Chương 25: Đánh Đâu Thắng Đó

Thần Đạo Thiên Ma

Chương 25: Đánh Đâu Thắng Đó

Đấu Võ Tràng bên trên khán đài, mọi người sớm đã kinh ngạc đến ngây người, Quân Phong Liệt tu vi chỉ là Nhân Võ Cảnh đỉnh phong, tại võ tràng người có tu vi mạnh hơn hắn nhiều như chó trên đường, thậm chí tất cả đối thủ của hắn đều là Nhân Võ Cảnh đại viên mãn, nhưng ở trong tay hắn lại không chịu nổi một kích.

- Thiếu niên này là ai? Thực lực như thế nào lại mạnh như vậy? Ngay cả Nhân Võ Cảnh đại viên mãn cường giả đều không địch nổi hắn?

Một cái tuổi trẻ thiếu nữ có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm Quân Phong Liệt.

- Hắn hẳn là Thiên Hà Quận Quốc Thập Thất vương tử điện hạ!

Bên trong đám người, truyền ra một đạo ổn trọng trung niên nam tử thanh âm.

- Thiên Hà Quận Quốc Thập Thất vương tử? Ngươi đã gặp qua hắn rồi sao?

Thiếu nữ kia hồ nghi nhìn trung niên nam tử kia nói.

Trung niên nam tử khe khẽ lắc đầu, đáp:

- Chưa từng gặp qua, chỉ là tuổi còn trẻ như vậy, binh khí sử dụng là kiếm, hơn nữa còn có thể dùng tu vi Nhân Võ Cảnh đỉnh phong vượt cấp đánh bại Nhân Võ Cảnh đại viên mãn võ giả! Ta cảm thấy ngoại trừ Thập Thất vương tử, thực sự không còn ai khác thích hợp hơn!

Mọi người nghe hắn nói cũng có vài phần đạo lý, không khỏi gật gật đầu.

Trung niên nam tử lại nói:

- Không lâu trước, Thập Thất vương tử vẫn còn là Nhân Võ Cảnh đại thành tu vi, đã có thể dễ dàng đánh bại Nhân Võ Cảnh đại viên mãn võ giả, lúc này tu vi lần nữa tăng tiến, e rằng trừ phi là Địa Võ Cảnh cường giả xuất thủ, nếu không không có người có thể đánh bại hắn!

- Hừ! Đối phó một cái Nhân Võ Cảnh đỉnh phong, cũng cần Địa Võ Cảnh ra tay? Ta xem các ngươi là bị hắn danh tiếng hù sợ rồi!

Lần này, lại không phải tất cả mọi người đều tán thành trung niên nam tử lời nói, quả nhiên, từ trong đám đông bước ra một đạo hùng bá thân ảnh nam tử, hai chân khẽ đạp một cái, thân hình liền bay vọt lên võ đài.

- Đó là... Thừa Tướng Phủ, Thân Đồ Đằng?

- Trời ạ! Hắn không phải là Nhân Bảng trước 60, 000 vị cao thủ sao? Như thế nào lại ở đây?

- Người này cũng là một vị thiên tài, hơn nữa còn là một cái trời sinh thần lực, tại Nhân Võ Cảnh đại viên mãn đã có thể bộc phát ra gần bảy hổ lực lượng! Thập Thất vương tử lần này e rằng phải thua!

Không trách bắn hắn kích động như vậy, tuy Thân Đồ Đằng tại Nhân Bảng chỉ là lót đáy tồn tại, nhưng thực lực vẫn vượt xa bình thường Nhân Võ Cảnh võ giả, nếu Quân Phong Liệt thực lực chỉ có như vậy, còn lâu mới là Thân Đồ Đằng đối thủ.

- Rống!

Thân Đồ Đằng hét lớn một tiếng, một quyền giống như thiết chuỳ đánh đi ra, toàn thân cốt cách bởi vì va chạm cùng một chỗ mà phát ra những tiếng kêu " lốp bốp ", hướng Quân Phong Liệt đánh tới.

Hắn thân hình so với người bình thường phải to lớn gấp đôi, Quân Phong Liệt ở trước mặt hắn, đều giống như người tí hon đồng dạng.

