Chương 19: Một con đường (5): Một bữa tiệc kéo dài hàng trăm năm tiễn người thân lên đường

Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới

Chương 19: Một con đường (5): Một bữa tiệc kéo dài hàng trăm năm tiễn người thân lên đường



Trạm Sơ thành là một ngôi thành khá mới ở Nam vực, trực thuộc hệ thống Vinh Chi liên thành.

Người ta vốn đã sống ở gần lưu vực sông Bích Thủy nhiều năm về trước. Nhưng 3 năm trở lại đây thì Trạm Sơ thành mới chính thức đi vào hoạt động, ghi tên mình vào danh sách Phân thành của Liên bang Nam vực, thành hiệu số 34.

Vì có địa hình đồi dốc, hai trên bốn phía bao quanh là đồi núi nên đại lượng mây mưa thường bị giữ lại ở khu vực này, kết hợp với con sông Bích Thủy cổ xưa tạo nên một hệ thống dân cư sung túc. Lương thực chưa bao giờ là vấn đề to tát đối với người dân Trạm Sơ thành.

Ở nơi đây, người dân cũng rất tích cực mở lễ hội nhằm tăng tinh thần đoàn kết, giao lưu kinh nghiệm, văn hóa trong và ngoài thành. Lễ hội chính hằng năm của thành Trạm Sơ thu hút đông đảo du khách từ nhiều nơi khác đến, ngoài hai thành láng giềng là Tùng Tháp và Khải thì còn có vô số người của Vinh Chi liên thành thậm chí ở các liên thành khác cũng tới tham gia.

Tóm lại chỉ có hai chữ: Náo nhiệt.

Giao thông trong thành thường xuyên bị lâm vào tình trạng ùn tắc trong mấy ngày này dù bản thân Trạm Sơ là một thành thiết kế theo phong cách mới, rất khó để bị ùn tắc. Tuy nhiên dường như hằng năm điều đó đã trở thành một nét đặc trưng trong văn hóa của vùng đất này. Mọi người không những không phiền lòng vì đường đi chật trội mà còn lấy làm vui vẻ, hòa mình vào cái náo nhiệt, không khí sôi động của Lễ hội này.

Ngay cả những nơi thường ngày vẫn tĩnh mịch như Linh hồn Phân điện cũng bị sôi động hóa.

Như đã nói, lễ hội ở đây thì có nhiều nhưng "Lễ hội thành Trạm Sơ" này thì chỉ tổ chức mỗi năm một lần. Bản thân nó bao gồm rất nhiều hoạt động, chia làm hai phần là hoạt động lễ hội và hoạt động thương mại. Những cái khác không nói, chỉ tính riêng giao thương trong thành đã tăng tỉ trọng lên gấp 4. Người dân thành Trạm Sơ đã phải chuẩn bị cả năm để có những món đồ lạ đem bán cho khách phương xa đến trong dịp này. Người đến xem hội không những vui mà còn có thể mua được rất nhiều món đồ hữu ích.

Tuy nhiên, sức hấp dẫn của nó chưa dừng lại ở đó. Phần chính của Lễ hội thành Trạm Sơ là Bích Thủy tẩy lễ.

Cái gì gọi là Bích Thủy tẩy lễ, chính là một nghi thức ban phước cho người được chọn. Truyền thuyết kể răng, nếu được tẩy lễ, có người được tăng cường trực tiếp về sức mạnh, có người lại được tăng cường về trí óc, có tu luyện giả thì cảm thấy mình như được gia tăng thiên phú, sau khi trở về tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều, cũng có người chẳng được gì hết…

Yếu tố bất định luôn là có. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc ai cũng mong muốn có cho mình một suất tham gia tẩy lễ, dẫn đến tình trạng tranh đoạt.

Muốn đạt được danh ngạch thì cần phải thắng 1 hoạt động bất kì trong Lễ hội. Tổng cộng có 40 hoạt động được tổ chức. Các hoạt động có thể diễn ra dưới hình thức trò chơi, đố vui, so đấu…

Chắc chắn sẽ có những hình thức ăn gian xuất hiện. Mà chưa nói đến ăn gian vội, chỉ riêng việc 1 ông già trăm tuổi đứng thi đấu chung với đám thanh niên thì đã khiến người ta buồn cười chết.

Đương nhiên việc nhỏ này đã được tổng bộ Liên Bang giải quyết từ lâu.

