Chương 34: Hỉ Tín rời đi
Phạm Hiên có chút bất ngờ, không phải hắn đang đại chiến ba trăm hiệp với tên kiếm khách kia sao (hắn tự hoang tưởng), sao đột nhiên lại có con mụ này xuất hiện? – ‘Ả muốn làm gì đây?’ – Hắn có chút đề phòng nhìn về phía ả.
Ngân Tiên Tán Nhân đi đến trước mặt Phạm chưởng quỹ, cách chỉ tầm ba bước chân thì dừng lại. – "Hớ hớ, tiểu đệ đệ, hãy nhìn vào mắt của tỷ tỷ!" – Ả đưa tay lên ngoắc hắn, ánh mắt lẳng lơ, khiêu khích vô cùng.
‘Mụ già, đừng tưởng rằng ta sẽ… Ế?’ – Phạm Hiên chợt cảm thấy đầu óc của mình trở nên mông lung, ả đàn bà trước mặt bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn trong mắt hắn, khiến hắn hận không thể moi móc hết tất cả tim gan giao cho ả.
Được rồi, thằng này là bị dính một loại mị thuật cấp thấp của Ngân Tiên Tán Nhân, giờ chẳng còn biết trời trăng mây đất gì cả.
Ngân Tiên Tán Nhân lúc này lại cười một tiếng phóng đãng, tiến sát lại gần hơn với Phạm Hiên, thì thầm với hắn. – "Tiểu đệ đệ, Hợp Hồn Đan ở đâu, mau đưa cho tỷ tỷ, sau đó ngươi muốn gì tỷ tỷ cũng chiều lòng người." – Nói xong ả còn khẽ thổi một hơi vào chóp mũi của hắn.
"Hợp Hồn Đan a…" – Phạm chưởng quỹ dùng đôi mắt lờ đờ của mình nhìn ả.
"Đúng vậy." – Ngân Tiên Tán Nhân định dùng tay chạm vào người hắn, nhưng sau đó liền bị một tầng quang hoàn ngũ sắc cản lại, ả liền bất động thanh sắc mà thu tay về.
"Méo!" – Chợt, một tiếng mèo kêu vọng ra ngoài từ trong cửa tiệm nhỏ.
Ngân Tiên Tán Nhân không để ý lắm, chỉ cho là sủng vật mà tên chưởng quỹ này nuôi, ả vẫn tiếp tục câu dẫn hắn. – "Tiểu đệ đệ, đừng để tỷ tỷ chờ lâu mà." - Ả nũng nịu cầu xin, dùng đôi mắt ngập nước bắn cho hắn mấy tín hiệu ướt át.
"Hợp Hồn Đan a…" – Phạm Hiên nhắc lại một lần nữa, ánh mắt của có chút khác biệt so với ban nãy.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Ngân Tiên Tán Nhân, tay trái của hắn chậm rãi luồng trong vạt áo (Đừng hiểu lầm, đây là áo của hắn) như là muốn lấy ra một vật gì đó.
‘Không lẽ thật sự có Hợp Hồn Đan?’ – Thông qua thần thức nhìn thấy động tác của hắn, Lưu Xuyên thầm kinh ngạc.
Sau đó, không chỉ hắn mà tất cả những người còn lại đều ở vào tư thế chuẩn bị, vận sẵn pháp lực, tiến gần hơn về phía Ngân Tiên Tán Nhân để khi vừa thấy đan dược liền lao lên đánh cướp.
Chẳng cần tốn nhiều thời gian, họ đã thấy được ‘Hợp Hồn Đan’ mà Phạm Hiên lấy ra, lập tức đứng im tại chỗ.
Nụ cười cứng lại trên gương mặt của Ngân Tiên Tán Nhân, ả trợn to mắt nhìn thứ mà tên trước mặt lấy ra, nào có đan dược gì, hắn chỉ đang giơ hai ngón tay cái và trỏ lên trước mặt.
Phạm chưởng quỹ khẽ mỉm cười với ả, trông hết sức thân thiện. – ‘Đây là tư thế bắn tim tiêu chuẩn thuộc về mấy oppa nha, ta vẫn là không hợp.’ – Thầm tự giễu một câu, ánh mắt của hắn bỗng hiện lên một tia sát khí, hai ngón tay đang bắn tim cũng thuận thế búng một cái.
Phừng!
Một con hỏa long đột ngột xuất hiện, há to mồm ra định nuốt lấy Ngân Tiên Tán Nhân.
Ả kinh hoảng, không hiểu sao huyễn thuật của mình lại mất đi tác dụng, chẳng thể nào kịp phản ứng lại.
Tưởng chừng như ả sắp phải hương tiêu ngọc vẫn, một chiếc cà sa bỗng theo gió mà đến, xuyên qua làn sương bạc, ngăn lại con hỏa long, sau đó cuộn lấy ả vào bên trong rồi bay đi.
‘Thế mà không chết? Biết vậy ta đã dùng nhiều linh thạch hơn, lần này lỗ vốn rồi.’ – Phạm Hiên ảo não vô cùng, căm tức nhìn theo món tiền đã đến tay còn bay mất.
