Chương 52: Luyện khinh công.
Đêm đến Thịnh tĩnh tầm rồi cầm Tụ Linh Bài vận công theo hướng dẫn của sư phụ Thịnh cảm thấy một luồng khí mát như dòng nước đi qua huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn tay đi vào các kinh mạch, vận chuyển khí mấy vòng chu thiên cảm giác kinh mạch và đan điền đang mở rộng dần, Thịnh mừng rỡ chuyên tâm tụ luyện. Sau một tháng chuyên tâm tu luyện khí trong Tụ Linh Bàn đã hết kinh mạch trong cơ thể đã được mở rộng rất nhiều Thịnh đi gặp sư phụ. Đặt tay lên kinh mạch ở cổ tay sư phụ nói.
- Chúc mừng con đã đạt đến luyện khi Trung Kỳ, nếu con chuyên tâm tu luyện chắc năm năm nữa đạt đến luyện khí Đỉnh Phong.
Thịnh nghĩ thầm luyện khí thời gian thích hợp nhất là giờ Tý (từ một giờ sáng đến ba giờ sáng) tầm đó không làm việc thì ôm mỹ nữ ngủ, năm năm nữa chắc cũng chưa đạt được phải tìm chỗ nào có khi tụ để nạp mới được. Sau đó sư phụ nói
- Trình độ của con có hai môn công pháp ta nghĩ phù hợp với con đó là "Lạc kiếm pháp " và Chử khinh công, để ta biểu diễn cho con xem.
Nhìn đường kiếm sư phụ múa Thịnh thấy rất mạnh mẽ và thanh thoát, đột nhiên sư phụ hô phóng một luồng kình khí từ kiếm phóng ra rụng một cành cây cách đó mười mét. Sau khi thu kiếm, sư phụ thi triển khinh công thấy thân ảnh như điện xẹt khi đến gốc cây nhún một cái đã thấy đứng trên một cành cây nhỏ cách đất ba mét sau đó trong chớp mắt đã đứng trước mặt Thịnh. Sư phụ nói
- Để đạt Lạc kiếm pháp đại thành mất khoảng 5 năm, còn Chử khinh công khoảng hai năm tùy vào tư chất.
Thịnh nghĩ thầm kiếm múa thì đẹp là lợi hại đấy nhưng mất năm năm mới bắn xa mười mét không bằng mình bắn súng đỡ phải khổ luyện. Chắc luyện khinh công phù hợp hơn, sau này gặp nguy hiểm kế thứ 36 chuồn là thích hợp nhất hợp nhất. Nghĩ vậy Thịnh giả bộ nói.
- Con thấy biển học mênh mông cái gì cũng học thì học cả đời cũng không hết, nên con chọn môn khinh công.
Sư phụ cười nói
- Con trẻ mà đã thấu hiểu như vậy, xứng đáng là người đứng đầu một nước.
Sau đó học tâm pháp Thịnh chăm chỉ tu luyện vì coi đây là một bảo mệnh cho mình. Thỉnh thoảng xuống mật cung nghiên cứu các cuốn sách do các Chưởng Môn đời trước để lại. Phần lớn là sách về thiên văn và địa lý những sách đó viết từ theo ngôn ngữ cổ, giải thích huyền bí khó hiểu, với một người học khoa học hiện đại nên cẩm thấy mấy môn này không phù hợp với mình. Thịnh chỉ chú ý tới một chú giải của Tổ Sư Tảo Ao có ghi " Đại Long mạch của nước Việt bắt nguồn từ dãy Hymalaya dọc theo biên giới Án Độ, qua Vân Nam vào Đại Việt qua dãy Hoàng Liên Sơn về dãy núi Ba Vì, long mạch chạy về tập trung ở Núi Nùng", Thịnh biết cung điện Kính Thiên ở trên nền núi Nùng, Long Đỗ là nghĩa là rốn rồng là một miệng giếng trên điện kính thiên nhưng lâu ngày bị chấn yểm dấu đi, đợt tới về Thăng Long vào hành cung tìm thử. Thịnh chuyên tâm nghiên cứu về trận pháp nhất là tụ linh trận, kết hợp kiến thức hiện đại và những truyện xuyên không đã xem để có chú giải cho riêng mình hy vọng có thể cải tiến được Tụ Linh Bài.
