Chương 7: Chuyên gia tâm lý
Năm tên hung đồ vốn tàn bạo, tà ác trong mắt nàng nay đã trở thành năm tên phế nhân nằm la liệt dưới đất. Nhưng đối mặt với bọn chúng, toàn thân của nàng vẫn không nhịn được run rẩy, sự sợ hãi bao trùm trong tâm trí.
Từ bé đến giờ, nàng chưa bao giờ phải chịu nổi sợ hãi cùng cực như hôm nay. Thuở nhỏ, dù cho tư chất không ra gì, nàng vẫn có phụ hoàng và mẫu phi yêu thương. Đến khi thức tỉnh được Băng Linh Căn, nàng liền trở thành viên ngọc quý của hoàng thất, các vị cung phụng trên đỉnh Huyền Vân hết sức cưng chìu nàng, muốn gì được đó.
Thế mà bây giờ, nàng lại đột nhiên bị những kẻ xa lạ hung ác tấn công, bốn vị chấp sự cũng chết thảm ngay trước mắt nàng, tất cả chỉ để nàng có được một tia hi vọng sống.
Việc này dạy cho nàng một bài học khắc cốt ghi tâm về sự tàn khốc của tu chân giới. Đồng thời, nó cũng để lại một bóng ma tâm lý to lớn trong lòng nàng, khó mà bỏ xuống.
Xiết chặt thanh tiểu kiếm trong tay, Triệu Ngữ Yên lại vung lên không nổi, tu vi của nàng hơn người nhưng chưng từng thực chiến. Đến một con động vật nàng còn chưa tổn hại qua chứ đừng nói chi là giết người.
Dù nàng đã từng vung kiếm tấn công Phạm Hiên vào ngày hôm qua, nhưng đó cũng chỉ là hành động trong cơn tức giận của một vị công chúa kiêu ngạo chứ không hề có sát tâm.
Vậy mà lúc này, vị chưởng quỹ cao thủ vừa cứu nàng thoát nạn lại muốn để nàng tự tay giết chết năm kẻ đang sống sờ sờ. Dù cho năm kẻ đó vừa mới truy sát nàng, muốn dồn nàng vào chỗ chết, lại còn hạ sát thủ với bốn vị chấp sự, nhưng nàng vẫn khó mà xuống tay.
Nước mắt của Triệu Ngữ Yên lăn dài trên má, chính nàng cũng cảm thấy bản thân thật nhu nhược.
Vô Địch liếc mắt nhìn đôi vai run run của nàng. – ‘Không ổn nha.’ – Nó nhảy lên đầu vai của Phạm Hiên.
"Thế nào?" – Phạm Hiên thì thầm.
‘Tố chất tâm lý yếu ớt, không chặt được.’ – Nó học theo Phạm Hiên dùng từ "chặt".
Phạm Hiên lúc này cũng nhìn ra được trạng thái của Triệu Ngữ Yên không đúng lắm. – "Vậy phải làm thế nào?" – Như thường lệ, không biết gì là hắn liền hỏi con mèo béo của mình.
Bộp!
Vô Địch dùng vuốt vỗ vào đầu hắn. – ‘Khách hàng của ngươi, tự ngươi giải quyết.’ – Vẫn là câu trả lời muôn thuở.
"Ta thực sự không biết phải làm thế nào a." – Hắn nhún vai, than vãn.
‘Ngươi có miệng để làm gì, ngu ngốc!’ – Vô Địch khinh bỉ một câu, sau đó nhảy lại trên quầy, tiếp tục co mình nằm ngủ.
Phạm Hiên chửi thầm trong lòng. – ‘Mẹ nó, chuyên ngành của ta cũng không phải tâm lý học.’ – Mà tâm lý học cũng không dạy làm sao khuyên người ta giết người nha.
Thế nhưng mà chỗ này chỉ có hắn với con mèo béo kia, mà con mèo chết tiệt kia lại không muốn giúp, hắn cũng chỉ có thể xách thương ra trận, bất đắc dĩ hóa thân thành chuyên gia tâm lý một lần. Khẩu tài của hắn …uầy, chính hắn cũng không tin tưởng mấy.
Hít một hơi thật sâu, Phạm Hiên bắt đầu khóa phụ đạo tâm lý của mình.
"Tiểu cô nương a." – Giọng của hắn trở nên có chút ưu thương nhàn nhạt, cực kì cảm nhân.
Đầu vai Triệu Ngữ Yên khẽ giật, nàng quay người lại, nước mắt lưng tròng, ta thấy mà thương. – "Tiền bối?" – Giọng nói nghe sao yếu ớt, để người nghe không nhịn được mà yêu tiếc.
