Chương 130: H1
- Chính phủ thành phố Lũng Hải đặc xá tội anh từng sát hại cảnh sát, tập kích quân đội. Nhưng anh cũng phải tuân thủ vài điều kiện. Thứ nhất đem bộ binh chiến xa cùng toàn bộ vũ khí anh lấy được trả lại cho chính phủ thành phố Lũng Hải. Thứ hai, giải tán phi pháp võ trang toàn bộ gia nhập quân đội. Thứ ba mang theo toàn bộ người sống sót cùng vật tư đến căn cứ thành phố Lũng Hải. Chỉ cần anh làm được ba điều kiện này, chính phủ sẽ đặc xá tội anh đã phạm trước kia, còn cho anh giữ lại tài sản cá nhân, mang theo người nhà cùng nhau tiến vào đặc khu ở lại, trong vùng cung cấp sẽ dựa theo cấp bậc cán bộ phó phòng mà cung ứng!
Ở trong mắt Khổng Đào, Nhạc Trọng chỉ là đầu lĩnh thổ phỉ. Hơn nữa bọn hắn điều tra qua Nhạc Trọng từng đi cùng những người sống sót tiến vào thành phố Lũng Hải, suy đoán Nhạc Trọng từng có ý tưởng đi nhờ vả chính phủ thành phố Lũng Hải, bọn hắn liền lựa chọn phương pháp chiêu hàng, không tốn công sức đã có thể giải trừ võ trang của Nhạc Trọng, thu vào dưới trướng.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khổng Đào, một cỗ tinh thần uy áp vô cùng cường đại từ trong thân thể hắn trào ra, áp bức Khổng Đào cơ hồ thở không nổi.
Nhạc Trọng trực tiếp hạ lệnh trục khách:
- Anh trở về nói cho lãnh đạo của anh biết, toàn bộ điều kiện kia tôi không chấp nhận bất cứ điều nào. Nếu hắn muốn bắt tôi, bảo hắn phái người tới bắt đi! Mời về!
Khổng Đào biến sắc lớn tiếng nói:
- Nhạc Trọng, anh có biết hành vi hiện tại của anh mang tính chất gì không? Là phản động, là hành vi mưu phản trái lại xã hội. Anh đang làm kẻ địch của Đảng, của nhân dân, là hành vi mượn gió bẻ măng, nếu anh khư khư cố chấp, cuối cùng sẽ bị đóng đinh trong sự sỉ nhục của lịch sử!
Nhạc Trọng nhìn thấy kẻ chính khách như Khổng Đào thật sự quá phiền lòng:
- Cút! Đuổi hắn ra ngoài!
Hai gã đội viên nghe theo mệnh lệnh của Nhạc Trọng lôi Khổng Đào đi.
Nhạc Trọng đột nhiên thay đổi chủ ý, nói:
- Chờ một chút! Đem hắn nhốt lại, phái hai người coi chừng hắn, không cho phép hắn bước ra cửa phòng một bước!
Sắc mặt Khổng Đào đại biến, vừa lớn tiếng kêu to vừa bị hai gã đội viên kéo xuống:
- Nhạc Trọng, anh muốn làm gì? Anh đang làm phản, trái lại nhân dân…
Ở một bên Trì Dương lên tiếng hỏi:
- Cậu định làm như thế nào?
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Chuyện này chỉ sợ không yên. Khẳng định phải cùng bọn họ đánh một trận. Chúng ta nhất định phải đạt được lực lượng càng mạnh mới được. Tôi dẫn người đi thu phục kho đạn dược ở quân doanh. Trì Dương, cậu đi gọi Tiếu Minh dẫn người giám thị căn cứ thành phố Lũng Hải, nếu bọn hắn có gió thổi cỏ lay gì, lập tức quay về báo cáo!
Từ trong Thạch Mã trấn Nhạc Trọng tìm được sáu mươi chiếc xe máy, đại bộ phận lệ thuộc bộ đội trực thuộc của hắn, tiểu đội của Trì Dương, bộ đội bọc thép của Lưu Diễm, tiểu đội của Đại Cẩu Tử. Mặc dù Tiếu Minh biểu hiện không tốt khi thu phục Thạch Mã trấn, nhưng hắn vẫn là chiến sĩ cực kỳ xuất sắc.
Trì Dương gật đầu xoay người rời đi.
- Bên kia chính là quân doanh mà tôi đã nói!
Hạ Nguyệt từ rất xa chỉ vào một quân doanh thấp thoáng phía trước nói với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn theo phương hướng Hạ Nguyệt chỉ qua, quả thật có một quân doanh lẻ loi nằm ở vùng ngoại ô, ở gần bên quân doanh có nhiều tang thi mặc quân phục đang du đãng.
