Chương 15: Đấu giá hội.

Thần Bám

Chương 15: Đấu giá hội.

Dược Phong hận a. Sau khi chia tay Phương Tuyết Mai bị lão sư phụ kéo đi lao đầu vào nguy hiểm 2 tháng trời, sau đó lại bôn ba suốt một tháng trời đi đến Hỗn Loạn vực này. Khổ khổ cực cực đi đường nhưng lại gặp trăm năm không có một lần cực phong bạo. Đã thế đồ đạc bị thất lạc hết trong cơn lốc nữa. Đường đường thanh niên tương lai thần bám bây giờ không khác gì thằng ăn mày, quần áo rách mướp, trên thân nổi bật nhất chắc là cái vỏ kiếm khổng lồ trên lưng nhưng lạ một điều là tay của vũ khí cắm trong đó lại lệch về một bên không giống đại kiếm bình thường khiến người ta quái lạ.
Lê lết cái thân tàn tạ vào thành thì bị quan binh bắt lại;

- Đứng lại, muốn vào hỗn loạn thành trước giao nộp lộ phí là 10 ngân tê.

Tiện thể nói luôn tiền tệ là thống nhất toàn đại lục phân chia thành đồng tệ ngân tệ, kim tệ và tử tệ mà 1.000.000 đồng tệ= 10.000 ngân tệ= 100 kim tệ= 1 tử tệ.

Nhưng một nghèo hai trắng Dược Phong làm gì còn đồng tiền nào a. Vẻ mặt âm trầm Dược Phong nói:

- Ngươi thật muốn thu tiền của ta.

Đây là luật không ai có thể làm trái- 2 vị quan binh giữ cửa thành nói

- Xem ra ta còn có cách cuối cùng.

Nói rồi Dược Phong tiến đến kêu gào:

- Hai vị đại ka xem tiểu đệ thân rách mướp thế này lấy đâu ra tiền cơ chứ huhuhu. Hay là nhị vị chiếu cố lần này, tiểu đệ hứa khi có tiền sẽ trả lại nhị vị ngay.

- Chuyện này....

- Hay 2 vị lấy tạm vật gia truyền nhà đệ làm thế chấp, rồi đệ sẽ chuộc lại sau

- Ồ, lấy ra xem nào.- 2 tên quan binh hứng thú nói

- - Đây là bảo vật độc nhất vô nhị.- Nói rồi Dược Phong gỡ cái vỏ kiếm xuống. mọi người gần đấy hứng thú kéo lại xem.

-Xem đây.- nói rồi Dược Phong rút kiếm. Ánh sáng chợt lóe lên chói mắt. Không khí chợt tĩnh lai.

- HAHAHAHAHAHA.......TA KHÔNG NHIN ĐƯỢC RỒI.......HAHAHAHAHA... ĐÚNG LÀ BẢO VẬT ĐỘC NHẤT CÔ NHỊ A..........HAHAHAHA

Tiếng cười vang xa., có người cười gập cả bụng. Vầng, trong vỏ kiếm là...........một con dao bếp nhỏ, đen thoi và giống hệt con dao bếp.

- Cười cái gì, các ngươi có biết con dao này rất quý không. Là do ta trộm lấy kim loại quý hiếm của cha ta rèn thành đấy. Sẽ thành vật gia truyền trong dòng họ ta đấy biết không- Dược phong tức giận nói

- Ngươi tên nghèo hèn này dám lấy ta ra làm trò cười à. Đáng chết.- Vệ binh giận dữ định vung tay giết tên kiến hôi này.

- DỪNG TAY- Bỗng một vị công tử mặt trắng tiến đến nói- Tiền vào thành của hắn do ta trả- nói rồi vung tay, một kim tệ rơi vào tay tên vệ binh- Công chúa sắp vào thành không nên thấy máu làm giảm uy tín của hỗn loạn thành chúng ta.

- Vâng, tuân lệnh thiếu thành chủ- Nói rồi hắn cúp đuôi chạy thẳng. Ném cho Dược Phong một ánh mắt khinh bỉ rồi chạy tới cái xe ngựa xa hoa gần đó.

Dược Phong không nói gì mà lẳng lặng tiến vào thành. Cái thể loại tỏ ra hào phóng lấy le với gái này hắn quá rành nên cũng không thấy gì lạ chỉ lẩm bẩm một câu:

- Rõ ki, ta còn tưởng vất ra tử tệ chứ.

trong tay hắn hiện ra một kim tệ và 3 túi tiền. Vâng vừa mới chôm... à nhầm mượn của vị công tử kia và 2 tên binh lính ít tiền tiêu tạm:

- Được rồi tiểu Thanh ra đi, ta dẫn muội đi ăn.

Từ trên lưng của Dược Phong chui xuống một tiểu cô nương 12, 13 tuổi ngáp một phát nói:

- Phong ca ca, đến nơi chưa. Ta ngủ quên mất.

- Đến nơi rồi, đây đã là hỗn loạn vực rồi. Chúng ta trước đi ăn rồi ta đưa nàng đi sắm chút quần áo.

- Hoan hô, Phong ca ca là nhất.

Bỗng từ tay áo của hắn chòi ra một cái đầu rắn khẽ kêu:

- Khè...khè....

