Chương 62: Tổ Hợp Lưu Manh Xuất Thế

Thần Thoại

Chương 62: Tổ Hợp Lưu Manh Xuất Thế

Thần Thông là gì?

Phần mở đầu của văn tự gọi là Giáp Cốt Văn kia đại khái có ghi chép, Thần Thông là một dạng huyết thống di truyền, nó không giống bất cứ loại Pháp Quyết tu luyện nào cả. Bản thân nó xem như là một dạng năng lực thiên phú chảy xuôi trong huyết mạch của vài chủng tộc thời cổ đại, có xác suất rất thấp xuất hiện trong cơ thể hậu nhân, nguyên nhân có lẽ là do sự pha loãng nồng độ máu huyết khi trôi qua thời gian quá dài.

Tuy nhiên, nói như vậy cũng không phải hoàn toàn là Thần thông vô duyên với tất cả con cháu về sau, vẫn có cách lưu lại những phương thức hay là biện pháp để sỡ hữu dạng năng lực như thế.

Nói cách khác, chỉ cần tổ tiên có người nào đó, dùng học thức uyên thâm, là kỳ tài trong kỳ tài, lại dụng tâm nghiên cứu, từ Thần thông của bản thân mà sáng tạo ra một thứ gần như tương đồng, sau đó tiếp tục lưu truyền về sau cho những ai mang trong mình huyết thống nhưng không thể khai mở.

Đối với những thứ Tiểu Thần có thể học được bên trong Thần Thể Quyết chính là như vậy.

Tất nhiên cho dù hắn có hoàn thành đến mười hai tầng viên mãn, bất quá cũng chỉ có thể gọi là Ngụy Thần Thông mà thôi, hơn nữa lại còn chỉ là hình dáng ban đầu, sơ khai, không phải thực sự chân chính trạng thái mạnh nhất.

Có điều hiện tại chỉ bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ với cảnh giới lúc này của Tiểu Thần.

Trước đây diệu dụng của Đoán Thể Quyết khi đạt tới tầng thứ năm, Tiểu Thần ngoài việc có thể phát sinh ra một lượng nhiệt độ khá cao, cùng với phụ trợ cho sức bật thân thể tăng lên tương đối lớn, thì chỉ có diệu dụng ẩn mình vào môi trường là có hiệu quả tốt nhất.

Hiện thời, chỉ với tầng thứ nhất Thần Thể Quyết hắn đã cảm nhận được năng lực đã có sự chuyển biến cực kỳ rõ rệt, quan trọng nhất là ngụy thần thông Ẩn Hình giúp hắn hoàn toàn ẩn vào trong hư không, hơn hẳn diệu dụng hòa mình vào môi trường lúc trước.

Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng thì cả thân thể vừa mới hóa thành trong suốt, sau mấy hô hấp, bất chợt trở lại trạng thái bình thường, điều này khiến Tiểu Thần khá thất vọng. Hắn hiểu tác dụng của môn thần thông này muốn đề cao, ít nhất phải đến ba bốn tầng kế tiếp mới coi là có chút thành tựu. Hiện tại thì cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu, còn không bằng để bản thân hóa thành ngọn cây hòn sỏi bên vệ đường, ít ra còn qua mắt được đám Đoạt Nguyên giai.

- Thì ra bởi vì nguyên nhân huyết thống cho nên mấy vị thúc bá không ai luyện tập được Đoán Thể Quyết... – Tiểu Thần thì thầm.

-----o0o-----

Suốt cả ngày, Tiểu Thần liên tục tìm hiểu, cũng như từ đó suy diễn ra phương pháp tu luyện Thần Thể Quyết. Say mê đắm chìm trong những thứ mới lạ, bất giác thời gian trôi qua từ lúc nào không hay biết, nháy mắt đã đến lúc chiều tàn tắt nắng. Rốt cuộc cũng chỉ đành cất đi mảnh xương, có chút không nỡ đứng lên, vươn vai lắc mình mấy cái.