Nhìn thấy một quyền của hắn uy lực như vậy, bất kỳ ai cũng đều cho rằng, Quân Phong Liệt tất nhiên sẽ phải lui lại né tránh mũi nhọn.

Thế nhưng, Quân Phong Liệt lại như cũ đứng yên tại chỗ, một quyền tương tự đánh đi ra, cùng Thân Đồ Đằng một quyền không chút hoa lệ nào đối kháng.

- Răng rắc!

Một khắc sau, tiếng xương cốt nứt gãy liền vang lên.

- Oành!

Thân Đồ Đằng thân hình, lập tức giống như đằng vân giá vũ bay lộn ra ngoài, nện cái " rầm " trên mặt đất, cánh tay hoàn toàn mất đi tri giác.

- Lực... lực lượng của ngươi vượt qua bảy hổ chi lực?

Thân Đồ Đằng khó khăn chèo chống thân thể của mình đứng lên, kinh hãi gần chết nhìn chằm chằm đang đứng trên võ đài Quân Phong Liệt, một kích vừa rồi, hắn hơn ai hết là người cảm nhận được Quân Phong Liệt lực lượng một quyền kia kinh khủng thế nào, coi như là hắn tiếp cận bảy hổ chi lực cũng không phải đối thủ, ngay cả cánh tay cũng bị cỗ lực lượng kia đánh gãy.

Quân Phong Liệt lực lượng, theo hắn dự đoán ít nhất cũng phải siêu việt bảy hộ chi lực!

- Cái gì? Ngay cả Nhân Bảng Thân Đồ Đằng cũng không cách nào buộc Thập Thất vương tử xuất kiếm?

- Hắn nói thế nào cũng chỉ mới là Nhân Võ Cảnh đỉnh phong mà thôi, như thế nào lại mạnh như vậy?

- Còn nữa, ta nhớ hắn mở ra " Võ Ấn " thời gian chẳng qua chỉ hơn ba tháng thời gian mà thôi! Tu vi của hắn làm sao lại tăng nhanh như vậy?

Mọi người trên khán đài thập phần chấn kinh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn quả thật không dám tin tưởng, trên đời còn có nghịch thiên như vậy nhân vật.

Lúc này trên Nhân cấp Đấu Võ tràng tầng cao nhất, có bốn đạo thân ảnh nam tử đang ngồi tán gẫu, từng cái tu vi đều là Nhân Võ Cảnh đại viên mãn, hơn nữa theo khí tức trên người nhìn đến, sợ rằng so với cái kia Thân Đồ Đằng đều phải mạnh hơn nhiều.

Trong đó một người ánh mắt khẽ lướt qua Quân Phong Liệt đang trên võ đài, khẽ cười nói:

- Người này không tệ! Tạ huynh, ngươi không đi thử một chút sao?

Một cái khác khuôn mặt có chút âm lệ nam tử mí mắt hơi cụp xuống, âm u đáp:

- Đương nhiên sẽ đi! Chỉ là... ta sẽ không để hắn dễ dàng như vậy rời khỏi! Ít nhất cũng phải khiến hắn để lại một số thứ mới được!

Hai người còn lại nhất thời ngẩn ra, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:

- Người ta chỉ là một cái thiếu niên mà thôi, ngươi làm như vậy không sợ mất mặt à?

Âm lệ nam tử tựa như liếc hai cái ngốc tử nhìn hai người, khinh miệt nói:

- Chính vì nghĩ như vậy, nên các ngươi nghèo vẫn hoàn nghèo!

- Nha...? Vậy ngươi cứ việc đi đi a! Tốt nhất không muốn làm mất mặt cha ngươi, nếu không lão nhân gia hắn nhất định đem ngươi giáo huấn một trận rồi!

Ba người hắc hắc cười nói, rất là ẩn ý đối với âm lệ nam tử nháy mắt.

Mà âm lệ nam tử, nghe đến phụ thân hắn hai chữ này, khoé miệng vậy mà không tự chủ được khẽ giật một cái, lại giật một cái, hết giật rồi lại giật.