Hắn híp mắt lại cười lạnh. – ‘Đừng có tưởng rằng ngực to là chân lý, bản chưởng quỹ sẽ không dám giết ngươi? Há, bà già, xem lại mình đi, mê hoặc ai đó.’ – Phạm Hiên ra tay rất quyết đoán, không nói một lời liền hạ sát thủ, mặc kệ nam nữ. Ừm, nếu như đến một cô nàng bò sữa trẻ tuổi thì hắn còn có thể suy nghĩ lại, nhưng thông qua Giám Bảo Nhãn, hắn biết được Ngân Tiên Tán Nhân đã hơn sáu trăm tuổi rồi a.
Được rồi, thật ra thì ngay từ đầu hắn đã bị trúng đòn mê hoặc của bà già kia chỉ trong một nốt nhạc, hoàn toàn không có sức chống cự, nếu không phải nhờ tiếng kêu của con mèo béo thì chắc giờ này hắn đã đưa luôn cái quần lót của mình cho ả rồi. Phạm Hiên lại biết thêm được một điểm yếu của mình.
Ở phương ngược lại, chiếc cà sa mang theo Ngân Tiên Tán Nhân đã bay đến chỗ Hỉ Tín Đại Sư. Sau khi thả ả xuống trước mặt lão, nó liền tan thành tro bụi.
Đó là một món Linh Khí Trung Phẩm nha, thế mà Hỉ Tín Đại Sư lại chẳng hề lộ ra tí gì là đau lòng, chỉ chắp tay lại hỏi thăm Ngân Tiên Tán Nhân. – "A Di Đà Phật, thí chủ vẫn ổn chứ?" – Vẻ mặt xán lạn, hiền lành vô cùng.
Ả nữ tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ kia giờ phút này làm gì còn phong thái lúc đầu, y phục nhiều chỗ cháy xém để lộ da thịt, khí tức toàn thân trở nên yếu ớt cực kì, đầu tóc bết bát, vẻ mặt nhợt nhạt, trong mắt muôn phần sợ hãi, trông lam lũ không tả được.
"Ta… tiểu nữ không sao, đa tạ đại sư đã cứu giúp trong lúc nguy nan." – Ả hoàn hồn, đưa cho Hỉ Tín Đại Sư một ánh mắt cảm kích, giọng nói của ả trở nên suy nhược vô cùng, mất đi vẻ phóng đãng lúc đầu, nhiều thêm vài phần bệnh trạng, khiến người khác đau lòng không dứt.
Hỉ Tín Đại Sư mỉm cười lắc đầu. – "A Di Đà Phật, cứu người trong lúc hoạn nạn là việc bần tăng phải làm. Thí chủ, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, hãy để bần tăng chữa thương cho ngươi." – Nói xong, lão liền cúi người ôm lấy ả vào trong lòng, tung người phóng đi.
"Á, không." – Ngân Tiên Tán Nhân chỉ kịp hét lên một lần cuối rồi im bặt.
Thân ảnh biến mất nhưng giọng nói của Hỉ Tín Đại Sư vẫn còn vọng trở về. – "Chư vị thí chủ, bần tăng xin cáo từ trước, vũng nước đục này tự các ngươi chơi đi thôi, ha ha ha." – Cuối cùng lão còn cười một cách càn rỡ, nào còn đâu phong phạm cao tăng như lúc đầu?
Tất cả những người còn ở hiện trường đều đang nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ quái dị.
"Quả nhiên là dâm tăng, gặp đến đàn bà thì ngay cả Hợp Hồn Đan cũng không cần." – Lưu Xuyên lắc đầu.
"Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, chuyện thải âm bổ dương này chính là tà đạo trong tà đạo, bàng môn trong bàng môn, các vị sư đệ nhớ giữ mình." – Kim Diệu Tử nhân dịp giáo huấn bốn gã sư đệ.
"Đại ca, chúng ta có cần đạo lữ hay không?" – Vương Tam đột nhiên hỏi Vương Đại.
Vương Đại liền cười lớn. – "Ha hả, ba huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực như bây giờ không tốt sao, cần gì phải tìm mấy con mụ chanh chua về gây chuyện."
"Nhưng đệ nghe nói có đạo lữ còn sướng hơn tu luyện." – Vương Nhị nhỏ giọng bảo rằng.
Vương Đại nghe vậy, mờ mịt lắc đầu. – "Ta cũng không biết."
Không giống với bọn họ, Phạm Hiên vừa thấy Hỉ Tín Đại Sư ôm Ngân Tiên Tán Nhân phóng lên trời, hắn liền nghĩ đến một việc. – ‘Lão trọc này lại càng gần hơn với cảnh giới Nguyên Anh rồi? Hừm, mụ già kia xem như xong đời.’
Choanggg!
Trong lúc Phạm Hiên đang suy nghĩ viễn vông, một thanh phi kiếm bỗng lướt qua ngay trước mặt hắn, làm hắn sợ điếng hồn.