Đêm nay là đêm Lam Nhãn Báo quay lại, đưa hắn vào Thiên Phạt Lâm để thâm nhập Xích Quỷ Bảo lấy một kiện đồ vật. Cũng đã tới lúc chuẩn bị.

Đảo mắt xem xét bên trong thủ trạc, sắp xếp những thứ có tác dụng bảo vệ tính mạng như phù lục các thứ, khi nhãn mục quét qua một góc, nhất thời Tiểu Thần mới tá hỏa, sực nhớ đến một vật mà mấy hôm nay hắn quên bẵng đi mất.

Chính là chiếc hộp gỗ màu đen, chứa bên trong là mười hai vật thể tròn nhẵn như quả trứng gà, chỉ một màu xám xịt như tro bếp. Đây đích xác là mười hai cái trùng noãn của Hắc Thủy Ngô Công mà tên Quang sư huynh lấy được ở đầm nước ngày đó, về sau bị Tiểu Thần đoạt lại.

Kỳ thực, chuyện Tiểu Thần am hiểu về các dạng yêu trùng yêu thú, tất cả là nhờ cuốn ghi chép Ngự Linh Tạp Lục mà khi xưa hắn vô tình lấy được từ bên trong hang động của tên Đại đương gia Hắc Phong Trại. Thời gian còn ở Khứ Trần Đảo theo lão già tu luyện, lúc rảnh rỗi hắn đã đọc qua hết tất cả hầu như không sót lại bất cứ điều gì.

Đang phân vân cầm một trong số những "quả trứng" trên tay ngắm nghía, bất thình lình từ phía sau lưng, bàn tay nhăn nheo của lão Lam vỗ lên vai, kèm theo âm thanh có chút kinh ngạc.

- Ồ! Trùng noãn, nhìn như của loài độc trùng có chút giống rết? Hửm! Hắc Thủy Ngô Công! Tiểu tử! Vận may không kém nhỉ?

Giật bắn người, Tiểu Thần nhảy chồm tới phía trước, quay lại nhìn lão, bộ cẩm bào hoa lệ đập ngay vào mắt thật quá sức chói chang, hôm nay không biết lão từ đâu kiếm được thêm mấy loại trang sức thiên kỳ bách quái, lại còn lấp lánh đính vào bên trên vạt áo, thoạt trông chẳng khác gì mấy tên hợm hĩnh khoe khoang phách lối.

- May mắn gì đâu? Nhất thời thích thú đoạt tới tay, nhưng vãn bối không biết làm sao để ấp nở... – Tiểu Thần than ngắn thở dài.

Liếc nhìn Tiểu Thần một chập, lão mới bĩu môi xòe tay ra, cất giọng.

- Đưa đây! Làm xong chuyện ta giúp ngươi! Không cần diễn trò!

- Đồng ý! Hắc hắc!

Không chút chần chờ, Tiểu Thần ném ngay sang cho lão chiếc hộp, đoạn cười khà khà, đánh sang vấn đề khác.

- Vãn bối muốn đem theo hai bằng hữu, vào đó cũng tiện chiếu ứng cho nhau! Không biết lão...!

- Hừ! Cũng vậy thôi, không sao, hai tiểu tử đó ở đâu!

Hơi nhíu máy tỏ ý không thích, thế nhưng lão Lam vẫn đồng ý, hết cách thôi, hiện tại lão đang đi nhờ người, lại phải nhờ một tên có dây mơ rễ má với mình, không thể quá cứng nhắc ép buộc, lỡ như hắn ta nổi tính gàn bướng lên lão cũng không thể ra tay cưỡng bức.

- Hai người kia sẽ tới ngay! Đám vãn bối đã có hẹn trước rồi!

Cũng không thèm quan tâm tới việc Tiểu Thần vừa nói, lão quay lưng đi vào trong, ngồi xuống đất xếp bằng, đưa ánh mắt xanh thẩm hướng lên cao, yên lặng chờ đợi.

Thời gian chậm rãi, độ chừng nữa canh giờ qua đi. Bầu trời đã thực sự chuyển sang đêm tối, bất chợt lão Lam hơi ngoái đầu, đồng thời sau vài cái nháy mắt thì Tiểu Thần cũng đứng lên, nói.

