái tạo cơ thể của Troll?! Haha. Bọn tao đụng vào một con quái vật đích thực rồi nhỉ?"
"Tao không quan tâm mày nhận xét tao như thế nào. Câm miệng đi!"
Nhưng tên Goblin tù trưởng không chịu câm, hắn cười một tràng dài rồi hỏi:
"Mày để tao sống là muốn làm gì? Mày nên biết rằng, thuộc hạ của tao còn vô vàn ngoài kia. Chúng nó sẽ xé xác mày sớm thôi, người địa cầu ạ."
"Tao muốn hỏi mày một câu, Goblin tù trưởng."
"Về điều gì?"
"Mày biết những gì về địa cầu 75 năm trước?"
Tù trưởng nhíu mày suy nghĩ, thở dài rồi nói:
"Đây là lần đầu tiên tao đến thế giới này. Tao không biết gì về 75 năm trước."
"Ồ, vậy à? Tao cũng không hi vọng là mày sẽ nói ra."
Vũ từ từ đứng lên, nhặt thanh kiếm dưới sàn và bước đến trước mặt tên Goblin tù trưởng. Cậu giơ cao kiếm, miệng mấp máy:
"Chúng ta là sự phán xét tội lỗi loài người."
PHẬP!
Thanh kiếm đâm sâu vào não tên tù trưởng, một chất dịch nhầy màu tím phun ra từ đó, sủi bọt và tan biến. Lấy lại khuôn mặt lạnh lùng đầy tàn nhẫn, Vũ rút kiếm ra.
END