Chương 15: Thanh Phong Trấn

Thần Võ Tông Sư

Chương 15: Thanh Phong Trấn

Minh thở ra khẩu khí, trong lòng lại là xuất hiện ra một tia chờ mong.

Này liền có điểm giống lãng khách độc hành, so đi thế giới hiện thực các đại danh thắng cổ tích phải có ý tứ nhiều.

"Chúc mừng ký chủ thành công diệt Thiên Vu Giáo, danh tiếng truyền xa, ban thưởng 500 điểm tích lũy."

Nghe được âm thanh của hệ thống, Minh không khỏi cười một tiếng.

.....

Lúc này, Chân Vũ thế giới bầu trời tờ mờ sáng, Minh nhìn nhìn trong đầu bản đồ, liền thẳng đến Vạn Ma tông mà đi.

Vạn Ma tông ở Hạo Nhiên quốc Nam Dương quận, đã là mà chỗ Hạo Nhiên quốc biên giới, đường xá xa xôi, Minh cũng không muốn quá mức trì hoãn.

Đi ra một cái trấn nhỏ, Minh từ mã phu trong tay mua một con ngựa sau, liền cưỡi ngựa phóng như bay.

Đương nhiên, này cũng không ảnh hưởng Minh phóng ngựa giang hồ, thưởng thức một đường cảnh đẹp.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Minh liền đơn giản thuần thục Tả Luân Nhãn sử dụng, một bên còn lại là nghiên cứu Cơ Sở Luyện Khí pháp môn cùng Pháp Trận Toàn Giải.

Đáng tiếc Minh không có cái gì luyện khí tài liệu, chỉ có thể tăng cường chính mình lý luận năng lực.

Đương nhiên, lý luận cơ sở cũng là thập phần quan trọng, rốt cuộc, chờ hắn thăng cấp Trúc Cơ Kỳ khi, liền có thể luyện chế bản mạng bảo cụ, đây chính là quan hệ đến lúc sau tu hành, không thể đại ý.

Rốt cuộc, một đường ra roi thúc ngựa, hơn phân nửa tháng sau, Minh dừng tại Nam Dương quận một chỗ tên là "Thanh Phong" tiểu trấn.

Lúc này, chính trực đầu mùa xuân, khí hậu ướt át, phong cảnh hợp lòng người, trên bầu trời còn bay mênh mông mưa phùn, bạn gió nhẹ, đem Thanh Phong trấn bao phủ, rất có vài phần thư thái cảm giác.

Nam Dương quận mà chỗ Hạo Nhiên quốc nam bộ, dãy núi phập phồng, toàn bộ quận tựa hồ đều bị Thập Vạn Đại Sơn vây quanh, các loại yêu thú cũng là bàn phục núi lớn bên trong.

Cho nên, Nam Dương quận người phần lớn đều này đây săn thú mà sống, cái này sinh vật cũng là tương đương phong phú.

Da thú làm thành thú trang phục, răng thú làm thành trang sức, thú thịt làm thành mỹ vị món ngon.

Đương nhiên, bởi vì mà chỗ Thập Vạn Đại Sơn trong vòng, bên trong linh thảo cũng là tương đương phong phú, thường xuyên có người tu đạo tiến vào trong núi ngắt lấy linh thảo.

Này đó đều có thể thông qua các thương đội, đối ngoại bán ra, cho nên, Nam Dương quận, cũng là một cái rất lớn tập hợp và phân tán trung tâm, ngoại thương trung tâm.

Nam Dương quận mà chỗ Hạo Nhiên quốc biên giới vị trí, cùng bảy quốc chi nhất Sở Quốc tương liên.

Nguyên nhân chính là vì này đặc thù địa lý vị trí, cũng khiến cho nơi này ma đạo mọc thành cụm, chính là nổi danh ma đạo thánh địa.

Hiểu biết này đó tin tức sau, Minh cũng rốt cuộc biết vì cái gì Vạn Ma tông có thể ở chỗ này khai tông lập phái!

Nồng đậm linh khí, cùng các loại phong phú tài nguyên, không thể nghi ngờ là phát triển thế lực tuyệt hảo nơi.

