Chương 2: 1 Giai, Tạp Thị

Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 2: 1 Giai, Tạp Thị

Chương 2: 1 Giai, Tạp Thị

Theo cơm trắng cùng thịt cá vào bụng, từng đạo năng lượng nóng bỏng không ngừng cuộn trào trong cơ thể hắn, hắn cũng không có vội vàng tu luyện, mà nhanh chóng hơn quét dọn thức ăn, 5 phút trôi qua, trên bàn chỉ còn lại trống không nồi chén.



Ợ~



Nhìn xem trống không nồi chén, hắn thỏa mãn ợ một hơi.



"Tốt, nên tu luyện"



Trở lại trong sân, nhìn xem bầu trời đã bắt đầu chuyển sắc, hắn đi tới trong gốc lấy ra một chút tạ nặng, bắt đầu lên tu luyện.



Cũng không có vận động mạnh sau khi ăn sốc hông, từng đạo năng lượng không ngừng lan tràn khắp cơ thể, mà hắn lúc này ý chí lại phân thành 2, nhất tâm nhị dụng, một dùng cho luyện tập cường hóa cơ thể, một thì đem đạo kia năng lượng cường hóa cho linh hồn của mình.



Đây chính là hệ thống chỉnh hợp ra phù hợp với bản thân hắn Siêu hoàn mỹ công pháp, không chỉ có thể khiến 10 phần năng lượng bị lợi dụng vượt mức hấp thu được tận 12 phần!



Còn có thể vừa rèn luyện thân thể, vừa cường hóa linh hồn, cũng không giống như tu tiên gì đó, phải đả tọa, ngồi thiền tu luyện, đương nhiên đây chỉ công pháp của hắn đặc thù, đối với người trên thế giới này vẫn phải ngồi thiền để tu luyện, đương nhiên cũng có một chút đặc biệt công pháp sẽ có phương pháp tu luyện khác nhau.



Ở thế giới này, tu luyện chủ yếu chính là hồn lực, cường hóa hồn cụ, còn thân thể chỉ là bổ sung vật phẩm mà thôi, mà hồn lực bắt nguồn từ linh hồn của bản thân, nhưng theo hắn thấy chỉ là lấy gốc bỏ ngọn.



Tại mỗi lần đột phá giai cấp lúc, thân thể cùng linh hồn sẽ trải qua một lần kiếp nạn, trải qua sau đó sẽ tăng cường thân thể cùng linh hồn dung hợp, giống như cơ thể là vật chứa linh hồn, mà linh hồn chính là sinh mệnh để cho vật chứa sống sót, cho nên cả hai là không thể tách rời nhau.



Mà phương thức tu luyện của hắn theo hệ thống dung nhập chỉnh hợp ra, vừa vặn có thể bổ lại cái này tai hại, vừa cường hóa thân thể, lại tăng cường linh hồn của mình, có thể nói là cả thế gian đều chơi ma pháp, ngươi mẹ nó nói với ta ngươi là cận chiến pháp sư.



Đương nhiên cũng sẽ có người rèn luyện thân thể giống hắn, thể hồn song tu, hoặc dứt khoát chỉ tu thể một mạch, nhưng mặc kệ là loại nào, làm sao có thể so với bật hack hắn đây?



Hô... Hấp... Hô... Hấp...



Thời gian tí tách trôi qua, từ lúc hắn bắt đầu rèn luyện, cho đến khi năng lượng trong cơ thể hao mòn hấp thu từng chút một, hắn giống như nằm mơ, mơ đến mình hóa thành một cái người tí hon, đi vào trong thân thể của mình, lại tỉnh giấc lúc, phát hiện trước mặt mình là một cánh cửa bị thô to xiềng xích khóa lại.



"Đây là?"



Nhìn xem trước mặt cửa lớn, hắn giống như còn chưa tỉnh mộng, vô thức thì thào.



"Đây chính là thoát phàm môn?"



Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, nhìn xem trước mắt cửa lớn, suy nghĩ không ngừng luân chuyển.



Thoát phàm môn, qua cửa này, nhập giai cấp, siêu thoát phàm tục.



Hô!