- Bọn hắn tới rồi!

Nói đoạn, Tiểu Thần mau chóng nhấc chân đi ra khỏi động phủ.

Tiếp theo mấy hơi thở, từ phía xa, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng hai tên thanh niên mặt mày lấm la lấm lét, nhìn đông ngó tây đang điều khiển Thụy Vân Phi nhẹ nhàng bay lại gần rồi đáp xuống.

Thấy Tiểu Thần đang đứng bên dưới, Triệu Thanh vội vã cất tiếng.

- Sao rồi, đi chưa?

Yến Nhất Phi bình thường làm người khá quang minh, rất ít khi thậm thụt những việc ám muội, không cho người khác biết, thế cho nên nhìn thì hắn vẫn khá bình tĩnh, kỳ thực mồ hôi lấm tấm đã chảy dài hai bên cổ.

- Vào đây rồi nói! – Tiểu Thần ngoắc tay ra hiệu.

Triệu Thanh cười cười, liếc Yến Nhất Phi thì thầm.

- Sư huynh đi thôi, tin ta đi, theo tên tiểu tử này bảo đảm rất đặc sắc! Nhanh nào... Chần chờ cái gì nữa, đã tới đây rồi không lẽ quay về!

Nói đoạn không chờ họ Yến làm ra quyết định cuối cùng, Triệu Thanh chụp luôn cánh tay lôi thẳng vào, quên mất đến ngày thường dù là ai cũng khá e dè vị sư huynh nghiêm nghị đó.

Sau khi cả ba tên tạm thời yên vị, nói cho trang trọng vậy thôi, thực chất là ba tên kê mông ngồi trên thạch sàn tụm lại, Tiểu Thần cười khan, hai tên còn lại há miệng nhìn đến vị lão bá ăn mang có chút kỳ dị đang ngồi đối diện.

- Ba tên các ngươi chuẩn bị đi, chúng ta đi trước một bước, nhanh chóng làm việc, sáng mai chắc chắn có kẻ khác tiến vào!

- Vâng! – Tiểu Thần gật đầu!

Đoạn nhìn sang Triệu Thanh, thấy tên này chỉ nhún vai tỏ ý cứ tự tiện.

Ngay lập tức Tiểu Thần động tay động chân, liên tục điểm lên cơ thể Triệu Thanh ở các huyệt vị khác nhau, cứ cách vài hơi thở lại đổi một phương thức. Không bao lâu từ một thanh niên còm nhom tức khắc cả thân người vang lên âm thanh cót két, bất kể là tóc tai da dẻ hay là khung xương bên dưới huyết nhục, lấy một tốc độ chậm rãi thay đổi, biến hóa thành một trung niên cao lớn, đôi mắt sáng như sao.

Nhìn sự thay đổi của Triệu Thanh ngay bên cạnh, Yến Nhất Phi nhất thời hóa hồ đồ, hắn dù sử dụng Thấu Thị thậm chí đã thử Phá Chướng thuật nhưng cũng không thể nhận ra sự khác biệt, rõ ràng Triệu Thanh tựa hồ sinh ra đã là hình hài như thế này.

- Thế nào? Ta đâu có gạt sư huynh! - Triệu Thanh cười nói.

- Lợi hại...! – Yến Nhất Phi lắp bắp.

- Huynh muốn thành hình dáng ra sao? - Tiểu Thần lắc lắc cổ tay, cất tiếng.

- Sao cũng được, quá thần kỳ rồi!... - Yến Nhất Phi ngơ ngẩn buộc miệng nói.

-----o0o-----

Nữa đêm! Bầu trời âm u bởi những đám mây che phủ như tấm chăn bông phủ trên đầu tất cả.

Lơ lửng giữa tầng trời, bóng dáng bốn người ba trẻ một già đồng thời hướng về một phương.

Phía trước mặt họ, cách đó không xa là liên miên rừng rậm, từ trên cao nhìn xuống cảm giác như một tấm thảm u tối, lại như một quái vật ngửa đầu nhìn lên, chực chờ há miệng, bên trong ẩn giấu tràng tràng nguy hiểm.

