Chương 90: Viên Châu Màu Đỏ
Nhạc Trọng giống như bị chiếc xe con lao mạnh vào người, ngực của hắn cảm thấy buồn bực, phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng trong người của hắn giống như vỡ vụn ra vậy.
Con rắn biến dị kia lay động cái đầu của nó, nhanh chóng nhìn qua Nhạc Trọng và đuổi theo, mở cái miệng dính máu ra nhanh như thiểm điện táp vào thân thể Nhạc Trọng ở giữa không trung.
Nhìn qua cái miệng lớn dính máu kia, tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, sau lưng của hắn bắn ra hai cây gai nhọn, đồng thời gai xương kéo dài và đẩy hắn lên không trung, né qua một kích tất sát của con rắn này.
Nhưng mà hai cây gai xương này bị đầu rắn nước biến dị này làm gãy, Nhạc Trọng cũng từ trên không rơi xuống.
Nhạc Trọng từ trên không rơi xuống, chợt một đầu ngón tay của hắn điểm qua đầu rắn trên không, một hỏa cầu ma pháp thần kỳ hiện ra trong tay của hắn, sau một khắc một ma pháp trận có tiểu hỏa cầu bay ra ngoài, nhanh chóng đánh vào đầu lâu của con rắn biến dị.
Oanh một tiếng vang thật lớn, đầu lâu của con rắn bị tiểu hỏa cầu bắn trúng, một con mắt bị nổ cháy đen, nó vô cùng thống khổ vặn vẹo thân thể to lớn. Chỉ một hỏa cầu không thể lấy mạng của nó được.
Thân hình Nhạc Trọng chớp động liên tục, giống như quỷ mị vọt tới trước người rắn nước biến dị, gai xương sau lưng bắn ra, chống hắn nâng thân thể lên trước người của con rắn nước, hắn dùng gai độc bắn sáu phát vào đầu lâu của con rắn nước biến dị.
Sáu phát gai độc bắn xuyên qua đầu lâu của con rắn nước biến dị, chui vào trong đầu của nó, nhao nhao nổ tung. Đầu của con rắn nước biến dị lúc này nhiều ra sáu lỗ máu to như nắm đấm.
Đầu của con răn bị bắn thủng thành sáu cái động nhỏ, điên cuồng vặn vẹo thân hình khổng lồ của mình, cuối cùng nhất vô lực rơi trên mặt đất.
Nhạc Trọng lui ra phía sau vài bước, duỗi một tay ra bắn tới một viên đạn gai độc bén nhọn, bắn xuyên qua sáu lỗ máu vào trong đầu của con rắn, quấy một chút, não của con rắn nước biến dị này bị quấy thành hồ nhão.
Một đoàn linh quang lớn từ trong người của con rắn nước bay ra ngoài, chui vào trong thân thân thể Nhạc Trọng, trong thức hải của hắn hiện giờ vang lên âm thanh dễ nghe.
- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 21, đạt được hai điểm cường hóa.
- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 22, đạt được hai điểm cường hóa.
- Toàn bộ cường hóa thể lực!
Nhạc Trọng sau khi đưa ra lựa chọn thì cảm thụ được hai tay đau đớn muốn nứt ra nhìn qua thi thể con rắn nước, cười khổ một tiếng, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Thú biến dị đúng là lợi hại! May mà thân thể của mình đã cường hóa mạnh hơn người thường nhiều, bằng không thì vừa rồi chỉ bị phản chấn cũng làm mình gãy xương rồi.
Va chạm với con rắn nước biên dị vừa rồi, uy lực cực kỳ cường hoành, mặc dù bên ngoài Nhạc Trọng có cốt khải và phòng hộ y ngăn cản nhiều lực va chạm, lực lượng còn sót lại làm hai tay của Nhạc Trọng đau như muốn gãy ngang. Nếu không có phòng hộ y và thân thể được cường hóa, Nhạc Trọng vừa rồi bị con rắn nước va chạm thì có thể đứt gãy xương cốt mà chết.
Bên người của con rắn nước biến dị này tuôn ra một bản sách kỹ năng, một sinh tồn tệ trị giá hai trăm đồng.
Nhạc Trọng đi qua, nhặt quyển sách kỹ năng của con rắn nước biến dị kia, một chuỗi tin tức hiện ra trong đầu của hắn:
- Kỹ năng cấp ba: cảm giác nguy hiểm. Kỹ năng bị động. Học tập bản kỹ năng này có thể làm dự cảm với nguy hiểm của người học tăng mạnh. Dự cảm nguy hiểm được quyết định bởi tinh thần lực cao thấp của người sử dụng.
