Chương 1: Ta thật sự là thần a!!

Thần Vương Thích Đi Phượt

Chương 1: Ta thật sự là thần a!!

Chương 0: Ta Thật sự là thần a!!
8000 vạn năm trước hắn gia nhập tu chân giới
7000 vạn năm hắn đăng quang thần đế đạt tới "vô thượng cảnh giới "
6000 vạn năm trước Hắn kiêu chiến với phật gia
5500 vạn năm trước Hắn lại kiêu chiến với toàn bộ thần giới
5000 vạn năm trước hắn lại kiêu chiến với âm giới
4500 vạn năm trước hắn kiêu chiến với thiên đạo
4000 vạn năm hắn bị sự truy sát của đại giới
3000 vạn năm sau hắn thật sự làm được một việc mà thiên cổ chưa ai làm được, hắn dẫm thiên đạo dưới chân, xung quanh là, hàn chục tỉ xác chết của thần ma, đạo quân, phật gia người, trận này được người đời sau lưư truyền lại là trận "trật tự thế giới mới ", sau trận chiến này, toàn bộ tu chân giới bị thụt lùi, cường giả mất vô số kể, bí kíp tuyệt thế mất vô số, đó là đại tổn thất của toàn bộ tu tiên giới, sau trận chiến đó không còn ai trong thấy hắn nữa
....
Năm 790 sau trận đại chiến
Quán ăn tháp nhỉ la, một quán ăn nổi tiếng của đông châu lục ở vị diện cấp thấp, nằm trong thập lục giới
- một người đàn ông mặc đồ sang trọng la lớn lên "Tên ăn mày nhà ngươi có tư cách gì lại đây ăn uống?? bảo vệ đâu"
- " ồ nô ta thật sự là thần a!! chỉ vì giới chỉ của ta do em ta ở tông môn giữ a!! " người được gọi là ăn mày giọng như đùa đáp
- " ồ nô???" im lặng hồi lâu người đàn ông lại đáp " ta không cần biết ngươi nói tiếng gì nhưng ăn mày là ăn mày, đã nghèo còn điên, bảo vệ tống cổ hắn ra "
vừa nói xong câu hai đại hán tử không biết mấy từ đâu xuất hiện liền quăng hắn ra ngoài
- " cái giao hợp mẫu thân nhà ngươi, tà là... thật sự nhìn ta rất giống ăn mày a!! " ăn mày thở dài nói
- " a!!.. ta quên giới thiệu cho các độc giả các người biết, ta tên là Sở Điệp đẹp trai cute,thông minh, sinh lý mạnh, là người mà các người đọc phần đầu đấy, khổ tâm a!!... nhà ta có ba người Mẹ ta, em ta, giờ họ thì đang ở tông môn, chuyện là ta trốn đi chơi, ai ngờ lại để quên giới chỉ ở nhà, tu vi của ta thì ta tự phong ấn lại, cách giải phong ấn á, ta quên rồi, em ta với mẹ ta chắc chắn còn nhớ, nhưng.... "
- " chú chú có phải chú bị động kinh hay tâm thần không ổn định không ạ" có đứa bé lại nắm tay áo kéo kéo hỏi, đứa bé vừa nói dứt câu sở điệp liền phung ngụm máu ra
- "con " người phụ nữ kéo đứa bé ra " không nên chơi với ăn mày điên mà còn bị bệnh thời kỳ cuối a!!, cẩn thận bị lây bệnh " ngụm máu thứ 2 phọt ra
- " nhưng ta thật sự là thần vương a" khuất nhục chảy nước mắt sở điệp nói

Chương mới hơn