Thấy con bạch hổ hay quanh quẩn bên sư phụ hỏi ra mới biết sư phụ nhặt được nó từ nhỏ nên nuôi nó, nên nó quen quanh quẩn ở chùa tên là Linh nhi, có lần thỉnh giáo sư phụ về tu đạo bản môn. Thịnh hỏi
- Sao Lão Tổ Sư theo đạo giáo mà các đời về sau con thấy nhiều chưởng môn nhân lại là nhà sư.
Sư phụ giải thích.
- Môn phái là tu đạo, nhưng từ thời Lý bắt đầu lấy phật giáo làm quốc giáo triều đình mở chùa ở các nơi nên việc lập các đạo quan sẽ khó khăn, nên hình thức bên ngoài là đạo Phật nhưng tâm pháp bản môn vẫn là tu đạo. Đạo phật hay Đạo Giáo đều hướng thiện lên dùng hình thức nào cũng được không quan trọng. Ngày xưa Tổ Sư pháp lực vô biên nhưng khi vua Hùng Duệ Vương hiểu lầm cho quân đến hỏi tội ngài dùng pháp lực mang hết mọi người bỏ đi không tranh chấp, không đòi minh oan với, tư tưởng bản giáo là tu luyện bản tâm không tranh chấp với đời.
Khi Thịnh hỏi về thực lực các môn phái tu tiên ở Trung Hoa, sư phụ nói.
- Bên Trung Hoa linh khí nhiều hơn nên nhiều môn phái tu luyện nhất là khu vực núi Côn Lôn, nhưng những người đạt tới Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong như ta thì không nhiều, còn đạt tới cảnh giới Kim Đan thì ta chưa gặp, có thể ở một số ẩn môn lánh đời có nhưng ta không nắm chắc. Đây là một viên linh thạch đã hết linh khí, do tổ sư mấy đời trước để lại con có thể nghiên cứu.
Sư phụ đưa cho Thịnh xem viên linh thạch, cầm lên xem thử Thịnh thấy nó giống viên đá thạch anh màu trắng chẳng có gì đặt biệt. Hàng ngày trên chùa sinh hoạt ăn uống rất đạm bạc chủ yếu là cơm với muối vừng, với rau luộc chẳng khác nào chế độ ăn kiêng giảm cân, do ăn cùng sư phụ nên Thịnh không dám ăn thịt. Thỉnh thoảng sai đám Cẩm Y Vệ mang món ăn lên để Thịnh ra sau núi lấy cớ tập võ ăn vụng. Một lần ra sau núi đang thưởng thức món gà nướng, đang ăn đột nhiên nghe thấy tiếng gầm gừ nhỏ Thịnh quay ra thấy Bạch hổ đang nhìn con gà liên bẻ cái đùi cho nó, con hổ ăn ngon lành. Từ đẫy mỗi lần có thịt Thịnh và Linh Nhi rủ nhau ra sau núi ăn vụng, có lần Linh nhi tha một con lợn rừng to đến để Thịnh nướng, làm Thịnh phải sai cấm vệ quân sơ chế rồi cả hai cùng nướng ăn, Linh Nhi rất thông minh về sau cấm vệ quân chỉ cần đưa đồ ăn vào giỏ đưa nó là tự nó mang lên cho Thịnh. Một ngày khi cả hai đang thưởng thức con lợn quay thì nghe tiếng phì phì quay lại thấy một con rắn hổ mang chúa dài đến 10 mét, người đen sì to như cái bắp đùi chắc do mùi thịt nướng hấp dẫn nó Thịnh sợ quá rút lục bắn một phát trúng con rắn nhưng chẳng thấy nó hề hấn gì vội đề khí vận khinh công bỏ chạy về phía chùa miệng la to
- Sư phụ cứu con với.