Từ thật xa hắn liếc mắt nhìn qua quân doanh, lại nhìn qua bộ hạ của mình nói:
- Tôi đi trước, các anh ở lại đây đợi mệnh lệnh!
Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đi nhanh về hướng quân doanh kia.
Nhạc Trọng bóp nát bịt máu, đem máu tươi đổ lên trên người Bạch Cốt.
Bạch Cốt mang theo máu tươi ướt đẫm toàn thân vọt thẳng vào trong quân doanh, chỉ mấy lần chớp động đã xông vào trong thi đàn như vào chỗ không người, chém giết những tang thi mặc quân phục kia.
Bị máu tươi trên người Bạch Cốt hấp dẫn, toàn bộ tang thi trong quân doanh đều hướng Bạch Cốt vây tới.
Nhạc Trọng bước theo sau Bạch Cốt, cầm một khẩu súng trường 03 trong tay, thỉnh thoảng bắn tỉa, đem từng con tang thi bắn bạo đầu. Vật lộn cận chiến tiêu hao thể lực thật sự là quá lớn, mỗi một lần Nhạc Trọng xuất thủ đều gặp quá nhiều tang thi, thậm chí là gấp trăm lần số lượng, hắn nhất định phải tiết kiệm thể lực sử dụng súng ống chiến đấu. Hơn nữa địch nhân của hắn không chỉ là tang thi, còn có nhân loại, bởi vậy hắn chưa từng chậm trễ việc rèn luyện khả năng bắn súng của mình.
Những tang thi hành động chậm chạp chính là bia ngắm rèn luyện tốt nhất cho hắn, chỉ phải không ngừng tiến hành thực nghiệm thì tài bắn súng của hắn mới có thể không ngừng tiến bộ.
Tang thi càng ngày càng nhiều, Bạch Cốt vừa chém giết tang thi vừa thối lui nhanh ra sau. Cho dù đàn tang thi không đỡ nổi hắn một kích nhưng số lượng quá nhiều, nếu hắn bị bao vây chỉ sợ sẽ bị chôn trong thi đàn không thể nhúc nhích.
Từng con tang thi không ngừng bị vỡ sọ té trên mặt đất, từng con tang thi tiến tới phạm vi công kích của Bạch Cốt nếu không phải bị chém bay đầu thì là trực tiếp chém ngang eo. Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt liên thủ chỉ thoáng chốc đã có hơn năm mươi con tang thi đều chết trong tay bọn họ.
Hạ Nguyệt đứng xa xa nhìn Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt dễ dàng liệp sát tang thi, trong lòng tràn ngập kinh hãi nghĩ thầm:
- Thật là lợi hại!
Đột nhiên một con tang thi S2 màu xanh từ trong thi đàn cao cao nhảy lên hướng Nhạc Trọng vọt tới.
Nhạc Trọng trực tiếp giơ súng hướng con tang thi S2 màu xanh kia bóp cò.
Họng súng của hắn vừa nhắm ngay tang thi S2, nó liền sản sinh cảm ứng nguy hiểm, dưới chân lách qua nhanh như gió nhảy sang một bên, làm viên đạn của Nhạc Trọng bắn hụt vào khoảng không.
Tốc độ con tang thi S2 nhanh như cơn gió, chỉ mấy lần chớp động đã vọt tới bên người hắn, hung hăng một trảo hướng hắn chộp tới.
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe, tay phải vung đao chém thẳng tới tang thi S2, một nét hàn quang chớp động thoáng hiện, đầu của tang thi S2 lăn xuống mặt đất, một đoàn linh quang liền nhập vào trong thân thể hắn.
Thật nhẹ nhàng chém giết con tang thi S2, súng trường trong tay Nhạc Trọng từng phát phát bạo đầu thi đàn. Đã tới cấp bậc như hắn, liệp sát tang thi bình thường còn muốn tiến hóa cực kỳ khó khăn, còn không bằng đem tang thi làm bia ngắm tăng cường thuật bắn súng của chính mình.
Ngay lúc Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt tùy ý liệp sát những tang thi bình thường kia, trong một tòa lầu cao trong quân doanh một con tang thi màu đỏ há to miệng, một đoàn cầu lửa hướng Nhạc Trọng oanh tới.
Con tang thi màu đỏ vừa mở miệng, trái tim Nhạc Trọng lập tức đập nhanh, hắn lăn tròn tại chỗ, đoàn cầu lửa ngay sau đó liền oanh lên vị trí hắn vừa đứng, tạc ra một hố nhỏ lớn bằng nắm tay.
Nhạc Trọng mang theo tro bụi phủ đầy người đứng dậy, vừa di động không ngừng vừa hướng tòa lầu cao trong quân doanh nhìn thoáng qua, tư liệu của con tang thi màu đỏ liền nhập vào trong mắt của hắn.
- Hỏa diễm cảm nhiễm thể H1 30 cấp, có được năng lực phóng ra quả cầu lửa!