Chương 221: Trác Nhã Đồng
Tay của Trác Nhã Đồng run lên, dao phay trong tay rơi xuống đất. Nàng vốn không muốn chết, bây giờ nghe được âm thanh kỳ quái này, hy vọng sống lại hiện ra.
Trác Nhã Đồng nhanh chóng vọt tới cửa sổ, nhìn qua bên ngoài cửa sổ. Nàng rất nhanh trông thấy mười đầu tang thi bồi hồi chung quanh cửa hàng giá rẻ té xuống đất, cánh cửa cửa hàng giá rẻ bị người ta đá bay.
Không lâu có ba người từ trong cửa hàng giá rẻ lao ra ngoài, trên lưng mỗi người mang theo ba lô lớn, một người bừng lấy bồn hoa quả, còn có một người trên lưng mang theo ba lô hành lý lớn, hiển nhiên bên trong chứa nhiều đồ vật.
Trác Nhã Đồng cố lấy hết khí lực cuối cùng la lên.
- Cứu mạng!! Cứu chúng tôi!
Nhạc Trọng vừa mới mang theo bạch cốt, Lưu Nhị Hắc ra khỏi siêu thị, chỉ nghe thấy âm thanh cầu cứu của Trác Nhã Đồng.
Nhạc Trọng nhìn qua phương hướng của Trác Nhã Đồng thì trong mắt trầm xuống, quay đầu nhìn qua phương hướng kia. Hắn biết rõ trong thôn này có khả năng còn người sống, hắn cũng không chủ động đi cứu vớt bọn họ. Nhưng mà nếu gặp được thì thuận tay cứu giúp hắn không ngại ra tay cứu đối phương một mạng.
Lưu Nhị Hắc thì theo sát sau lưng của Nhạc Trọng. Trần Thôn này đối với Nhạc Trọng mà nói là một đường thẳng, nhưng mà đối với Lưu Nhị Hắc mà nói lại là tuyệt địa nguy hiểm trùng điệp. Không có Nhạc Trọng bảo hộ, một mình hắn tuyệt đối không thể đi được trong Trần Thôn một trăm mét.
Nhưng mà khoảng cách của lầu nhỏ mà Trác Nhã Đồng ở lại cách siêu thị có mười mét. Tám đầu tang thi chặn đường dễ dàng bị Nhạc Trọng chém giết.
Đi tới trước lầu nhỏ, ánh đao trong tay Nhạc Trọng lóe lên, cánh cửa lớn ngăn cản bị chém thành hai nửa. Hắn dùng lực đạp một cái cánh cửa văng ra ngoài.
Nhạc Trọng bước vào trong lầu nhỏ, trông thấy Vân Thải Vi cuộn mình thành một đoàn, giống như một ấu thủ nhỏ vô lực nhìn qua Nhạc Trọng là người từ ngoài tới. Nàng đã đói bụng đến mức hấp hối. Ngay cả khí lực cũng không còn lại bao nhiêu.
Nhạc Trọng đi đến trước người Vân Thải Vi, hắn xem xét đã biết rõ tiểu loli đáng yêu này sắp bị đói chết. Hắn từ trong túi quần lấy ra đường và kẹo và một bình nước khoáng đưa cho Vân Thải Vi và thản nhiên nói:
- Ăn đi!
Thời điểm người đói khát quá mức không thể ăn uống thả cửa. Nếu như sẽ bị no mà chết. Bởi vậy Nhạc Trọng cũng chỉ cho tiểu loli này đường và kẹo mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vân Thải Vi cũng bất chấp cái gì không ăn đồ của người xa lạ. Nắm chặt lấy đường, kẹo và bắt đầu ăn.Hương vị đường và kẹo ngọt ngào làm cho nàng có cảm giác sống lại. Nàng chỉ cảm thấy đường và kẹo là thứ ngon nhất trên đời.
Vân Thải Vi bị đường và kẹo hấp dẫn, sau khi ăn xong thì nàng cũng có dũng khí nhìn qua Nhạc Trọng, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói:
- Đại ca ca! Mụ mụ ở bên trong! Van cầu anh cứu mụ mụ của em!
- Biết rõ!
Nhạc Trọng đứng lên đi vào phòng bếp.
Trác Nhã Đồng vừa rồi la lên là dùng hết khí lực của mình rồi. Sau khi gọi xong thì nàng co quắp trên mặt đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Nếu như không có người cứu nàng thì nàng sẽ chết vì đói.
Nhạc Trọng đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trác Nhã Đồng đã ngất đi, lấy một lon Cocacola trực tiếp rót vào trong miệng của nàng.
Sau khi uống hai ngụm Cocacola, Trác Nhã Đồng bị sặc một cái, chậm rãi mở to mắt, trông thấy Nhạc Trọng đang cho nàng uống Cocacola.
Nhạc Trọng lấy ra một khối chocolate trực tiếp nhét vào trong miệng Trác Nhã Đồng.