Minh cưỡi ngựa tiến vào thị trấn, lại phát hiện trong trấn đám người rộn ràng nhốn nháo, hướng một chỗ địa phương chạy, không khỏi có chút kỳ quái.

Hắn đem một cái thư sinh trang điểm người trẻ tuổi ngăn lại, mở miệng nói: "Vị này huynh đài, phát sinh chuyện gì, vì sao tất cả mọi người đều đi phía trước trong núi chạy?"

Thư sinh trang điểm người trẻ tuổi mới đầu còn có chút không kiên nhẫn, lại nhìn đến Minh một thân bạch y như tuyết, bộ dạng thanh tú xuất trần, giống như trích tiên hạ phàm, không dính bụi trần, không khỏi hảo cảm tăng nhiều, lập tức thu hồi không kiên nhẫn chi tâm, mở miệng giải thích nói: "Huynh đài đều không phải là người địa phương đi, hôm nay chính là bổn quận ba năm một lần Thanh Phong Thi Hội, tất cả mọi người đều đi xem cái náo nhiệt đâu?"

"Thanh Phong Thi Hội?"

Minh thầm nghĩ, cổ đại văn nhân nhà thơ đều thích làm này một bộ, uống rượu đối địch, đối rượu đương ca!

"Tiểu sinh Liễu Trường Phong, không biết huynh đài như thế nào xưng hô?"

"Tại hạ Lý Bất Phàm, Liễu huynh có lễ."

"Hạnh ngộ hạnh ngộ, Lý huynh vận khí cũng là thực sự không tồi, lại là đuổi kịp như thế thịnh hội. Thôi muộn rồi, ta đi trước đây."

Minh trong lòng có chút do dự, cái này văn nhân thi hội, đối hắn mà nói nhưng thật ra không có gì lực hấp dẫn.

"Hôm nay đây là thế nào?" Minh chính kỳ quái đâu, bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi tới đưa đám lá rụng xung quanh lại nhiều thêm, nhìn về phía chân trời ảm đạm vô sắc, bây giờ lại có mây đen ùn ùn kéo tới.

Hôm nay khí trời tình trạng không phải rất tốt, mây đen che đậy bầu trời, không có ấm áp dương quang.

"Xem bộ dáng như vậy là muốn mưa!" Minh đứng ngửa đầu nhìn bầu trời, rù rì nói.

Từng giọt mưa rơi tí tách vang bên tai, cảm nhận thấy giọt nước thấm dần vào mớ tóc. Minh có chút vội vã chạy đi giữa đường. Con đường trong trấn rộng lớn vốn rất vắng vẻ do Thi Hội, bây giờ bởi trận mưa to mà không còn một bóng người.

Minh cười nhạt, trên mặt vẫn hờ hững như trước kia. Lấy nón tre đội lên đầu rồi cưỡi ngựa đi tiếp, thân hình cao to dần mờ khuất dưới màn mưa.

Những tiếng lộp độp khi giọt mưa rơi trên mặt đất khiến cho trong lòng Minh cảm thấy mình thật cô đơn và nhỏ bé.

Mưa càng lúc càng lớn, bọt nước trên mặt đất xuất hiện ngày càng nhiều, mưa bụi mông lung dăng khắp chốn. Đất trời lúc này trở nên thật mờ ảo, ngay cả người đang đi giữa mưa to cũng không có chút tiếng động nào.

Minh đột nhiên cảm giác tất cả như đang mộng tưởng, mọi người mọi vật như không hề tồn tại. Chỉ có mỗi mình đi giữa trời mưa gió trong cõi lung linh huyền ảo này…

Dường như cảm nhận được nội tâm Minh không bình tĩnh, tuấn mã chợt hí dài lên một tiếng dường như đang vuốt ve an ủi sự buồn bã, phiền muộn của hắn.

Đột nhiên phía trước bỗng tối sầm lại, lúc này hắn mới phát hiện bản thân mình không biết đã từ khi nào đã rời khỏi đường cái tiến vào trong ngõ hẹp. Giữa màn mưa trắng xoá hiện lên tấm biển ghi dòng chữ "Tam Phong Tửu Quán" của một quán rượu đang treo lung lay dưới cành trúc, bên trong truyền ra hương rượu nồng nàn.