Chap 7: Vạn Thắng vương Tô Khắc

Thất Hiệp Truyền Kỳ

Chap 7: Vạn Thắng vương Tô Khắc

Mạc Thần Bắc nhìn khắp quán một lượt rồi dừng mắt lại trên người bọn Phong Vô Ảnh, Bạch Linh. Sau đó chẳng nói chẳng rằng tiến đến một chiếc bàn ở phía đối diện, ngồi xuống, lấy ra một ống tre và sáu con xúc xắc đoạn đổ liên tục.

Tiếng xúc xắc vang lên rỏn rẻn, không ai hiểu Mạc Thần Bắc đang làm gì. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của y khiến Bạch Linh và hai tên hộ pháp không dám manh động. Tất cả đều im lặng chú tâm dõi theo những động tác đổ xúc xắc, hòng nắm bắt được một ít ý tứ trong đó.

Mạc Thần Bắc đổ xúc xắc rất giỏi, hơn mười mấy lần toàn đổ ra sáu hạt "nhất" điểm. Tuy nhiên cứ đổ hết một lượt y lại thở dài một lượt, có vẻ rất thất vọng với bản thân mình. Chốc lát sau, hình như buồn chán vì không có ai nói chuyện, y chợt buông tiếng thở dài:

- Hà, người đổ xúc xắc cũng giống như một tên trộm đang quyết định có làm việc xấu hay không vậy. Khi mới đổ, nếu như lỡ thắng được một lần thì y sẽ dấn thân vào để tiếp tục vận may. Nhưng y đâu biết rằng mình càng đổ sẽ càng thua, mà càng thua thì càng bị cuốn vào nó. Đến kết cuộc, chỉ còn là một kẻ tay trắng.

Nghe Mạc Thần Bắc than thở, gã hộ pháp mũi khoằm Cao Thắng hỏi:

- Ngươi cũng giống vậy?

Mạc Thần Bắc gật đầu:

- Cái trò đỏ đen này rất nghiện. Nếu không vì nó thì hiện tại ta đã có thể cưới năm mươi bà vợ, sinh một trăm đứa con rồi, chứ đâu đến nỗi nghèo kiết xác, phải chạy đông chạy tây vất vả mưu sinh thế này?

Nghe y nói, Cao Đại bật cười. Chắc hẳn Mạc Thần Bắc biết đám bọn họ đã đoán ra thân phận của mình. Dù sao kẻ một tay trong giang hồ không nhiều lắm, lưng thường xuyên đeo một chiếc hòm, đầu đội mũ tre, có phong thái thần bí thâm sâu khiến người ta cảm thấy như lạc vào mê cung giống vậy lại càng ít hơn.

Bạch Linh ngạc nhiên hỏi:

- Với tài đổ xúc xắc của huynh mà cũng thua?

- Cô nương cứ đùa! Trên đời này làm gì có hạng người không thua?- Mạc Thần Bắc thở dài thườn thượt: - Mặc dù ta thắng vô số lần, nhưng chỉ cần thua một lần thôi cũng đủ trắng tay, sạch vốn rồi. Đáng hận thay, người luôn thắng ta một lần ấy lại là tri kỷ của ta. Các vị sẽ không thể tin nổi trên cõi đời này có người thông minh đến vậy đâu! Dường như, y sinh ra là để chiến thắng.

Cao Thắng hỏi vặn:

- Chẳng phải ngươi vừa nói ai rồi cũng phải thua sao? Ngươi cứ chờ đến lúc hắn thua là được!

Mạc Thần Bắc đáp:

- Đúng vậy! Song chờ đến lúc hắn thua, thì mọi người cũng đã mất tất cả vào tay hắn rồi.

Khuôn mặt Mạc Thần Bắc thoáng trầm xuống, lần đầu tiên trên khuôn mặt hiện ra vẻ cau có, không cam tâm. Ai lại không biết gã thần long một tay này nổi tiếng túc trí đa mưu, tính tình bình ổn. Trước giờ Việt quốc có bao nhiêu vụ án nan giải, bao nhiêu tổ chức phản quốc manh nha làm loạn đều bị Mạc Thần Bắc phá và diệt gọn từ trong trứng nước. Hơn nữa đa số đều lấy một địch trăm, giảm thiểu thương tổn xuống mức thấp nhất. Cũng vì lý do này mà đương kim hoàng đế rất trọng dụng Mạc Thần Bắc, nếu không phải Mạc Thần Bắc ba phen bảy bận từ chối thì hẳn cũng được thăng đến chức binh bộ thượng thư, quyền cao chức trọng. Người như thế, còn ai có thể hơn?