- Hừ! Chỉ là một cái Nhân Võ Cảnh đỉnh phong mà thôi, các ngươi nhìn ta như thế nào dạy hắn làm người a!

Âm lệ nam tử hít sâu một hơi, cố gắng bày ra một cái oai hùng nhất có thể tư thế, khí vũ hiên ngang hướng võ đài đi tới.

Sự xuất hiện của hắn, dẫn đến mọi người chú ý, từng cái sắc mặt lập tức hoảng sợ đi lên.

- Ta sát! Đó không phải là Tạ Tri Chu sao? Hắn không ở trong Khổng Tước Vương Phủ tu luyện, tới đây làm gì?

- Hắn một năm trước đã là Nhân Bảng bài danh trước 50,000 vị rồi, chẳng lẽ còn muốn đi khiêu chiến Thập Thất vương tử một cái Nhân Võ Cảnh đỉnh phong?

- Xong, xong! Người này nổi tiếng là lòng tham không đáy, mỗi lần lên võ tràng đều bắt đối thủ của mình cùng hắn đánh cược, mà lần nào đều là hắn thu được chỗ tốt, còn đối phương thì là táng gia bại sản mà chết!

- Thập Thất vương tử! Nhanh nhận thua a! Cái này Tạ Tri Chu tuyệt đối là một cái người điên! Không cần vì hắn mà bồi tính mạng của mình!

Cũng có một ít người hảo tâm, đối với Quân Phong Liệt lớn tiếng nói.

Tạ Tri Chu đứng trên võ tràng, lạnh lùng quét mấy cái kia vừa đối với Quân Phong Liệt khuyên can một mắt, lại hướng Quân Phong Liệt cười cười nói:

- Thập Thất vương tử, có nghe thấy không? Nếu là ngươi sợ chết, vậy không bằng nhận thua đi a?

Quân Phong Liệt đáp:

- Chưa đánh làm sao biết ai sống ai chết? Nói đi, ngươi muốn cược như thế nào?

- Ta muốn nó!

Tạ Tri Chu chỉ vào Quân Phong Liệt trên vai đeo xiên xiên trên vai Thiếu Dương Kiếm, liếm môi nói.

Thiếu Dương Kiếm là Tứ Phẩm huyền khí bảo kiếm, giá trị tự nhiên phi phàm, Tạ Tri Chu mặc dù không tinh thông kiếm pháp, nhưng đem nó đi đổi cái khác bảo vật, cũng là một lựa chọn không tồi.
- Tốt! Bây giờ đến lượt ta ra điều kiện phải không?

Quân Phong Liệt không chút nào do dự đáp ứng.

- Đương nhiên! Chỉ cần không phải là vật gì ngoài khả năng đáp ứng của ta, ngươi muốn thứ gì, ta đều có thể lấy ra!

Tạ Tri Chu cười nói.

- Ta muốn một bộ Phong Vân Ý Đồ!

Quân Phong Liệt nói.

- Hả?

Tạ Tri Chu hơi chút kinh ngạc, cảm giác không hiểu được Quân Phong Liệt ý tứ, Phong Vân Ý Đồ, bên trong ẩn chứa một chút Phong Vân ý cảnh do một đời cường giả lưu lại, kỳ thực cũng không tính là quá quý hiếm, nhưng chỉ có Địa Võ Cảnh cường giả mới có tư cách tìm hiểu một chút da lông, Quân Phong Liệt chẳng qua chỉ là Nhân Võ Cảnh đỉnh phong, sao lại muốn loại này bảo vật?

- Không có vấn đề!

Tạ Tri Chu gật đầu đáp ứng, mặc dù Phong Vân Ý Đồ giá trị có lẽ đã vượt qua Thiếu Dương Kiếm, nhưng hắn lại không để ý, dù sao trên người hắn lúc này vừa vặn cũng có một bộ Phong Vân Ý Đồ do phụ thân hắn ban tặng, hơn nữa, hắn cũng không cho là mình có thể bại, càng không cho rằng Quân Phong Liệt có thể cảm ngộ ra Phong Vân ý cảnh.