Chương 35: Tâm tính con người thời mạt thế.

Thánh Chiến Phục Sinh (Mạt Thế Xác Sống)

Chương 35: Tâm tính con người thời mạt thế.

Chương 35: Tâm tính con người thời mạt thế.

- A! Cứu mạng! Cứu mạng!
- Lại chuyện quái gì nữa! Minh Tú buồn bực thầm nói, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến, tâm tình của hắn dù tốt đến đâu, liên tục gặp bất ngờ, hắn cũng đâm ra phiền muộn.
Theo âm thanh của tiếng kêu cứu, Minh Tú nhìn về phía bên kia cầu, bên đó có một đám người, có sáu nữ, hai nam, điên cuồng chạy về phía bọn Minh Tú, phía sau họ có một đám Cảm nhiễm giả đang lao tới.
Một cô gái vì thân hình hơi to béo, liền khiến cô chạy chậm nhất đám liền tuột lại phía sau, lập tức bị một con Cảm nhiễm giả hệ tốc độ bắt kịp, nó nhảy lên, cắn vào cổ cô, máu nóng liên tục chảy ra như suối, cô bước loạn choạng một hồi, hai mắt trợn trừng ngã xuất, trên khóe mắt còn đọng lại giọt nước đầy tuyệt vọng.
Sau khi cắn chết cô gái mập mạp đó, đầu cảm nhiễm giả này tiếp tục bổ nhào về phía trước, giống như báo săn mồi lập tức lao tới một cô gái khác, mở cái miệng lớn tanh hôi của mình ra, cắn lên cổ của cô gái trẻ ấy, yết hầu bị mất một lớp thịt, máu nóng liên tục phun ra như vòi xịt nước.
- Ah! Cứu mạng!
Bốn người còn lại thấy thế, liền điên cuồng thét lên, cố gắng bán sống bán chết cắm đầu mà chạy. Một thanh niên gần đó vì phản ứng chậm một nhịp, liền bị rớt lại sau cùng, hắn thấy sắp bị đồng bọn bỏ lại phía sau, vì quá hoảng loạn, hắn dùng sức bình sinh lao tới, lấy tay gạc ngã một cô gái đang chạy trước mình ra phía sau.
- Khốn nạn! Có chết cùng chết!
Cô gái bất ngờ bị đẩy ra phía sau, chợt cô nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt trở nên điên cuồng, lấy hai tay giữ chặt chân của người thanh niên này lại.
- Con điếm thúi! Thả tao ra! Thả tao ra!
Người thanh niên sợ hãi, lấy chân còn lại của mình điên cuồng đạp vào đầu cô gái đó.
Một đầu Cảm nhiễm giả khác xuất hiện trong đám xác sống đang lao tới, nó nhảy ra như một con báo bổ nhào lên mặt đất, nhún chân lao tới, một ngụm cắn đứt yết hầu người thanh niên đang chạy về phía trước.
Trong mấy hô hấp ngắn ngủi, đã có ba người tử vong, trong mắt cô gái còn lại hiện lên một nỗi tuyệt vọng, tuy nhiên, cô vẫn cố vùng vẫy chạy về phía trước, sẽ không đứng ở nơi này chờ chết.
- Tất cả mọi người lui về căn cứ, Khả Vân đi theo bảo hộ mọi người coi chừng con Pháp sư Cảm nhiễm giả lúc nãy, tôi cứu người xong sẽ đuổi theo mọi người sau.
Minh Tú là người làm ra phản ứng trước tiên, hắn lập tức ra lệnh, tuy có buồn bực nhưng hắn vẫn bật kỹ năng Tam Trọng Gia Tốc lao về phía bên cầu (Kỹ năng Gia Tốc, dị năng Vector, kỹ năng Ảnh Bộ từ trang bị Ảnh Ngoa, về sau sẽ gọi là kỹ năng Tam Trọng Gia Tốc cho nhanh nhé mọi người).
Tình hình hiện tại thật sự quá nguy hiểm, hai bên cầu đều có Cảm nhiễm giả cấp cao, hiện giờ lại có thêm người mới, việc cày cấp bên đây hắn cần hạ tiến độ lại một chút, hắn cần ỗn định lại tình hình, sau đó mới lại triển khai tiếp tục kế hoạch như dự tính ban đầu.
Những người khác nghe vậy đều giật mình, nhao nhao chạy lên xe, tuy nhiên, xe không đủ không gian chứa nhiều người như vậy.
- Tránh ra! Con đà bà thúi này.
Người thanh niên lúc nãy ném đứa bé, đang giành lên xe trước, gạc tay đẩy hai mẹ con ngã nhào ra đất.
- Thằng khốn này, bố mày nhịn mày lâu rồi đó. Kế Ân thấy cảnh như vậy, bước lên xách cổ thanh niên lên, tức giận mắng. Khả Nhi theo sau dìu hai mẹ con đứng lên, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
- Chúng mày muốn làm gì, chúng mày định giết tao sao, nếu giết tao bọn bây sẽ đi tù, tụi bây sẽ trở thành kẻ giết người, sẽ bị tử hình có biết không. Người thanh niên hoảng sợ la lên, đây chính là dấu hiệu của bọn hiếp yếu sợ mạnh trong truyền thuyết.
- Cái đậu xanh đậu đỏ nhà nó trồng! Thằng này nó bị lừa đá hay từ nhỏ nó bị té giếng? Thanh Hải tức giận mắng, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn thanh niên.