‘Mẹ nó! Lại quên mất còn đám giặc cướp ngoài kia, nhất là tên kiếm khách đáng chết ấy.’ – Phạm chưởng quỹ thầm mắng, sau đó nhìn lại số linh thạch còn thừa trong túi thần kỳ, hắn quyết đoán đóng cửa lại. – ‘Ta chịu thua không được sao, các ngươi tự chơi với nhau đi.’
Thế là Ngũ Hành Tụ Linh Trận, Cửu Long Diệt Thế Trận đều bị phong bế, Phạm chưởng quỹ quyết định làm con rùa rút đầu, núp trong cái xác bất tử của mình.
Sương bạc tiêu tán, Lưu Vân Kiếm Sư thu kiếm trở lại vỏ, có chút đau đầu nhìn qua cái cửa tiệm này. Tên chưởng quỹ bủn xỉn kia thế mà một lời không hợp liền đóng cửa, hắn cũng không có chỗ để ra tay a.
Thiên Trượng Lão Tiên thấy hắn từ bỏ, liền cười lạnh chế giễu. – "Á à, đệ nhất cường giả dưới Nguyên Anh thế mà bó tay chịu thua sao?" – Lão lùn này là không biết cái xác rùa kia cứng cỡ nào.
Lưu Vân Kiếm Sư không nói một lời, đưa tay phải ra như mời lão xuất thủ. Những người còn lại cũng không nhắc nhỡ lão, chỉ đứng một bên chờ cuộc vui, muốn xem lão xấu mặt.
"Hừ, xem ta!" – Thiên Trượng Lão Tiên quát lớn.
Sau đó, hai tay của lão chợt dâng lên hai luồng chân nguyên, một chuyển thành xanh, một chuyển thành đỏ, lão trộn chúng lại với nhau thành một quả cầu linh lực, nóng lạnh đan xen, quả cầu ấy run lắc dữ dội, như muốn bùng khỏi tay của lão.
"Đây chính là Băng Hỏa Tích Lịch Cầu, lợi dụng sự xung đột giữa thuộc tính băng và thuộc tính hỏa mà tạo thành, có thể nổ một trận ra trò đấy!" – Nhân vật phản diện điển hình đây rồi, mỗi lần xài chiêu gì là phải đọc tên chiêu ra, sau đó giới thiệu rõ ràng công dụng cho mọi người biết rồi mới ra tay.
Nói thế không có nghĩa là bản lĩnh của lão kém cỏi, đối mặt với ngón phép thuật này của Thiên Trượng Lão Tiên, trừ Lưu Vân Kiếm Sư ra thì tất cả những người còn lại đều cảm thấy bị áp bách, tim đập nhanh hơn bình thường.
"Tu hành giống như đặt mình giữa bãi thuốc nổ vậy, không biết lúc nào thì bạo thể mà chết. Cho nên, cứ hãy tận hưởng buổi thịnh yến cuồng bạo này đi!" – Lão lùn không nhịn được nói mấy câu để ra vẻ. Có điều so với "nghệ thuật là nổ tung" của một thanh niên nhiều lưỡi nào đó, lão có vẻ rườm rà hơn rất nhiều.
Dang rộng vòng tay, Băng Hỏa Tích Lịch Cầu trong tay lão tự động phân từ một thành hai mươi tư quả, xoay tròn xung quanh người lão. Đây có thể xem là hình tượng kẻ đánh bom liều chết phiên bản tu chân.
Thiên Trượng Lão Tiên sẽ ôm bom nhảy tới sao? Tất nhiên là không rồi, lúc này lão dùng tay bắn từng quả Băng Hỏa Tích Lịch Cầu về phía cửa tiệm nhỏ, trông như một tên hề đang tung hứng, chỉ là có tung mà không có hứng.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng nổ vang lên liên miên, khói bụi mù mịt.
Đợi đến khi đợt công kích qua đi, tiếng nổ rợp trời dừng lại.
Gương mặt của Thiên Trượng Lão Tiên bỗng vặn vẹo, có chút khó tin nhìn cửa tiệm nhỏ vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu.
Lưu Xuyên vội giở giọng an ủi, chữa ngượng cho lão. – "Thiên Trượng đạo hữu đừng phí sức, trận pháp phòng ngự của tiệm này rất cao siêu, Địa Cấp Tiểu Phù cũng không thể làm cho nó chịu bất kỳ thiệt hại gì, ngươi không cần phải buồn phiền." – Hắn lại có ý định mời chào người vào Vạn Bảo Lâu nữa đây mà.
Cũng cực khổ cho tên béo này, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, Vạn Bảo Lâu đã bị hắn làm cho tổn thất nhiều như vậy, hắn đành phải làm mọi thứ để bù đắp mà thôi.
Chỉ là tên chưởng quỹ chết tiệt kia không chừa mặt ra cho hắn đánh, Lưu Xuyên cũng bó tay hết cách. Thế là hắn quyết định sử dụng hạ sách trong hạ sách, phó mặc mọi thứ cho trời.
Ôm cây đợi thỏ a, ta không cho người khác đến mua hàng của ngươi, để coi ngươi co đầu rút cổ được đến bao giờ.
~~***~~