- Đây là chocolate! Khí lực nhấm nuốt cô còn chứ? Trác Nhã Đồng nhìn qua Nhạc Trọng mà chảy nước mắt ra ngoài, suy yếu nhai nuốt khối chocolate.
Miễn cưỡng nuốt khối chocolate xong thì qua hồi lâu nàng mới có khí lực lại. Chậm rãi đứng lên, chờ mong vô cùng nhìn qua Nhạc Trọng. Nàng muốn ăn cái gì đó.
Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng chậm rãi nói:
- Tôi cứu cô và tiểu bất điểm ngoài kia. Nếu như các người muốn đi theo tôi thì về sau phải phục tùng mệnh lệnh của tôi. Trong năng lực của tôi tôi sẽ giúp các người được ăn no và an toàn. Không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng, chúng ta sẽ chia tay ở đây.
Trước mắt Nhạc Trọng nhìn qua gương mặt dính đầy tro bụi và khói dầu của Trác Nhã Đồng, tóc tai bù xù, trên người còn có vị chua của mồ hôi. Nàng đã mấy tháng chưa tắm rửa rồi, trên người tự nhiên hôi chua khó ngửi. Đáy lòng của Nhạc Trọng mơ hồ cũng không muốn mang theo Trác Nhã Đồng và tiểu bất điểm vướng víu lên đường, tới cứu các nàng là bởi vì trong nội tâm của hắn vẫn còn điểm mấu chốt. Nếu như đối phương cự tuyệt thì hắn sẽ quay người rời đi.
- Tôi tên là Trác Nhã Đồng, bên ngoài là con gái Vân Thải Vi. Chúng tôi nguyện ý đi theo anh, phục tùng mệnh lệnh của anh.
Trác Nhã Đồng có chút suy yếu đáp. Nàng biết rõ bây giờ là sống chết trước mắt, nếu như không theo nam nhân này rời đi, mẹ con các nàng sẽ chết đói ở đây.
- Ăn những thứ này vào và nghỉ ngơi một chút1
Nhạc Trọng mang theo mười khôi đường và kẹo và ba khối chocolate, một khối bánh ngọt nhỏ đưa cho Trác Nhã Đồng, thản nhiên nói:
- Cô bây giờ bị đói quá lâu rồi, chỉ có thể ăn những thứ này. Chờ cô tốt hơn một chút tôi sẽ cho cô ăn no.
Trác Nhã Đồng nhìn thấy Nhạc Trọng móc ra ba khối chocolate, đường và kẹo, trong mắt hiện ra một tia hào quang nóng rực, nắm lấy một khối chocolate, hai tay run rẩy mở bao gói ra, thập phần không phong độ nhai nuốt thật nhanh, đồng thời hai tay bắt lấy bánh ngọt nhỏ kia, run rẩy lột bao gói ra.
Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng ăn như hổ đói và hỏi:
- Biết lái xe không?
- Biết!
Trong mồm của Trác Nhã Đồng bây giờ là thức ăn, yết hầu ứng một tiếng. Sau đó nàng cầm lấy chai nước khoáng lên uống một ngụm, vội vàng nói:
- Trong gara bên cạnh có một chiếc porsche, bên trong xăng còn đủ chạy sáu mươi cây số.
Trác Nhã Đồng biết rõ phải bày ra giá trị lợi dụng cho nam nhân này biết. Bằng không đợi nàng chính là có khả năng bị vứt bỏ. Nàng trốn ở nhà này lâu ngày. Mấy tháng qua nàng không dám ra ngoài, cũng nhìn thấy không ít người trong tận thế đi tới đây và bị những tang thi kia thôn phệ không còn. Cũng bởi vì những người kia chỉ biết tiêu hao lương thực, cũng chỉ có thể đi tới cửa hàng tìm kiếm thức ăn mà thôi.
Mười ngày trước trong ngôi nhà bên cạnh có một người không chịu nổi đói khát nên chay ra khỏi nhà. Mưu toan nhảy vào trong siêu thị kia. Kết quả lại bị tang thi thôn phệ huyết nhục, đó là những màn mà Trác Nhã Đồng nhìn thấy người sống bị ăn thịt. Làm cho nàng không dám đi ra khỏi nhà này tìm kiếm thức ăn.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, loại xe porsche thể thao này trong tận thế không dùng được. Loại xe này bị tang thi đánh mấy lần sẽ biến hình, chỉ có xe việt dã như Hammer và Đông Phong kilocalo như là xe tải hạng nặng mới có thể đụng bay, nghiền nát và chịu công kích mà không biến dạng.
Nhạc Trọng nhìn thấy Trác Nhã Đồng vô cùng suy yếu kia, móc ra một khối thịt thú trong trữ vật giới chỉ đưa cho Trác Nhã Đồng nói:
- Ăn nó.