Phía trên khu rừng, cứ qua chừng một đoạn thời gian ngắn, lại ầm ầm chấn động, từng tia lôi điện đánh thẳng xuống bên dưới, làm sáng tỏ cả một khoảng không gian rộng lớn.

Đôi mắt nhăn nheo của lão Lam nhíu lại, ẩn ẩn có chút sương chảy ra hai bên khóe mắt, rất lâu sau lão mới lên tiếng.

- Thời gian của các ngươi có ba canh giờ cho đến sáng, nhất định phải tranh thủ, đừng quá tham lam! Cái gì lấy được thì lấy, nếu không hãy lui lại... Ta chỉ nhắc nhở bấy nhiêu đó thôi, hãy tự liệu hồn! Ba canh giờ sau, tất cả công kích sẽ ngưng lại, người bên ngoài sẽ tràn vào rất nhiều...

- Thế nhưng những quỷ âm...!

Triệu Thanh rùng mình lên tiếng, đến giờ vẫn còn chút sợ hãi.

Liếc mắt qua, lão Lam lắc đầu, cất giọng.

- Yên tâm!

Nói đoạn lão phất tay, hai luồng sáng lam sắc nhu hòa chui tọt vào cơ thể Triệu Thanh lẫn Yến Nhất Phi. Đoạn tiếp tục nói.

- Có hai đạo tinh nguyên của ta, các ngươi sẽ an toàn!

- Còn Tiểu Thần sư đệ! - Yến Nhất Phi nghi hoặc mở miệng.

- Hắn không sao! – lão liếc đến Tiểu Thần, nhẹ nhàng nói.

Tiểu Thần đang tính lên tiếng, nhắc lại vấn đề đồ vật lão muốn lấy, thì trong đầu đột nhiên giọng nói của lão ta đã sang sảng vang lên.

- Tiểu tử, bên trong Xích Quỷ Bảo có tổng cộng chín tầng, đồ vật ta muốn lấy ở tầng thứ năm, là một chiếc lệnh bài, đem thứ đó ra giúp ta. Đây là bản đồ cùng cách bố trí của Xích Quỷ Bảo, hãy cẩn thận, bên trong đó mặc dù có liên quan tới ngươi nhưng thời gian đã lâu quá rồi, ta không dám cam đoan có thể xuất hiện những thứ kinh khủng gì hay không. Hãy tự bảo trọng lấy bản thân! Nhớ lấy các ngươi có thời gian bảy ngày, khi luồng sáng cuối cùng của Xích Quỷ Bảo biến mất, lập tức quay lại đây, chậm trễ sẽ nguy hiểm!

Lời vừa dứt, trong đại não của Tiểu Thần bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh mà hắn ta chưa bao giờ thấy qua, có những căn phòng chứa đầy tài bảo, Nguyên thạch, có những nơi lỉnh kỉnh binh khí như đao như búa, lại có mấy cái đỉnh hương khói lượn lờ... Tựu chung tất cả những gì trong trí nhớ của lão liên quan đến Xích Quỷ Bảo đều chuyển sang cho hắn.

- Được rồi, từ chỗ này các ngươi có thể xông vào mà không ai biết. Đi thôi, đừng lề mề nữa, thời gian có hạn!

Không để cho đám người Tiểu Thần kịp thời lên tiếng, tay lão đã phất phất, ba tên như trái mít rụng rơi thẳng xuống dưới.

Bịch... Bịch... Bịch...

Hự... Ai da

Hự... Hự...

Ba tên lộn nhào mấy vòng, quần áo xộc xệch bị cành cây kéo cho rách tơi tả, Tiểu Thần chỉ kịp với miệng lên chửi đổng một câu, rồi lo ôm đầu bảo vệ mấy chỗ yếu hại.

Hai tên Triệu Thanh cùng Yến Nhất Phi nhất thời không nghĩ đến lão bá nhìn dễ gần kia lại chơi ác như vậy, chẳng đủ thời gian phản ứng, chỉ đành học theo Tiểu Thần ôm lấy người, lăn trên nền đất.