"Để ta xem ngươi cứng, hay là nắm đấm của ta cứng!"



Bành!



Thở dài một hơi, đem trong đầu suy nghĩ tạp nhạp vứt bỏ, thân thể căng cứng, tay phải co lại tụ lực, tiếp đó tay phải giống như ánh chớp lóe qua, chớp mắt chỉ lại một vệt tàn ảnh, ầm một tiếng, khóa lại cửa lớn thô to xiềng xích bị quyền phải của hắn rắn chắc đánh vào.



"Lại đến!"



Nhìn đến bị lõm xuống một tí xiềng xích, hắn giống như không cảm nhận được trên nắm đấm đau nhức, thét lên một tiếng, vung mạnh nắm đấm, nhưng lần này cũng không phải tay phải, mà là tay trái.



Bành!



"Lại đến!"



Bành!



"Lại đến!



Bành!



----------



Không biết qua bao lâu, hai tay của hắn giống như bị nện thành thịt nát, thậm chí lộ ra bên trong trắng bệch xương cốt, nhưng hắn giống như mất đi cảm giác đau, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào cộng kia nhanh bị hắn nện đứt gãy xích sắt.



Keng... Két!



Lần lượt tay trái, tay phải không ngừng giao nhau công kích, cộng kia xích sắt cuối cùng cũng không chịu nổi lực lượng khổng lồ không ngừng đánh vào, keng két một tiếng liền vỡ tan, nghe tiếng sắt vỡ, nguyên bản vô hồn hai mắt theo âm thanh lấp lóe một hồi liền tinh thần trở lại.



"Tê! Cuối cùng cũng vỡ!"



Giơ lên đã không còn hình dạng hai tay, hắn không khỏi hít một hơi lạnh, nhưng khi nhìn thấy đã không còn xích sắt khóa chặt cửa lớn, hắn lại lộ ra một cười mãn nguyện, một chút đau đớn mà thôi, so với siêu phàm điểm ấy đau khổ hắn chịu qua rất nhiều rồi.



Cót... Két...



Không nhiều chần chờ, hắn đưa hai tay lên cửa lớn, nhẹ nhàng đẩy một cái, chớp mắt không gian xung quanh giống như bị mở ra, nguyên bản đen hắc không gian bị màu trắng thay thế.



Mà hắn bị một luồng năng lượng bao khoả, sau đó 2 cánh tay dần dần khôi phục như lúc ban đầu.



Nhưng không chờ hắn nhiều quan sát, từng đợt hôn mê buồn ngủ ập tới, mà hắn cũng bởi vì dùng sức đánh nát xiềng xích vô cùng mệt mỏi, theo đợt này giống như ngâm nước nóng xua tan đi mệt mỏi, khiến hắn bất tri bất giác đóng lại hai mắt.



----------



Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào một cái nằm ngủ trên mặt đất thanh niên, theo ánh nắng chiếu vào, thanh niên giống như cảm nhận được nóng bỏng, mí mắt hơi động, không tới chốc lát liền mở mắt ra.



"Ân~..."



Sáng chói hoàn cảnh để hắn còn không thích ứng được buổi sáng tới, hai mắt hơi nheo lại, qua một hồi mới mở to hai mắt quan sát xung quanh.



"Cmn! Ta ngủ lúc n... Không đúng, ta đột phá rồi!"



Nhìn thấy nho nhỏ sân nhà, hắn mới tỉnh lại tinh thần, cảm nhận được thân thể tăng vọt mấy lần sức mạnh, hắn vội vàng mở ra hệ thống.



"Thông tin cá nhân"



Nhân loại: Nguyễn Thái



Cấp bậc: 1 Giai



Thể: 1 ✩ (Đồng Thau)



Hồn: 1 ✩ (Đồng Thau)



Hồn cụ: Cần câu (Chưa hoàn thành)



Miêu tả: Một cái cường cường đại sâu kiến? (không có gõ nhầm)



Ha ha ha...



Nhìn thấy cấp bậc của mình từ 0 Giai đề thăng lên 1 Giai, hắn nhịn không được hưng phấn, cười lớn một hồi.