‘Khá lắm, diễn một hồi cũng thành tiền bối rồi.’ – Phạm Hiên thầm đắc ý. Sau đó, hắn mặt không đổi sắc, tập trung tinh thần, dùng ánh mắt mà hắn cho là thâm thúy nhìn sâu vào trong đôi mắt của Triệu Ngữ Yên. – "Vì sao không giết bọn hắn?" – Hắn từ tốn hỏi nàng.
Triệu Ngữ Yên xiết chặt nắm tay, khẽ cắn lấy môi. – "Ta, ta làm không được." – Giọng của nàng run run, chất chứa hoảng sợ.
"Bọn chúng chính là kẻ xấu, giết kẻ xấu chính là làm việc tốt. Ngươi không muốn làm việc tốt sao?" – Được rồi, đây chính là một bài cũ rích của mấy bộ phim truyền hình, hắn vừa nhớ tới một bộ liền lôi ra dùng thử.
Có điều là chẳng ăn thua gì, Triệu Ngữ Yên nghe xong chỉ mím môi không nói một lời, cũng chẳng giơ kiếm chặt người.
"Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu tha chết cho bọn chúng, chúng cũng sẽ không biết ơn ngươi đâu. Những kẻ như bọn chúng, chỉ cần có được một cơ hội liền sẽ quay lại cắn ngươi ngay. Ngươi còn muốn bản thân phải chịu lại cảnh như hôm nay?" – Khá lắm, phong cách phim truyền hình được Phạm Hiên vận dụng một cách xuất sắc.
Triệu Ngữ Yên nghe được lời hắn liền có chút biến sắc, suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu xáo trộn, nhưng sau một hồi nàng cũng chẳng mảy may di động.
Theo cách nghĩ của nàng, qua được kiếp nạn hôm nay nàng liền trở về Cung Phụng Điện, ở mãi trên đó, nghe lời các vị cung phụng mà chăm chỉ tu luyện, cả đời cũng sẽ không xuống núi. Cung Phụng Điện cao thủ như mây, kẻ địch nếu đến chỉ có đi mà không về, nàng cũng không cần phải ra tay đánh giết làm gì.
Khặc, nếu lúc này Phạm Hiên xem được điểm đánh giá tổng hợp của Triệu Ngữ Yên, chắc hắn phải tức điên lên mất. Bởi vì nó vừa tuột xuống còn 45 điểm, khuyên bảo không thành mà tâm ma còn thêm trầm trọng.
Vô Địch dường như biết được điều này, nó hơi ngẩng đầu lên rồi cười mỉa một tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu ngủ nướng.
Vị chưởng quỹ cao thủ của chúng ta thấy tình hình không có chuyển biến tốt, bèn phải lôi ra bộ phim truyền hình thứ ba. – "Ngươi có từng nghĩ tới, ngoài ngươi ra còn có những người khác cũng có thể chịu độc thủ của bọn chúng, nếu ngươi để chúng tồn tại trên đời. Tiểu cô nương, đoán thử xem có bao nhiêu người trong số họ có thể may mắn giống như ngươi, kịp chạy đến chỗ ta?"
Triệu Ngữ Yên tưởng tượng theo lời hắn nói, liền cảm thấy nội tâm chấn động.
Phạm Hiên cũng không chờ đợi phản ứng của nàng, tiếp tục tấn công, lần này chính là bộ phim truyền hình thứ tư, nội dung cũng khá là đặc sắc. – "Lại nói, một nữ tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ như ngươi mà lại có thể chạy trốn khỏi tay mấy tên cao thủ Kim Đan Kỳ, chậc chậc,…" – Hắn chợt dừng lại xuýt xoa.
Sau đó lại nói tiếp, trong giọng nói có chút mỉa mai, chút thương cảm. – "Ta nghĩ, ngươi ở tầm tuổi này mà có tu vi Trúc Cơ, quả là thiên tài trong thiên tài a. Đi ra ngoài lịch lãm chắc phải có trưởng bối đi theo bảo vệ đúng không. Ấy, không đúng! Ta đến bây giờ vẫn chưa gặp được người bảo vệ của ngươi nha." – Hắn đoán bậy đoán bạ mà trúng tùm lum tùm la.
Nghe xong lời này của hắn, thân hình của Triệu Ngữ Yên run rẩy hơn lúc nãy gấp trăm lần.