Bạch Linh nhìn Mạc Thần Bắc nói:

- Thật ra muốn giàu cũng rất đơn giản. Cơ hội đều ở ngay trước mắt huynh. Một người võ công trác tuyệt như huynh nếu cứ mãi làm bổ đầu thì thật uổng phí… Chi bằng huynh đi theo ta, giúp ta gầy dựng đại nghiệp, ta sẽ không bạc đãi huynh!

Mạc Bắc Thần lắc đầu, vẫn tiếp tục đổ xúc xắc:

- Cảm ơn cô nương quan tâm. Đáng tiếc, ta là một tên đầu óc không được bình thường. ta không thích giàu, cũng không thích nhà cửa ấm êm. Thứ ta thích là tiêu tiền, phiêu bạt…

Cao Đại cười cười:

- Thế thì ngươi đúng là không được bình thường rồi. Vừa sợ thua tiền người khác, vừa lại không muốn có tiền!

Bạch Linh đang định nói thêm thì chợt nghe Phong Vô Ảnh lên tiếng. Hắn ngắm nghía thanh kiếm của mình, nói:

- Tiền tài cũng giống như thuốc bổ, uống vào thân thể sẽ thêm phần tráng kiện. Tuy nhiên nếu uống quá nhiều, quá giới hạn thân thể sẽ phì độn. Người cũng thế. Khi tiền của tích trữ càng nhiều thì những thú vui bệnh hoạn sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra.

Cao Đại hừ lạnh:

- Nói như ngươi không lẽ những người giàu đều biến thái cả sao? Theo ta thấy, rõ ràng ngươi đang ganh tỵ với bọn họ đúng hơn.

Phong Vô Ảnh bình tĩnh đáp:

- Bản thân tiền không có tội, cái tội là có quá nhiều thứ mua được bằng tiền. Ngươi nghĩ mà xem. Nếu như người ta luôn vây xung quanh ngươi, nịnh bợ ngươi, các cô nương xinh đẹp sẵn sàng lột hết quần áo trước mặt ngươi, ngươi sẽ phản ứng ra sao? Có tiền, có thể mua được bí kíp võ công vạn người mê, có thể mua được phút xuân tiêu đáng giá ngàn vàng của giai nhân xinh đẹp nhất, lại có thể giết người mà ngươi thù hận nhất. Ngươi có động lòng hay không?

Lời thô tục, ý rất thẳng thừng. Đúng vậy! Tự cổ đến nay có mấy ai vượt qua khỏi được mê lực của đồng tiền. Ngay cả hoàng đế tưởng như đứng trên đỉnh thiên hạ, lấy trân bảo khắp thế gian làm tài sản cũng không phải ngoại lệ. Nếu không phải vì tiền, thiên hạ đã không đại loạn, chiến tranh diễn ra liên miên, phu thê phụ tử đã không chém giết tranh đoạt lẫn nhau rồi.

- Cũng có một chút. - Cao Đại thừ người ra, thoáng nhìn qua Bạch Linh rồi quả quyết: - Nhưng ta nhất định sẽ không vì nó mà thay đổi.

Phong Vô Ảnh trầm ngâm, lại hỏi:

- Ngươi không thay đổi, còn vợ con ngươi thì thế nào? Ngươi đành lòng nhẫn tâm nhìn họ phải chịu khổ? Ta tin không phải ai cũng lụy vì tiền. Điều quan trọng là khi có nhiều tiền, cuộc sống những người thân yêu của người sẽ tốt hơn. Đó cũng là một trong những nguyên do khiến người ta đánh mất bản tâm mình!

- Ta… - Cao Đại nghẹn lời, tỏ vẻ lúng túng.

- Ngươi cũng giỏi ly gián đấy. - Bạch Linh nhíu mày nhìn Phong Vô Ảnh, đoạn cười mỉa: - Có điều, ta không những lắm tiền, nhan sắc, quyền lực càng không thiếu. Người bên cạnh ta, tuyệt đối không ai phải chịu khổ!

Cao Đại được nàng giải vây liền mừng ra mặt.

Phong Vô Ảnh chỉ cười, không nói thêm gì.

Ánh mắt Mạc Thần Bắc cũng lộ vẻ thú vị. Từ lúc bước vào y đã cảm thấy gã thanh niên trước mắt vô cùng đặc biệt.

Hắn mang kiếm, vậy mà khí chất và thần thái lại chẳng hề giống người dùng kiếm chút nào. Nếu không phải trong mắt hắn ta lâu lâu lại thoáng hiện lên vẻ ưu tư thì Mạc Thần Bắc còn cho rằng hắn chỉ là một gã thư sinh tầm thường vừa chuyển sang nghiệp kiếm khách, thậm chí còn quên mất hắn sau cái nhìn đầu tiên cũng không chừng. Nhưng điều kỳ lạ là tại sao một kẻ tầm thường như thế lại đủ can đảm đắc tội với hai nhân sĩ võ công cao cường kia?