Ùng...ục...ục



Khụ... Khụ...



Nhưng không chờ hắn cười bao lâu, bụng nhỏ của hắn đã một đêm không có ăn cái gì gào khóc kêu lên, khiến hắn lúng túng sặc một cái.



"Cuối cùng cũng đột phá, hôm nay liền ra biển! Bất quá trước tiên phải điền no bụng đã."



Đè nén lại hưng phấn, hắn không khỏi suy tư kế tiếp nên làm gì, nhưng trước đó phải cho bụng nhỏ mình ăn no trước.



Thuần thục từ trên đất đứng dậy, lại tắm rửa trên người bụi đất, vệ sinh thân thể một hồi, hắn mới bắt tay vào nấu cơm.



Bận rộn một hồi, thời gian cũng đã gần trưa, mà hắn cuối cùng cũng ăn được ngụm cơm đầu tiên vô bụng, lần này cũng không có dùng cái gì thượng hạng nguyên liệu nấu ăn.



Hắn chỉ làm đơn sơ một món canh, một món mặn cùng với cơm mà thôi, nhưng thông thường nguyên liệu vào trong tay hắn cũng trở thành từng đạo mỹ vị mỹ thực, không tới chốc lát liền bị hắn quét sạch sành sanh.



Thu thập bát đũa sau, hắn liền đóng cửa rời khỏi nhà, một mạch đi thẳng tới tạp thị, tạp thị chính là cái nơi đồ vật gì cũng bán được, tại đây quan trọng nhất chính là thị lực tốt, bằng không nhìn như bảo vật nhưng mua về chỉ là một cái rác thải, mua rác được bảo, mua bảo được rác tại đây đều là chuyện diễn ra hằng ngày.



Mà hắn từ lúc bắt đầu tu luyện, hằng ngày đều duy trì thói quen mỗi ngày đến tạp thị dạo một vòng, không thể không nói, 12 năm thời gian không thể bảo là không dài, hắn may mắn lấy giá rẻ mua được vài món bảo vật, có thể nói là không biết không đáng sợ, đáng sợ chính là bảo vật trước mặt nhưng không biết hàng bị bỏ lỡ, may mắn hắn có bách khoa toàn thư, không cần lo lắng về vấn đề này.



"Viễn cổ hải vương răng nanh đây! Nhanh tay mua nào, huynh đệ đang lo không có một thanh vũ khí tiện tay? Đừng lo, đã có Viễn cổ hải vương răng nanh, sắc bén vô song, chém bùn như chém sắt, không cần 998, chỉ cần 98 hải ngọc là có thể mua về tay!"



Đi tới tạp thị, chưa đi được bao lâu liền có người phát hiện hắn, nhanh chóng chào hàng của mình, mà hắn thì nhìn xem trong sạp hàng có gì không, bất quá toàn bộ đều là rác thải, cái kia (Viễn cổ hải vương răng) thì là một cái răng của chó răng kiếm mà thôi, nhìn uy vũ cuồng bạo, sắc bén thì có một chút, nhưng chém sắt như chém bùn thì đừng bàn.



Lắc lắc đầu, không chờ chủ quán nói tiếp hắn liền rời đi, mà chủ quán thấy hắn rời đi, cũng không kéo hắn dây dưa, ngược lại nhìn thấy có người khác đi đến, liền kịch liệt chào hàng.



"198 liền có thể mua được 9 Giai cường giả động phủ địa đồ, nhanh tay thì có, chậm tay thì không!"...



Liên miên không dứt náo nhiệt không khí bên trong, hắn giống như cần mẫn con ong, không ngừng lướt qua từng gian sạp hàng, khi hắn tưởng giống như mọi khi tay không mà về thời điểm, trong đầu bổng nhiên hiện lên một đạo thông tin, khiến nội tâm hắn không khỏi kinh hỉ, bất quá rất nhanh liền thu liễm lại, mặt không đổi sắc đi tới một gian quầy hàng.



"Ông chủ vật này bán thế nào?"



Nhìn xem trên sạp chưng bày một đám tảng đá, hắn liền tùy ý chỉ vào một viên màu sắc sặc sỡ tảng đá hỏi.