Tâm niệm Nhạc Trọng khẽ động, bản kỹ năng cảm giác nguy hiểm này chui vào trong mi tâm của hắn, ngưng tụ thành một đạo phù văn.
Nhạc Trọng nhìn qua phía đại cẩu tử, nói:
- Xuất hiện đi! Kéo nó về!
- Vâng, nhạc ca! Tất cả đi theo tôi, mang thứ này lên xe nào!
Đại cẩu tử vô cùng hưng phấn sai bảo đám đội viên.
Tính cả đại cẩu tử thì bảy người cộng thêm Bạch Cốt mới miễn cưỡng mang con rắn nước dài hai mươi mét này đi lên xe.
- Đó là cái gì?
- Đó là vật gì?
Sau khi chuyển con rắn nước lên chiếc xe tải và chở nó quay trở về thôn tạo thành oanh động cực lớn. Người sống sót của Trường Quang Thôn nhìn qua con rắn nước biến dị thì vô cùng ngạc nhiên.
Loại biến dị thú như con rắn nước này rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhạc Trọng nhảy ra khỏi xe, lại nhìn thấy Quách Vũ đi về hướng của hắn.
Nhạc Trọng nhìn qua Quách Vũ nói thẳng:
- Đi tìm mấy chuyên gia thiết kế thời trang tới đây, tôi muốn dùng da rắn nước này làm trang phục.
Quách Vũ nhìn qua con rắn nước biến dị dài hai mươi mét này, trong mắt hiện lên ra hào quang kinh dị, nàng gật đầu nói:
- Chủ nhân, em biết rõ. Đúng rồi, con quái vật này là thú biến dị a. Thịt của nó xử lý thế nào?
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Quách Vũ trầm giọng hỏi:
- Ý của cô là?
Quách Vũ dùng con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:
- Em cảm thấy có lẽ chúng ta nên tìm người thử ăn thịt của biến dị thú này đi. Nhìn xem có phản ứng bất lợi nào không, nếu như không có phản ứng nào cả thì sau này chúng ta sẽ có thêm một nguồn cung cấp lương thực.
Sinh vật thú biến dị này vốn không phải dã thú mà nhân loại từng biết tới. Không có dã thú nào thân trúng mấy phát đạn vẫn có thể sinh long hoạt hổ. Nhạc Trọng vẫn luôn tìm kiếm đồ ăn cho nhân loại trong tận thế, đối với thịt biến dị thịt thú hắn bài xích trong tiềm thức. Bởi vì không biết ăn vào có hậu quả như thế nào.
Nhạc Trọng nhìn qua con mắt xinh đẹp của Quách Vũ, sờ sờ đầu của nàng, nói:
- Tôi biết rõ! Em đi an bài đi, tìm mười người đi ăn thử xem. Người nguyện ý ăn thử sẽ được ban thưởng mười cân gạo. Hơn nữa nếu như thịt thú biến dị không có độc còn ban thưởng bọn họ mỗi người mười cân thịt rắn. Nếu như thí nghiệm thuận lợi, buổi tối hôm nay em cũng lên bàn đi.
Sau khi nghe được Nhạc Trọng khích lệ, Quách Vũ lập tức cảm thấy mở cờ trong bụng, cảm giác vui sướng tuôn ra trong lòng, lộ ra nụ cười ngọt ngào:
- Cảm ơn chủ nhân!
Mấy ngày nay Quách Vũ vẫn luôn phục thị Nhạc Trọng ăn cơm xong thì nàng mới có thể ăn cơm. Cùng tiến lên bàn ăn cơm thì đại biểu cho Nhạc Trọng thừa nhận thân phận và địa vị của nàng. Nàng không còn là một kiện lễ vật được Vương Quang Hổ đưa cho Nhạc Trọng, mà là một người có được chút tôn nghiêm của mình! Đây là là thành quả mà nàng cố gắng và suy nghĩ mới đạt được, chút thành tựu này làm cho nàng cảm thấy vui vẻ. So với trước lúc tận thế thì cha nàng tặng cho nàng món quà hơn mười vạn nhân dân tệ còn cao hứng hơn nhiều.
Nhìn thấy gương mặt thanh thuần đáng yêu và xinh như hoa của Quách Vũ, Nhạc Trọng càng nhìn càng cảm thấy nội tâm rung động:
- Cô gái nhỏ này đúng là đáng yêu!
Nhạc Trọng đi vào trong biệt thự của Trương Tường, mười mấy người chuyển thi thể rắn nước biến dị tới nơi này.