Người râu rậm dáng vẻ ngang tàng, tay luôn nắm thành quyền, từng thớ thịt trên cánh tay săn mường tượng như những sợi dây thừng đang cuộn xoắn lại. Rõ ràng người này là cao thủ về quyền pháp, cho người ta cảm giác một khi gã cử động thì sẽ còn hung bạo hơn mãnh hổ, quyền nhanh hơn cả sấm sét trên bầu trời.

Người mũi khoằm hoàn toàn trái ngược. Gã trầm tĩnh, ánh mắt sắc như dao cạo. Nơi hông của gã đeo một thanh đao nhỏ, chuôi đao nạm ngọc kiểu người Ba Tư. Và đặt biệt hơn là tay trái gã luôn lên chuôi đao. Võ công trong thiên hạ thường chế ra để đối phó với người thuận tay phải, vì họ chiếm số đông. Bởi vậy, nếu kẻ nào dùng đao tay trái chiêu thức sẽ đều đặc dị, khó đối phó hơn nhân sĩ thông thường gấp trăm lần.

Hai kẻ võ công cực cao đứng trước mặt một kiếm khách tầm thường lại tỏ ra ngưng trọng, điều này không hề hợp lý chút nào. Nghĩ đến đây, Mạc Thần Bắc khẽ mỉm cười, tự rót một ly rượu đầy đoạn hướng về phía Phong Vô Ảnh nâng lên rồi dốc cạn. Mọi hành động của y đều nhuốm một màu sắc thần bí, trước đã khó hiểu, nay càng khiến người ta càng thêm mờ mịt.

Đúng lúc này, bỗng từ ngoài cửa có một vật gì bay vút vào nhắm thẳng đến Mạc Thần Bắc. Đó là một thứ ám khí có tốc độ rất nhanh, dưới ngọn nến vàng trong tửu lâu ánh lên những tia sáng rực rỡ.

Ám khí thông thường vốn chú trọng vào nhẹ, nhỏ, nhanh, chính xác, trực diện và đặc biệt là không được quá dễ phát hiện. Vậy mà thứ ám khí đang bắn tới lại hoàn toàn đi ngược lại những nguyên tắc này. Tuy nhiên nếu đáng giá thấp nó, thì hẳn là bạn sẽ mất mạng dưới nó không cần bàn cãi. Bởi vì quỹ đạo của thứ ám khí này rất kỳ lạ, không trực diện bắn thẳng tới mà uốn lượn trong không trung như những cánh hoa đang xoay tròn trong gió. Nếu sơ sảy mất đi chú ý thì chắc chắn nó sẽ vụt khỏi tầm khống chế mà cứa thẳng vào cổ bạn. Rất may đối tượng của thứ ám khí này là Mạc Thần Bắc, một người luôn cẩn thận, luôn trầm tĩnh. Đương nhiên nó không thể nào thoát khỏi "độc tý" của y, y dễ dàng bắt gọn được nó.

… Là kẻ nào lớn mật đến vậy? Dám công khai hành thích tổng bổ đầu của Đại Lý tự?

Mạc Thần Bắc mở lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay của y là một chiếc lá màu trắng.

Khi nhìn thấy chiếc lá, Mạc Thần Bắc cũng nở một nụ cười hệt như với Phong Vô Ảnh ban nãy, bình đạm mà giản dị. Nụ cười này rơi vào mắt bọn người Bạch Linh và hai gã hộ pháp thì mường tượng lại biến thành hai chữ rất đặc biệt…

"Tri âm".





…………………………….






Tô Khắc là tri âm của Mạc Thần Bắc.

Người giang hồ thường gọi y bằng ngoại hiệu "Bạch Diệp Phi Ưng, Vạn Thắng vương" Tô Khắc. Gọi Vạn Thắng vương không phải vì y võ công cao, giao thủ giỏi mà bởi vì y chưa bao giờ thua trong các trò đỏ đen hay cờ bạc.

Có một câu chuyện kể rằng Tô Khắc đã từng được đương kim hoàng đế triệu kiến để thi tài với một vị sứ giả do Chiêm Thành phái sang. Vị sứ giả này nghe đâu rất am hiểu về thuật đánh bạc, có nhiều mánh khóe, đã từng đi khắp đại giang nam bắc, sang đến tận trung thổ Đại Minh để thử tài và kết quả được người nước ấy tặng cho cái danh hiệu Đổ Thần. Quốc vương sứ Chiêm Thành rất đắc ý, bèn sai vị sứ giả này sang Việt quốc, thách thức đương kim hoàng đế dùng ba mảnh đất vùng Hà Tây ra đặt cược. Kết quả khi giao thủ với Tô Khắc, sau ba trận vị Đổ Thần kia đã thua một cách sạch sẽ, sấp mặt, thậm chí còn không chịu nổi đả kích hộc máu mà chết. Thế mới biết ba chữ "Vạn Thắng vương" hãy còn khiêm nhường lắm.