-----o0o-----

Nữa canh giờ sau!

Bên trong Thiên Phạt Lâm, ba thân hình hai cao một thấp, vừa đi vừa suýt xoa kiểm tra quanh cơ thể, tên thấp lùn nhất với khuôn mặt phệ ra hai bên, trên vòm miệng còn có ria mép mỏng như sợi chỉ kéo thành hình cánh cung, lên tiếng.

- Hai vị sư đệ, không biết đi theo hai người các ngươi có đúng hay không đây, sao ta cảm thấy có gì không ổn?

Tên cao to đi bên cạnh, ánh mắt như sao liếc qua có chút buồn cười với hình dáng của gã, cất lời.

- Yến sư huynh không phải sợ chứ! Ài... Chúng ta kiếm chút ít Nguyên thạch rất khó, đâu phải dễ gì có cơ hội như lần này?

- Đúng đúng! Đệ cam đoan bên trong đủ Nguyên thạch để chúng ta chia, ha ha! – Tên thanh niên còn lại, là một gã thư sinh văn nhược yếu đuối ha hả cười chen lời.

Thấy hai tên cao hơn hẳn mình cái đầu, lại dùng ánh mắt có gì đó khác thường nhìn về bản thân, khiến Yến Nhất Phi trong nhất thời dâng lên ý nghĩ không ổn, tuy nhiên lại chẳng biết không ổn ở chỗ nào, chỉ đành hậm hực tự nhủ.

- Con bà hai tên này chứ, biến ta thành cái bộ dáng gì không biết, lại không có cái gương để soi thử... Hừ hừ... Xong việc khi về xem ta bẻ các ngươi ra sao...

Trong khi Yến Nhất Phi đang mãi suy nghĩ đến chuyện gì đó, thì thanh âm Triệu Thanh vang lên.

- Tiểu Thần sư đệ, như lời lão bá kia nói, ở đây chẳng phải là bảo vật gì xuất thế, mà là một di tích gọi là Quỷ Bảo, cho nên ta có một thắc mắc trước tiên muốn làm rõ...!

- Sư huynh nói xem! – Tiểu Thần gật đầu.

- Vì sao lão bá đó biết? Lão có cảnh giới gì? Có đúng là trưởng bối của ngươi hay không? - Triệu Thanh nghiêm túc lên giọng thẳng thắn.

Yến Nhất Phi đang hậm hực nghe qua mấy câu hỏi, cũng không nhịn được ngẩng mặt lên, chờ Tiểu Thần trả lời.

Thoáng trầm ngâm. Lại nhìn về nét mặt hai vị sư huynh, Tiểu Thần nhẹ giọng.

- Lão có hay không trưởng bối của đệ, đệ không dám chắc, nhưng sư đệ lấy tính mạng cam đoan, lão không có ác ý với chúng ta, đơn giản nếu muốn, lão cho một tát thì ba kẻ chúng ta không kịp chớp mắt liền chết tươi, cần gì bày trò rườm rà!

Hơi dừng lại, trông đến cả hai âm thầm gật đầu, xem ra đồng ý với cách nhìn nhận sự việc của bản thân, Tiểu Thần lại tiếp tục.

- Về cảnh giới... Hai vị sư huynh xem lão xuất hiện ở môn phái, chưởng môn nếu phát giác có ngồi yên hay không?

Ban đầu hai người Triệu Thanh lẫn Yến Nhất Phi vẫn chưa hề nghĩ qua chuyện này, hiện tại nghe Tiểu Thần nói, bọn hắn mới giật mình tỉnh ngộ, sự thực đúng là vậy, bởi nếu đơn giản bên trong phái có cường giả hiện thân, không lẽ không kinh động đến cao tầng hay sao. Câu trả lời duy nhất chính là lão bá ăn mang rất có phong cách này có tu vi vượt hơn hẳn người cao nhất. Điều này nói lên cái gì, chính là lão có tu vị ít nhất Liệt Nhật trung kỳ thậm chí hậu kỳ, là kẻ cả Việt Châu không thể với tới nổi.