Bạch hổ gầm gừ đe dọa con rắn để cản đường cho Thịnh chạy, con rắn không coi Bạch hổ vào đâu nó mổ một cái định cắn chết Bạch hổ, Bạch hổ né được nhưng biết không địch lại nên bỏ chạy, con rắn đuổi theo Thịnh vì đã làm đau nó. Đang cắm đầu chạy chợt thấy một cây cổ thụ trước mặt không kịp nghĩ Thịnh đề khí nhảy lên cây thoát cái đã nên ngọn cây rút súng bắn liên tiếp về phía con rắn, lúc này sư phụ nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới miệng quát.
- Nghiệt súc, sao dám hại đồ đệ ta.
Một đường kiếm vung lên ra kiếm khí phóng ra trúng đầu con rắn, con rắn đau đớn rít lên đoán được đối thủ khó chơi nó liền bỏ đi. Sư phụ quay lại nhìn Thịnh hỏi.
- Đồ nhi không sao chứ, mà con mới luyện khinh công được một tháng mà đã nhảy cao đến hai mét quả là kỳ tài.
Thịnh nhìn xuống cười khổ, cành cây thấp nhất cao đến hai mét mà mình nhảy lên được chắc do tiềm lực lúc nguy cấp phát ra, từ sau đợt đó Thịnh không dám đi ra ngoài lung tung nữa. Thấm thoát đã ba tháng từ khi tu luyện trên núi Thịnh nghĩ đã đến lúc phải trở về để lo công việc, ở nơi này lâu cũng chán đang tuổi thanh niên ở nơi hoang vu ra vườn không cẩn thận dễ đụng rắn độc, đêm nằm nghe tiếng cọp gầm suốt ngày nghe chim kêu vượn hót, mấy tháng ăn uống đạm bạc không được uống rượu tán gẫu cũng thấy nhớ. Thịnh tính nếu gạt được sư phụ theo mình thì tốt quá tự nhiên kiếm được vệ sĩ siêu cấp đi đâu cũng đỡ lo, khi gặp sư phụ liền nói.
- Sư phụ con phải về lo cho dân cho nước không thể tịnh tu mãi được trải nghiệm đời thường cũng là một loại tu hành, tuy con mới tu luyện ở đây một thời gian ngắn mà cảm thấy sư phụ thân thiết như người trong gia đình con rất mong sư phụ ở cạnh để chỉ bảo con trong quá trình tu luyện vì con mới nhập đạo và tiện cho con chăm sóc sư phụ người có tuổi ở nơi này cũng cực khổ.
Sư phụ nghe Thịnh nói thế thì cảm động.
- Thịnh nhi nói thế ta cũng thấy phải tâm không tịnh thì không tu luyện được, tuy nhiên ta cần thu xếp một số việc, ngươi về trước vài tháng nữa ta sẽ qua kinh thành tìm ngươi.
Thịnh mừng quá lấy một tấm lệnh bài và một bức thư đưa sư phụ và nói.
- Sư phụ cầm lá thư này đến thành An Giang đưa cho quan tổng trấn ở đó hắn sẽ lo liệu đưa ngài đến kinh, sau này vào kinh đưa đưa cho cấm vệ quân lệnh bài này thì được phép tự do đi lại hoàng thành.
Sau khi thu xếp đồ đạc Thịnh bịn rịn từ biệt sư phụ xuống núi, Linh nhi cũng đi theo sư phụ nhìn đoàn xe của Thịnh khuất dần rồi mới trở lại. Sau khi về đến thành Gia Định Thịnh cùng đoàn xa giá trở lại Trung Đô.