Tô Khắc là một người rất thông minh, mặc dù võ nghệ tệ hại nhưng lại được giang hồ rất trọng vọng. Bởi vì y còn có thân phận là một trong hai gia nhân thân thuộc nhát bên cạnh Lý Thiết Hoành Lý đại hiệp năm xưa. Sau khi Lý đại hiệp được rửa oan thì y cũng thoát chết, và việc trọng vọng y cũng xem như bù đắp lại những lỗi lầm trước đó mà giới võ lâm giang hồ đã từng đối xử với Lý đại hiệp.

Mái tóc muối tiêu nửa đen nửa bạc của Tô Khắc thả ngược ra sau làm lộ ra vầng trán cao mà sáng sủa. Mũi y dài và khoằm như mũi chim ưng, cặp mắt hơi trũng sâu, gò má cao, đôi môi mỏng như một sợi chỉ nằm ngang. Nhìn chung y thật sự rất anh tuấn. Chỉ tiếc là năm nay y đã trên bốn mươi, nếu không sẽ có rất nhiều thiếu nữ tình nguyện chết vì y.

Vào lúc này đây Tô Khắc đang đứng ngay trước cửa tửu lâu, tay bỏ chiếc ô màu vàng ướt nhẹp xuống đất, sau đó bước đến trước vị trí chính giữa bàn của Mạc Thần Bắc và đám Phong Vô Ảnh, chắp tay nhìn quanh một lượt, mỉm cười hiền hậu nói:

- Gặp mặt tức là có duyên, chào quý bằng hữu, tại hạ, Tô Khắc.

Thần thái khi nói chuyện và nụ cười ấm như ánh nắng mùa xuân của y có một mị lực rất lớn, khiến người ta khó lòng sinh ra ác cảm. Bạch Linh vẫn vui vẻ như thường lệ, khẽ gật đầu, thầm ra hiệu cho Cao Thắng và Cao Đại tạm thời chờ đợi.

Tô Khắc thì hơi sững lại, vì y bỗng phát hiện gã thiếu niên ngồi đối diện Bạch Linh đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa cái nhìn còn rất cổ quái. Tô Khắc cũng cảm thấy hắn ta hơi quen mắt, song cuối cùng vẫn không thể nhớ rõ hắn là ai.

- Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài này? Không biết ta và huynh đã từng có dịp gặp mặt hay chưa?

Nghe Tô Khắc hỏi, Phong Vô Ảnh im lặng, sau đó nâng bình rượu lên uống, lạnh nhạt đáp:

- Chưa từng.

Thấy Phong Vô Ảnh có vẻ không muốn tiếp chuyện mình, Tô Khắc cũng đành mỉm cười rồi ngồi xuống bàn với Mạc Thần Bắc, cất tiếng:

- Hôm nay huynh đến là vì muốn tái chiến à? Ta nhớ đã tới ngày mười lăm âm hàng tháng đâu nhỉ?

Mạc Thần Bắc đáp:

- Có vài lý do riêng.

Tô khắc cười rộ:

- Lý do? Ha ha, không lẽ huynh vẫn còn cay cú ván bạc nửa tháng trước?

- Cay cú? Tại sao ta phải cay cú? - Mạc Thần Bắc lạnh lùng: - Mặc dù ta luôn thua huynh nhưng huynh đừng vội đắc chí. Hoàn mỹ như áo trời cũng phải có chỗ sơ hở, huống hồ là con người? Đổ nghệ của huynh tuy hay, song cũng không ngoài đạo lý này. Huynh thắng ta trăm trận, tuy nhiên chỉ cần huynh sơ xảy một chút, lộ ra khuyết điểm một chút thì sẽ bại dưới tay ta. Mà trong đánh bạc, ván cuối cùng luôn là ván có giá trị cao nhất. Thắng thì một bước lên trời, thua thì trắng tay sạch vốn. Huynh hiểu chứ?

Y tỏ rõ sự hằn học khi nói ra câu này. Dễ hiểu thôi, một người bị bại dưới tay kẻ khác quá nhiều thì làm sao thoải mái vui vẻ cho nổi. Cũng may người kia là tri âm của y, nếu không chắc y đã một cước đá chết gã ta từ lâu rồi.