"Huynh đệ hảo nhãn lực, đây chính là bổ thiên thạch, có thể bổ thiên vá địa, có thể tăng cường thiên phú tu luyện, chỉ cần 1000, không, 500 liền có thể mua về."



Mà cái kia ông chủ quầy hàng thấy có người đến mua hàng, hai mắt không khỏi lấp lóe, khuôn mặt híp lại cười tươi rối chào hàng.



"500! Cái này phá tảng đá đáng giá 500! Ngươi đùa ta đi, nếu như công hiệu cường đại như ngươi nói, mấy chục ngàn hải ngọc đều chê còn rẻ!"



Mà hắn khi nghe đến lão bản hét giá một cái phá tảng đá lên 500, mặt đỏ tía tai rống lên, ở thế giới này, người bình thường chi tiêu mỗi tháng là 100 hải ngọc, mà 500 hải ngọc bằng người bình thường gần nữa năm tiêu hao rồi, đương nhiên đối với hắn chỉ là chút tiền lẽ mà thôi.



"Huynh đệ, nếu 500 quá mắc, vậy 450 hải ngọc thế nào?"



Cái kia lão bản nghe hắn phản bác, cũng không có lúng túng, mà bắt đầu hạ giá, cả khuôn mặt vẫn giống như phía trước, mắt nheo lại gần như không thấy, miệng thì cười xòa.



"Quá mắc, không mua, viên này bao nhiêu?"



Mà hắn thấy ông chủ khuôn mặt từ lúc trò chuyện trưa bao giờ đổi qua, liền thở dài một hơi, quả nhiên tại tạp thị bán hàng đều là kẻ già đời, xem ra phải tốn thêm một chút tiền mới có thể mua hàng tới tay.



"300 chắc giá!"



"Viên này đây?"



"280 hải ngọc!"



Thấy hắn chuyển dời muốn mua vật phẩm, chủ sạp hai mắt không ngừng lấp lóe, hạ giá tiền xuống.



"Viên này?"



"210 hải ngọc"



"Vậy còn viên này?"...



"Huynh đệ, ngươi có mua hay không a, đừng có tại quán của ta ầm ĩ nữa, van ngươi! 100 hải ngọc, tùy ngươi tuyển, ta sẽ không đổi ý!"



Qua lại gần hơn chục viên tảng đá, cuối cùng chủ quán cũng không chịu được nữa, van cầu hắn làm người.



"Đây là ngươi nói nha! 100 hải ngọc, chắc chắn không?"



Nghe tới đây, hai mắt hắn khẽ híp lại, nói.



"Chắc chắn hơn chắc chắn!"



Mà chủ quán cũng bị hắn làm phiền, liên tục gật đầu.



"Vậy ta lấy 5 viên đá này, tổng cộng 500 hải ngọc."



Tiếp đó hắn nhanh chóng thu lấy trên bàn 5 viên tảng đá, tiện tay bỏ lại 500 hải ngọc, sau đó nhanh chóng rời đi.



Cái kia chủ quán thấy hắn chọn lấy 5 viên vô dụng tảng đá sau để hắn còn chưa phản, liền thấy bị hắn vứt lại 500 hải ngọc, khuôn mặt cười híp lại không nhìn thấy con mắt luôn, nhìn xem trên bàn 500 hải ngọc, hắn cũng không còn để ý tới Nguyễn Thái, bắt đầu chào lên hàng hóa của mình.



Đừng nhìn hắn mua 5 viên tảng đá, nhưng đối với hắn hữu dụng chỉ có một viên duy nhất mà thôi, còn về tại sao lại phải tốn thêm 400 hải ngọc để mua thêm 4 viên vô dụng tảng đá, chính là dùng để che mắt người ngoài thôi, hắn cũng không thiếu điểm ấy tiền lẽ, nhưng phía trước mua gấp mà nói, mua liền 5 viên cũng cần phải tốn mấy ngàn hải ngọc để mua được.



Hắn cũng không muốn mình bị người khác xem như thằng ngốc, đưa tới cửa thần tài, cho nên mới có một màn phía trước hí kịch.