Trác Nhã Đồng dịu dàng ngoan ngoãn tiếp nhận khối thịt thú trong tay của Nhạc Trọng và ăn vào, sau khi nàng ăn thịt thú này không bao lâu, một cổ dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể của nàng, khí lực nàng cũng không ngừng khôi phục lại.
Vẻ mặt Trác Nhã Đồng kinh hỉ nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Đây là bảo bối gì?
Nhạc Trọng nhìn thấy Trác Nhã Đồng đúng là nhanh chóng khôi phục lại khí lực, trong mắt cũng hiện ra thần sắc kinh dị.
- Cô có thể tự mình đi lại không? Tôi không thể ở nơi này lâu.
Trác Nhã Đồng dùng sức khẽ chống người. Lung la lung lay đứng lên. Tuy Trác Nhã Đồng vẫn cảm giác thân thể yếu ớt, thân thể đã có một chút khí lực. Nàng nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Tôi có thể đi!
- Đi thôi!
Nhạc Trọng nhìn Trác Nhã Đồng sau đó đi ra ngoài.
Nhạc Trọng ý niệm khẽ động, bạch cốt một tay ôm lấy Vân Thải Vi. Giống như ôm lấy con mèo nhỏ đi ra ngoài.
Trác Nhã Đồng tiến vào ga ra, đem chiếc porsche chạy ra ngoài.
Nhạc Trọng ngồi vào tay lái phụ, Vân Thải Vi cùng Lưu Nhị Hắc ngồi ở phía sau.
Bạch cốt thì cầm lấy búa lớn đi ở phía trước chém giết đám tang thi bị âm thanh động cơ hấp dẫn mở đường.
Những tang thi bình thường vừa tới gần chiếc xe thì bị một búa chém giết, ngay cả tới gần xe cũng không được.
Dưới sự hộ vệ của bạch cốt, Nhạc Trọng lúc này nhanh chóng ra khỏi Trần Thôn.
Thời điểm đi tới con suối nhỏ, Nhạc Trọng lại bảo Trác Nhã Đồng dừng xe lại thản nhiên nói:
- Cô và Thải Vi xuống tắm rửa đi.
Mặt của Trác Nhã Đồng hồng lên, nàng lập tức xuống xe đi qua con suối nhỏ kia. Nàng cũng biết bản thân mình mấy tháng không tắm rửa rồi, thân thể nhất định thối không ngửi được.
Nhạc Trọng cũng cầm lấy tay của Vân Thải Vi và tiểu loli dẫn tới bờ suối.
- Anh có thể quay đầu lại không?
Do dự một hồi Trác Nhã Đồng nhìn qua Nhạc Trọng thỉnh cầu. Nàng dưới ánh mắt của người khác nhìn tắm rửa thì không quen.
Nhạc Trọng nhìn qua Trách Nhã Đồng thản nhiên nói:
- Mặc dù ở dã ngoại không có tang thi. Nhưng mà có biến dị thú càng đáng sợ hơn nữa. Nếu như hai người các cô không muốn được bảo hộ. Tôi có thể chờ ở trên.
Trác Nhã Đồng đã giật mình. Vội vàng nói:
- Không nên đi!
Nói xong do dự một hồi. Trác Nhã Đồng và Vân Thải Vi mặc quần áo đi vào trong dòng suối nhỏ.
Suối nhỏ này nước không sâu, chỉ tới bên hông mà thôi, nước suối trong vắt, trừ đán cá và tôm nhỏ thì cũng không có biến dị thú đáng sợ bên người.
Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi hai người vừa tiến vào trong dòng suối nhỏ, chợt dùng sức kỳ cọ thân thể của mình.
Sau tận thế thì bởi vì lo lắng bị lây, Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi cũng không dám tắm rửa, các nàng chỉ dám dùng nước tinh khiết và nước suối mua được từ trước để uống. Đây là lần đầu tiên nàng tắm rửa qua ba tháng nay.
Vân Thải Vi cũng ăn thịt thú Nhạc Trọng cho, mặc dù không có lập tức hồi phục khí lực ngay, nhưng mà cũng có một ít khí lực.
Nhạc Trọng nhàm chán ngồi nhìn qua hai nữ nhân lớn nhỏ đang tắm. Dã ngoại trong tận thế thì biến dị thú hung hãn tồn tại, hắn chỉ cần hơi chút không chú ý thì hai nữ nhân này sẽ chết.
- Tôi đã tắm rửa tốt! Có thể cho tôi quần áo không?
Âm thanh ngọt ngào thập phần ôn nhu vang lên bên tai, Nhạc Trọng nhìn qua âm thanh này, hô hấp trở nên dồn dập.
Chỉ thấy một nữ nhân tóc dài đen, da thịt như tuyết, hình thể thon dài, lồi lõm hiện ra, khuôn mặt như vẽ, xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mỹ nữ thành thục tràn ngập sức sống hiện ra trước mặt của hắn.
Quần áo ướt trắng đẫm dán sát lên thân thể đầy đặn của Trác Nhã Đồng và ôm sát lấy thân thể mê người của nàng.