Mặc dù giờ này là nữa đêm, khí trời khá lạnh, thế nhưng mồ hôi đang tuôn ra ướt đầm đìa vạt áo của hai tên đang đứng trước mặt Tiểu Thần.

- Còn chuyện lão biết về di tích này, đệ không giấu diếm. Lão nhờ đệ vào đó lấy một vật, đệ lại muốn nhờ hai huynh giúp đỡ. Tất nhiên ngoài những thứ quý giá có thể có ở bên trong, đệ đã chuẩn bị hai phần thù lao... Sư huynh xem...

Nói đoạn Tiểu Thần khẽ động, lập tức hai chiếc túi nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, không chút chần chờ ném sang, phân biệt rơi thẳng vào tay Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh.

- Đây là cái gì? – Yến Nhất Phi nghi hoặc hỏi.

- Hai huynh thử là biết! – Tiểu Thần nhún vai.

Yến Nhất Phi liếc qua Triệu Thanh, cùng lúc đưa một tia Nguyên lực vào bên trong chiếc túi. Sau khi cả hai nhìn rõ mới hết hồn, khóe miệng Triệu Thanh run run.

- Con bà ngươi, đâu ra nhiều giữ vậy!

- Nguyên... Nguyên thạch... Lại còn là Trung phẩm Nguyên thạch... Năm mươi khối... Hạ phẩm đếm không hết... Ta không nhìn lầm... Con mẹ nó... Lão tử giàu rồi...

Yến Nhất Phi ngày thường lãnh tĩnh, làm việc gãy gọn, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh thất thố như hiện tại, thủy chung hình tượng thanh niên nghiêm túc nhất thời bị phá hỏng.

Triệu Thanh đỡ hơn một chút, hắn chỉ nhìn qua Tiểu Thần thật kỹ, từ lần phân chia Liệt Hồng Quả đã thấy Tiểu Thần không hề đơn giản, lại rất phóng khoáng khẳng khái, thế nhưng lần này ra tay quả thật hơi mạnh, thực khiến hắn chẳng biết nói gì hơn.

- Cái này... Ngươi đã chuẩn bị từ trước? - Yến Nhất Phi buộc miệng lên tiếng.

- Từ sau khi ở mộc ốc quay về, đệ đã chuẩn bị, tuy nhiên chưa biết nên đưa cho hai huynh như thế nào mới không khiến hai huynh phản cảm khó chịu, hiện giờ Triệu sư huynh đã hỏi, đệ đưa luôn để giữa chúng ta về sau dễ ăn dễ nói!

Tiểu Thần nhún vai, khuôn mặt hiện rõ sự thành ý. Kỳ thực số Nguyên thạch từ lão Lam đã được hắn chia thành ba phần đều nhau từ sớm.

- Ài... Không phải ta nghi ngờ gì đệ, chỉ là cuộc sống của chúng ta, đôi khi cẩn thận là trên hết... – Triệu Thanh có chút ngại ngùng xấu hổ, mặt hơi đỏ vì ban đầu hắn cũng có chút ngờ vực.

- Ta chỉ là nhất thời ham vui... Thú thực, bao nhiêu năm nay ta nhất mực giữ vững hình tượng vì sự kỳ vọng của sư phụ, lại mong muốn san sẽ gánh nặng của người... Cho nên... Không nghĩ tới lâu lâu chạy ra ngoài... Lại kiếm được khoản tiền tài lớn thế này... Nói trước, ta không trả lại đâu, bán rượu cũng khó khăn lắm... Ha ha! - Yến Nhất Phi bĩu môi, thừa nhận bản thân rất cần số Nguyên thạch trên tay, tự nói.

- Ta cũng thế! – Triệu Thanh cười lớn.

- Ha ha, vậy tốt rồi...!

Chỉ là từ một vấn đề đơn giản hôm nay, không ai hay ai biết, rất lâu về sau, Việt Châu đón nhận tổ nhóm ba tên lưu manh, làm cho đám người chống đối với Hạo Dương Phái ăn ngủ không yên.