Đối tượng tham gia tẩy lễ không thể quá 15 tuổi! Hơn nữa còn phải tự mình tham gia tranh đoạt danh ngạch, không được có sự hỗ trợ của người khác.

Về các hoạt động tranh đoạt. Mỗi hoạt động sẽ do một Kỵ sĩ từ Thánh điện cấp cao về chủ trì. Tại sao lại là Kỵ sĩ chứ không phải các nghề khác thì có thể hiểu đơn giản là: trong tư tưởng của mọi người trên Thánh Ma đại lục, Kỵ sĩ chính là những người liêm chính nhất, có đầy đủ phẩm chất khiến mọi người tin tưởng. Mà, không phụ lòng mọi người, 3 năm trở lại đây các hoạt động diễn ra rất công bằng. Toàn bộ người dân thành Trạm Sơ phải gửi lời cảm ơn đến các Kỵ sĩ.

Sơ lược một chút về mấy hoạt động vui chơi. Trò khó nhất có lẽ là Lôi đài chiến, thường chỉ bắt đầu khi Lễ hội bước sang ngày thứ 3 và kết thúc khi chuông báo hiệu Lễ hội đã hết vang lên. Trò dễ nhất thì là kiểm tra thiên phú. Có vài cái máy kiểm tra thiên phú đặt ở đó, người ta sẽ cho con cái nhà mình đi lên kiểm tra. Trò chơi này cũng kết thúc khi tiếng chuông tổng kết vang lên vào ngày thứ 3, ngày cuối cùng của Lễ hội. Người có thiên phú cao nhất sẽ đạt được một suất tẩy lễ. Nghe có vẻ dễ nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lí, thiên phú cao thì đồng nghĩa với việc đáng giá để bồi dương mà nhỉ?

Trong mấy ngày này, cả thành tấp nập, ai cũng vui, nếu có buồn thì chỉ có mấy đứa nhóc bị bố mẹ nhốt ở nhà.

Người đứng đầu Linh Hồn phân điện ở trong thành rất ức chế, hắn ra sức níu kéo học sinh lại không cho đi chơi. Nhưng mà sau đó vấp phải quá nhiều sự phản đối, cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ: học viên chỉ phải học nốt trong ngày hội đầu tiên thôi. Từ ngày hội thứ 2 trở đi sẽ được nghỉ toàn bộ. Đồng nghĩa với việc giảng viên cũng có cơ hội đi xem hội.

Cả Phân điện hò reo tưng bừng.

Ngày thứ nhất, học viên lên lớp thì buồn chán. Đến khi hết giờ học thì thôi rồi, lập tức kéo nhau đi xem hội như ong vỡ tổ. Những lúc như thế này thì chỉ có 2 loại học viên: loại "hết tiết học là đi xem hội" và loại "hôm nay được nghỉ ahihi" (Ý nói mấy thanh thiếu niên xét duyệt đặc biệt ấy). Không có loại thứ 3.

À dĩ nhiên vẫn có một số thanh thiếu niên nhọ nồi bị đau ốm trong mấy ngày như thế này.



Sáng Thế từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu. Hiện tại đã là buổi tối của Ngày hội đầu tiên.

Ngày hôm nay quả thực là một cơn ác mộng. Tuy Sáng Thế tâm tính cứng cỏi từ nhỏ, nhưng cũng phải cảm thán một câu như thế.

Suốt từ sáng đến giờ, cậu đã phải trải qua sinh tử vật lộn không biết bao nhiêu lần. Dù là tinh thần lực trâu bò nhất thì cũng không gánh nổi cái cường độ vận động như thế.

Nhưng mà khoan nói tới chuyện đó. Lúc này đây Sáng Thế đang nở một nụ cười rất tươi sau khi tỉnh dậy.

"Còn sống cơ à.."

Là một thầy thuốc, dù nhỏ tuổi, cậu cũng có đủ kiến thức để hiểu rằng việc bản thân mình vượt qua được cơn nguy hiểm 70% là dựa vào may mắn.

Có người sẽ thắc mắc "ơ sao thằng này kiêu thế? Ăn may thì nói đại là ăn may đi" thì xin thưa, lâm vào tình cảnh như Sáng Thế mà cứ đâm bừa lao bừa, không kiên định vắt óc nghĩ ra kế hoạch cụ thể thì 1% tỉ lệ sống cũng không có. 70% đã là cách nói rất khiêm tốn.

Tự khoái chí một hồi xong, Sáng Thế rất nhanh sốc lại tinh thần. Cậu muốn trước tiên kiểm tra những gì mình đã đạt được.

Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng lúc này đây cậu vẫn thực sự bị bất ngờ:

"Sao kinh mạch lại không bị tổn thương chút nào thế này? Hơn nữa còn được khai thông rất hoàn mĩ."

Trong cơn nguy kịch, cậu có tính toán nếu thành công, ít nhất cậu vẫn phải nằm liệt giường vài ngày chờ cho kinh mạch được khôi phục lại. Nguyên nhân thì chắc không cần phải giải thích.

Đối với cậu thì việc đả thông 12 mạch cùng lúc đã là một thành tựu rất lớn, không nghĩ tới lần này lại là "hoàn mĩ đả thông".

Sự tình này có hơi li kì, có cho tiền cậu cũng không tin là mình có năng lực kiểm soát thần kì đến mức đó. Không làm đứt đoạn kinh mạch nào đã là rất cố gắng.

Đang suy nghĩ thì hốt nhiên, đồng tử cậu co lại.Tim đập thình thịch, sắc mặt trở thành "không thể nào tin được".

"Cái này là?"
Sáng Thế ngồi bật dậy, thần sắc ngưng trọng.

Tay phải cậu đưa lên, giơ ra một ngón tay, lúc này trên đầu ngón tay của cậu là một khối nước nho nhỏ.

Một khối nước lơ lửng.

Nói vậy thôi chứ thực chất là do Sáng Thế làm cho nó lơ lửng, nhưng điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là…

Nhưng điều kì diệu chưa dừng lại ở đó.

Sáng Thế xòe tiếp ra một ngón tay, ánh lửa phừng phừng hiện lên bên cạnh khối nước nhỏ. Chính cậu cũng không thể tin vào mắt mình.

Tiếp đến là một đám bụi đất cuốn thành vòi rồng ở ngón tay thứ 3.

Rễ cây tràn đầy sức sống quấn quanh ngón áp út.

Kim sắc kim loại dát vàng ngón tay cuối cùng!

Cậu cảm nhận được chúng! Cậu cảm nhận được 5 nguyên tố đang bám lấy mình. Dường như chúng coi cậu là bậc sinh thành của chúng.

Một cảm giác… tương tự với những gì mà cậu đã nói với Trần Anh Tâm lúc trước. Cậu thấy mình thân cận với tất cả các nguyên tố. Đối với nguyên tố nào cậu cũng có cảm giác như vậy. Lúc đóTrần Anh Tâm cho rằng đấy là dấu hiệu của Vô thuộc tính.

Nhưng không phải!

Sáng Thế tiến nhập trạng thái Năng lượng thể. Lúc này trong tầm mắt của cậu là một thế giới tràn đầy màu sắc, mặc cho sắc trời bên ngoài thế giới thực đang là trời tối.

Cậu thấy được chân thân, cấu trúc,… mọi thứ về các nguyên tố có xung quanh mình.

Có điều, khi cậu thử chạm vào các nguyên tố ấy thì chúng lập tức bị biến thành màu trắng ngọc. Tốc độ đồng hóa nhanh gấp nhiều lần so với trước đây. Nhưng đây không phải điều cậu muốn.

Chẳng lẽ mình thực sự là Vô thuộc tính, chỉ khác là hơi biến dị một chút thôi?

Cậu không bằng lòng với kết quả này.

Vừa rồi khi được nhìn thấy màu sắc chân thực của các nguyên tố, cậu có một cảm giác: cậu thấy mình như là chính cha mẹ ruột của chúng.

Cậu không muốn nhìn thấy chúng phải biến mất!

Nhưng làm thế nào bây giờ? Mọi thứ cậu chạm vào đều biến thành một màu trắng xóa. Như thể, cậu là khắc tinh của mọi sự trên đời..

Một cảm giác nặng trĩu chạm đến tận đáy lòng của cậu.



Đúng lúc này, một đốm trắng trực thuộc Năng lượng thể của Sáng Thế tự mình tách ra.

Sáng Thế ngạc nhiên. Nhìn chằm chằm vào đốm sáng ấy, giọng cậu run run yếu ớt không biết có phải do những chuyện đã xảy ra, hay là do tâm trạng lúc này của cậu:

"Ngươi là.. nguyên tố ấy?"

Đốm trắng rung lên.

Nghẹn ngào.

Năng lượng thể của Sáng Thế phút chốc huyễn hóa thành hình người, giang tay ôm chặt lấy đốm trắng nhỏ.