Phạm Hiên không để ý đến nàng, tiếp tục nhập tâm vào bộ phim của mình. – "Hmmm, để ta đoán xem, có phải là họ đã chết rồi không? Mà còn là vì để cho ngươi có cơ hội đào thoát mà chết? Chậc, chậc, đáng thương thay! Đáng thương thay!" – Hắn than ngắn thở dài.
"Đáng, đáng thương cái… cái gì?" – Triệu Ngữ Yên nói lời này mà răng va vào nhau lập cập, đôi mắt nàng cũng trở nên đỏ ngầu. Một hơi khí lạnh chạy dọc theo xương sống lên đến tận đỉnh đầu của nàng.
Phạm Hiên khẽ cười một tiếng, trả lời nàng. – "Há chẳng đáng thương? Ta cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết, ngươi lại chẳng muốn chính tay vì ta báo thù." – Hắn nói câu thứ hai bằng một chất giọng buồn tủi, đau thương cực kì, tựa như oan hồn sống dậy chất vấn người cõi dương.
Ầm!
Lời này của hắn cũng như một tia lôi đình đánh thẳng vào nội tâm của nàng.
Đúng vậy, mạng sống của ta là do bốn vị chấp sự từ bỏ chính mình mà giành giật lấy cho ta, họ chết thảm mà ta lại không dám vì họ báo thù, ta thực sự xứng đáng với sự hi sinh của họ hay sao?
Thân hình của Triệu Ngữ Yên run rẩy càng thêm dữ dội, mười đầu ngón tay bấm chặt vào thịt, nàng nghiến môi đến tóe máu mà không cảm thấy đau, chỉ thấy một luồng hơi thở giận dữ tích tụ lại, từ từ dâng lên trong lòng mình.
Hít một hơi thật sâu như để lấy thêm can đảm cho bản thân, nàng mạnh mẽ xoay người, đôi mắt trợn to nhìn thật kỹ năm tên ác nhân đã truy sát nàng, muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Bỗng, pháp lực tuông trào, quang mang chợt lóe, Bích Thủy Kiếm vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, năm cái đầu lâu bay lên, máu phun như suối.
Leng keng!
Bích Thủy Kiếm rơi xuống đất.
Triệu Ngữ Yên quỳ bò trên mặt đất, nôn thóc nôn tháo, trong ánh mặt lại hiện ra ánh sáng rực rỡ của sự tự tin, che lấp đi những u ám của sự khủng hoảng và sợ hãi.
Thiên chi kiêu nữ đã trở lại, với một nội tâm chịu đầy vết thương nhưng cũng cường đại hơn trước.
Phạm Hiên chắp tay đứng ở phía sau, phức tạp nhìn nàng.
Vừa rồi, hắn không nhịn được dùng Giám Bảo Nhãn rọi qua Triệu Ngữ Yên.
Đánh giá tổng hợp: 73 điểm (khách hàng tiềm năng, đạo tâm có chút tì vết, có thể ảnh hưởng không đáng kể đến lợi nhuận tương lai của ký chủ)
Phù, hẳn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, nét mặt của hắn trở nên có chút quái dị, giống như bị táo bón.
Hắn hoảng hốt nhìn qua Triệu Ngữ Yên, tiếp theo lập tức bụm lấy miệng của mình như muốn chặn không cho thứ gì đó trào ra, sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên tầng hai, phong phạm cao nhân mất hết.
Mở cửa phòng rồi đi vào, hắn liền buông tay đang che miệng. Dù không có gì bỏ vào bụng, hắn vẫn có thể nôn ra nước xanh nước vàng. Vẻ mặt trong chốc lát liền trở nên trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng như vừa khóc, dựa lưng vào giường mà thở dốc.
Àiii, tiểu cô nương người ta giết người chứ có phải ngươi đâu, nôn ác như vậy làm gì.
Vô Địch há to mồm ngáp một cái, khẽ liếc nửa con mắt lên trần, thầm cười khinh bỉ ở trong lòng. Nó giả bộ quên luôn chuyện Phạm Hiên phất tay diệt một tên Kim Đan lúc đầu.
Triệu Ngữ Yên mờ mịt xoay người lại, nàng không hiểu vị tiền bối ân nhân của mình tại sao lại hối hả bỏ chạy đi đâu mất tiêu.
Nếu mà lúc này Phạm Hiên có ở đây để đối mặt với nàng, hắn chắc sẽ không nhịn được mà bực mình than vãn câu.
"Cô nương a, tiền bối cũng giống như ngươi, hôm nay là lần đầu tiên giết người!"
~~***~~