-Rồi biết ngươi cũng đói rồi. Tìm nơi nghỉ chân ta sẽ cho ngươi ăn, Thật là suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ thôi. Lui vào đi không người ta để ý bây giờ

Khi đó cái đầu rắn mới thỏa mãn rút vào tay áo. Khẽ thở một hơi, Dược Phong dẫn Tiểu Thanh đi vào quán ăn gần đó ăn cơm đồng thời tìm hiểu tin tức luôn vì quán ăn luôn là nơi phát tán tin đồn. Trong khi tiểu thanh đang ăn ngấu nghiến thì Dược Phong yên tĩnh uống trà và dỏng tai hóng truyện:

- Này, này ngươi biết không hôm nay Tuyết công chúa đến hỗn loạn thành đấy, ta vừa thấy dung nhan của nàng xong, quả là đẹp đến không hình dung được. Có một người vợ như thế dù chỉ sống một tuần ta cũng cam lòng.

- Thôi đi, ngươi muốn chết đừng kéo ta vào. Chém gió thì chém nhè nhẹ thôi, nàng ta ngồi trong xe làm sao ngươi thấy được. Mà không biết làn này nàng đến có vấn đề gì nhỉ?

- Tất nhiên là đấu giá hội một năm một lần. Ngươi mới đến à. TRận đấu giá này là trận đấu giá lớn nhất trong năm được tổ chức mỗi khi khai giảng. không ngờ đến cả Tuyết công chúa cũng đến.

- Yếu gà, thông tin chả linh thông gì că. Nàng đến cốt chỉ là đấu giá một vật thôi.

- Là gì?- Mọi người sôi nổi hỏi.

- Hắc hắc sao ta thấy nhạt mồm thế nhỉ?

- Lão bản, đến mười vò rượu. Nếu tin tức của hắn mà sai thì cho hắn nôn hết số rượu mới uống luôn.

CẦm lấy một bình rượu uống lấy uống để, lúc này lão giả mới cười hắc hắc nói:

- Lần này trong 3 món cuối cùng có tồn tại tỉnh hồn đan- đan dược thượng cổ thất truyền. Chỉ là bát phẩm đan dược nhưng có công hiệu to lớn trong việc chữa trị người bị thương hôn mê lâu ngày.

- Nói vậy Tuyết công chúa mua là cho...
.
- Chính xác, mua cho mẹ của nàng. Ài, số khổ nha, cứ bao giờ có tin tức của đan dược có công hiệu chữa trị đại não hay thần hồn là nàng lại xuất hiện nhưng....ai, toàn tốn công vô ích. Đúng là người con gái có hiếu. Ta nghe nói mấy năm trước nàng còn hứa rằng nếu ai có thể chữa trị cho mẹ nàng thì nàng sẵn sàng gả cho người ấy.

- Thế ta đi thử biết đâu lại thành công. hắc hắc... nếu được thì cả đời hưởng không hết.

- Mơ đi, ngươi có biết sau khi lời hứa ấy xuất hiện bao nhiêu người đến thử nhưng không những không làm được mà còn làm tình hình nghiêm trọng ra. Cha nàng tức dận chém mấy người rồi quyết định đem truyện này hủy bỏ. Nhưng nàng cũng không vì vậy mà từ bỏ. Ai một thếu nữ có hiếu a.

- Đúng đúng...

Rồi câu truyện được đưa sang hướng khác. Thấy nghe cũng đủ rồi với lại tiểu thanh cũng ăn xong, Dược Phong trả tiền rồi đi mướn một phòng trọ, trong đầu hiện ra một ý tưởng điên cuồng.
.....................

- Ai, mệt chết ta.

Vừa tiến vào phòng trọ Phương Tuyết Mai nằm vật ra giường than thở. Đứng một bên Tiểu Đào không khỏi than thở:

- Ai công chúa mới ở bên cô gia có một ngày mà đã thành ra dạng này không biết sau này lấy nhau thì sẽ thế nào nữa.

- Ai thèm lấy hắn chứ- Phương Tuyết Mai đỏ mặt nói- Đồ đăng đồ tử suốt ba tháng không thấy tăm hơi đâu chắc lại Đi tai hại con gái nhà ai(có ai đó hắt xì hơi)

- Hì hì, cô gia ở đây thấy công chúa bị mấy tên ruồi đeo bám không biết sẽ thế nào đây.

- Hừ, nếu không nể mặt hắn là nơi đây thiếu thành chủ ta đã chả thèm nói truyện với hắn. Đã thế còn chơi trò hào phóng rẻ rách nhất.Còn nữa Ngươi có thấy vẻ mặt của hắn lúc định mua hoa tặng ta nhưng phát hiện rúi tiền đã mất không. Vẻ mặt hắn lúc đây thật buồn cười không chịu nổi.

-Ai còn đâu công chúa cao ngạo thời nào. không biết sao bây giờ lại thành ra thế này. Có phải do mấy cuấn sách mà cô hay xem không.

- Ngươi...sao ngươi biết.... TA xem rất bí mật mà.

- Xin nhờ lúc xem cô đừng thỉnh thoảng cười trộm hay láo liên đi nếu không sẽ lộ hết đấy(mọi người đoán xem nàng ta xem sách gì nào ahihi).

- Thôi không nói truyện đó nữa. Ngươi có chắc đấu giá hội xuất hiện tỉnh hồn đan không.

- Theo thông tin đưa ra là có nhưng liệu.....có hiệu quả hay không.

- Dù không có hiệu quả ta cũng mua, ta nhất định sẽ khiến mẹ ta tỉnh lại. Đi chuẩn bị một chút, tối ta xuất phát.

- Vâng, thưa công chúa.
.......................
PS: LIỆU 2 NGƯỜI CÓ GẶP NHAU.