Những giọt nước mắt lăn trên 2 gò má dễ thương trong suốt.

"Ta sẽ không để cho các ngươi biến mất, cho đến khi các ngươi tự mình muốn thế."

Đốm trắng rung lên mạnh mẽ. Nó cũng xúc động muốn ôm Sáng Thế vào lòng.

Một lớp trắng ngọc bích bóc tách ra ngoài.

Đốm trắng mà Sáng Thế đang liều mạng giữ lấy thì ra là một chút thủy nguyên tố nho nhỏ.

Nó đã cố hết sức để cởi bỏ "chiếc áo khoác" màu trắng ngọc của mình. Nó muốn cho Sáng Thế biết là nó vẫn là chính nó. Sáng Thế không hề làm tổn thương đến đốm nước nho nhỏ này.

Sáng Thế òa khóc thật to.

Như hưởng ứng theo tiếng khóc thuần khiết, thánh thiện của cậu. Vô số nguyên tố khác đồng thời lột bỏ lớp áo ngoài của mình.

Chúng nhảy múa quanh cậu.

Chúng ôm lấy cậu.

Chúng nguyện sẽ đi theo cậu đến tận nơi cuối chân trời này.

Vì, chúng đã coi cậu là gia đình của mình.

Sáng Thế cũng cảm thấy điều tương tự, cậu cũng trao tình cảm ấy đến với những nguyên tố.

Một bữa tiệc hân hoan đòn chào tân đại gia đình được tổ chức bởi các nguyên tố mà mắt thương không nhìn thấy trong căn phòng bị thủng một lỗ thông ra hành lang.

Trong bữa tiệc ấy, Sáng Thế như quên mất mình là ai, quên hết những gì mình đã từng học, tạm thời quên luôn cả mục tiêu của mình. Giây phút ấy cậu chỉ muốn được bày tỏ tất cả những niềm cảm xúc chân thật của mình.

Một bữa tiệc tưởng như không bao giờ kết thúc, một chốn hân hoan khiến người ta phải mê say.

Mọi nguyên tố và Sáng Thế cùng nhau nhảy múa, cùng làm việc, cùng nghỉ ngơi. Cậu chợt cảm thấy mình có thể để mọi thứ mãi mãi như thế này.

Thì bỗng một hôm, đốm nước nhỏ lúc đầu tiến lại gần, níu níu tay Sáng Thế.

Cậu nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến, ân cần hỏi:

"Bé sao vậy?"

Đốm nước không thể nói, nó chỉ rung lên rồi đi tới bên chiếc áo khoác trắng ngọc mà tự nó cởi ra khi trước.

Ánh mắt Sáng Thế chăm chú không rời nhìn vào đốm nước, rồi hoảng hốt kêu:

"Đừng mà."

Nhưng đốm nước không nghe theo lời của Sáng Thế, nó khoác lên mình chiếc áo màu trắng ngọc.

Trong khoảnh khắc này, Sáng Thế cảm thấy như đốm nước nhỏ đang lắc đầu.

"Sáng Thế à, tớ cũng mong giây phút này kéo dài mãi mãi lắm chứ. Nhưng mà, cậu khác với tớ. Cậu là một con người rất đặc biệt. Cậu không thể lông bông và ngơi nghỉ ở chốn này mãi như chúng tớ được."

"Yên tâm đi, lần tới cậu trở lại đây, bọn tớ vẫn sẽ như thế này. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Chúng tớ vẫn sẽ chờ cậu."

"Vậy nên, lên đường bình an nhé."

Tiếng nói mà có lẽ là Sáng Thế tưởng tưởng ra dần biến mất.

Các nguyên tố khác cũng bước tới bên Sáng Thế, an ủi cậu tới tận phút giây cuối cùng. Rồi chúng cũng cương quyết khoác lên mình bộ áo choàng màu trắng như đốm nước đã làm.

Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Mọi thứ lại quay trở về như lúc ban đầu.

Nếu có gì thay đổi thì đó chính là chiếc áo choàng tinh tế của các nguyên tố, lúc này đây đã được khắc họa thêm nhiều hoa văn mà đối với Sáng Thế, đây chính là những lời chia sẻ của chúng gửi đến cậu.

Đã mấy trăm năm trôi qua kể từ khi Sáng Thế bước vào cõi vĩnh hằng này, tất cả trôi qua trong một cái chớp mắt.

Đã đến lúc bước ra.