- Mọi người lên xe, bỏ hắn ở lại. Khả Vân lạnh nhạt nói, liền không quan tâm đi lên chiếc xe 12 chổ.
- Tụi bây còn là người không, không được bỏ tao lại. Bọn chó chết, bọn khốn nạn. Con gái mẫu thân chúng mày. Thấy mọi người đều lên xe, bỏ một mình mình ở lại, hắn điên cuồng đuổi theo, điên cuồng chửi rũa.
- Con...
Vừa nói được tiếng con, một băng nhuận lao tới chặt đứt một chân của hắn. Khả Vân lạnh nhạt nhấn ga lái xe đi, cô chặt chân người thanh niên đó sắc mặt liền không thay đổi, ngay cả một cái nháy mắt cũng không, cô vẫn không nói một tiếng nào bình thản lái xe như không có việc gì, hàn khí từ cơ thể cô lan tràn trong xe. Khiến mọi người không rét mà run, sợ hãi không dám cử động, cũng không dám nói một câu.
- A! Chân của tao! Chân của tao! Thanh niên điên cuồng la hét, ôm chân mình, lăn qua lăn lại, máu nóng từ vết thương ồ ạt chảy ra.
….………………..
Quay lại Minh Tú, hắn sử dụng kỹ năng Tam Trọng Gia Tốc, nhanh chóng lao tới, kịp thời vung một kiếm chém lùi con Cảm nhiễm giả thiên về tốc độ đang nhào tới cô gái trẻ. Không ngần ngại, hắn nhanh chóng bắt lấy cô gái lùi về phía sau.
- Đứng đây, không được chạy loạn. Minh Tú trầm giọng nói.
Người thanh niên lúc nãy giằng co với cô gái, hiện đã thoát ra, thấy Minh Tú đánh lui được con Cảm nhiễm giả, hắn cũng nhanh chóng chạy về phía Minh Tú. Thời điểm chạy trối chết thì ở một nơi khác một đầu Cảm nhiễm giả bổ nhào lên trên người hắn, đè hắn xuống mặt đất, đồng thời mở cái miệng lớn dính máu một ngụm cắn đứt yết hầu của hắn.
Một đầu Cảm nhiễm giả khác bổ nhào về phía cô gái nằm dưới đất đang cố bò dậy, một ngụm cắn vỡ sọ của cô xé ra một lớp da kèm theo một mảnh vỏ sọ, hai mắt cô trợn trừng, chợt bộ não xuất hiện trước mặt mọi người, dịch óc chảy ra. Cô gái đứng phía xa được Minh Tú cứu lúc nãy thấy cảnh tượng này liền điên cuồng nôn mửa.
Ba đầu Cảm nhiễm giả cũng không có tiếp tục truy kích, dè chừng về phía Minh Tú.
- Bọn chúng biết sợ. Minh Tú nghi hoặc thầm nói, càng gần ngày Trí tuệ giả xuất hiện, bọn Cảm nhiễm giả càng ngày càng nhân tính hóa, nếu bọn chúng không nguyện ý chiến đấu với hắn, hắn cũng không rãnh hơi chiến đấu với bọn chúng. Còn một đầu có thể là cấp bậc Tinh anh đang ở trong hẻm đợi hắn đây, hắn cần giữ lại sức lực đề phòng bất trắc xảy ra.
- Đi! Minh Tú đưa ra quyết định, ôm eo cô gái, lao về phía bên cầu, chạy về phía căn cứ.
- Ah! Cứu mạng! Cứu mạng!
Đi ngang qua người thanh niên bị Khả Vân chặt chân lúc nãy, giờ đây hắn bị một đám xác sống căn xé, hắn đi cuồng vùng vẫy, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Minh Tú.
Minh Tú không để ý đến hắn, nhún chân lướt qua, biến mất ở cuối đường.
Người thanh niên tuyệt vọng, đưa tay mình xuống, không cố gắng vùng vẫy tránh thoát bọn xác sống, hắn nằm yên để bọn chúng cắn xé mình thành từng khối thịt.
Ánh mắt hắn điên cuồng, hắn muốn báo thù, hắn muốn giết chết những người đó, hắn không cam tâm chết, hắn không muốn chết, tuy nhiên, hắn đã không còn cơ hội nào. Một con xác sống, cắn đứt yết hầu của hắn, hắn liên tục co giật, máu từ miệng từ cổ điên cuồng trào ra, đến chết hắn vẫn nghĩ đến việc báo thù, hận bọn người kia bỏ hắn lại, hận Minh Tú vô tâm không cứu hắn.
Con người đúng là một loài động vật quá phức tạp và phí lý. Lúc trước hắn không nghĩ đến hắn đã từng làm những gì, vứt bỏ một đứa bé, để cứu bản thân mình, tranh giành lên xe trước, gạc đẩy phụ nữ và trẻ em ra, té xuống đất. Vậy mà hắn không cảm thấy có lỗi và cho đó là chuyện hiển nhiên, là điều đúng đắn nhưng khi đến lúc hắn bị người khác vứt bỏ lại sinh ra thù hận, một chuyện vô cùng phi lý, nhưng lại rất có lý và rất thuyết phục, cho một loài động vật cấp cao gọi là Con Người.
--------------------------------
Nay đề cử ít quá, cầu đề cử:'(tác khóc đây, huhuhu