Chương 53: Nỗi khổ tâm của Lâm gia chủ

Tạo Hóa Thần Vương

Chương 53: Nỗi khổ tâm của Lâm gia chủ

(nhớ like giùm ta, đọc truyện ta mà còn tiếc một cái nút like sao?)

Thượng Quan Nam Yên sau khi rời khỏi phạm vi của Lâm gia liền tăng tốc trở về phủ. Nếu như luật lệ trong thành cho phép phi hành thì hắn đã nhanh chóng trở về rồi, chỉ là Phong Long thành đã thành lập từ lâu, nội quy vẫn có cấm người trong thành phi hành, bất kể là ai, dù đó là thành chủ, chỉ khi nào có đại sự thì mới được phép, ví dụ như có đại địch tấn công chẳng hạn. Mà Thượng Quan Nam Yên đang sốt ruột, chả là cấp dưới của lão vừa mới truyền tin đến nói bình rượu ngâm huyết linh chi ngàn năm của hắn đã bị cuỗm mất rồi, lão nghe được tin thì vừa giận vừa lo, phải biết đó là bình rượu hắn rất yêu quý, dù thành chủ thì lão cũng chỉ mới cho uống có một li thôi. Bình rượu đó cũng không chỉ có mỗi huyết linh chi ngàn năm thôi đâu, còn có nhiều thứ tốt cũng được cho vào ngâm cùng nha. Càng nghĩ, lão càng lo, mà càng lo thì lão càng tăng tốc. Bóng của Thượng Quan Nam Yên vừa khuất thì trong một cái tửu lâu gần đó bước ra sáu người, bốn nam hai nữ, chính là nhóm người Dương Vũ. Dương Vũ nhìn về phía mà Thượng Quan Nam Yên cười cười, trong mắt hiện lên sự áy náy:

- Đại tổng quản a, thật xin lỗi nha, ta đành mượn bình rượu của lão vậy!

Chuyện bình rượu của Thượng Quan Nam Yên bị mất tất nhiên là do Dương Vũ làm rồi, hắn mất cả đêm suy nghĩ cũng không biết phải cho Lâm gia chỗ tốt gì để đổi lấy Lí Song Song, dùng linh ngọc thì hơi sơ sài, dùng thứ khác thì lại không có gì thích hợp, trời xui thế nào để hắn nhìn thấy bình rượu huyết linh chi ngàn năm của đại tổng quản, thế là hắn ra tay cuỗm đi đưa tới Lâm gi.

- Đi! Đi tới Lâm gia rước mĩ nữ về! Ha ha!

Dương Vũ cao hứng khoát tay, sáu người cùng đi hướng tới gia viên Lâm gia, hai tì nữ xinh đẹp lại một trái một phải ôm cổ khoác tay hắn. Ba hộ vệ sau lưng Dương Vũ một bộ bất đắc dĩ, lần này nếu như đại tổng quản biết bình rượu tốt của ông ta bị thiếu thành chủ lấy đi biếu người khác sợ là tức ói máu. Ba người nghĩ vậy nhưng cũng nhanh chóng đi theo Dương Vũ, dù sao ba người cũng chỉ là hộ vệ, mọi chuyện có thiếu thành chủ lo rồi, chỉ là lần nẩy ngoài, tâm thần của ba người lại có chút cảm thấy bất an như là sắp gặp đại họa vậy...

Cùng lúc, ở trong một cái trung phẩm khách sạn phía Đông Phong Long thành, một áo đen thanh niên bước ra, đó là Thiên Mặc.

- Tính toán, đến lúc phải trở lại Lâm gia rồi!

Hắn lẩm bẩm rồi cất bước ra ngoài, hướng tới khu vực Lâm gia. Đường phố quá sầm uất, Thiên Mặc tùy ý quét thần niệm ra, nhưng chỉ có thể thấy được một phần cảnh bên ngoài, còn các cửa hàng đều có trận pháp che chắn thần thức, thần thức của hắn tuy mạnh nhưng dù sao cũng không thể phá mấy trận pháp đó được, mà dù phá được thì hắn cũng chẳng dám làm hư vậy vì sẽ đắc tội nhiều người, nếu là thực lực của hắn mạnh mẽ, không sợ ai cũng được, đằng này hắn chỉ là một cái kim đan, ném vào Phong Long thành cũng không nổi gợn sóng một chút. Lắc lắc đầu, Thiên Mặc lại tiếp tục bước đi, xong chuyện này, hắn cần phải đi Vạn Dược Sơn để tìm cấm chế kia, dù trong cấm chế thiên nhiên đó có hay không có thứ hắn cần thì hắn cũng cần phải tìm nơi bế quan tu luyện, dù sao số linh ngọc mà hắn đang có cũng đủ cho hắn tu luyện.

Lâm gia. Hiện tại đang là lúc mọi người cùng thưởng thức tiệc, dù tu vi của họ đã không cần ăn uống nhưng mà dù sao cũng là một bữa tiệc, ăn một chút thì cũng không ảnh hưởng gì cả, mà thức ăn ở đây cũng được làm bằng thịt yêu thú, các loại linh thảo, linh tửu quý, tu sĩ ăn vào còn có thể bồi dưỡng nguyên khí, có lợi chứ không hại. Mọi người đều là cao hứng bừng bừng, từ trên xuống Lâm gia, ai ai cũng cười nói vui vẻ, duy chỉ có một cái nữ tỳ là không cao hứng nổi, đó là Song Nhi, một ngày này cũng trôi qua hết mẹ gần buổi sáng rồi mà còn chưa thấy thiếu gia trở về, nàng thật sự đang nóng như lửa đốt. Bỗng từ bên ngoài đại môn truyền tới một tiếng nói của gia nhân:

- Thiếu thành chủ Dương Vũ tới chúc mừng!

Lời này vừa truyền vào liền hấp dẫn không ít người chú ý, trong đó có cả những người cao tầng, mấy vị trưởng bối này cũng đã ra khỏi chính đường, tụ hợp ở ngoài sân cùng tham gia bữa tiệc cho nên tất nhiên là họ cũng để ý tới rồi.

Dương Vũ cùng ba hộ vệ của hắn đi vào trong, còn hai nữ tỳ xinh đẹp kia đã bị hắn vứt ra ngoài rồi, dù sao cũng không tiện đưa hai người kia vào đây. Tuy nhiên hắn vừa bước vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt kì quái, vì đại tổng quản phủ thành vừa mới cáo từ thì thiếu thành chủ lại tới rồi, không lẽ người của phủ thành chủ không nỡ bỏ đi náo nhiệt. Dương Vũ thấy nhiều ánh mắt kì quái nhìn mình như vậy liền có chút ngẩn người, nhưng nghĩ nghĩ lại thì liền hiểu vấn đề. Hắn ho khan một cái rồi ôm quyền với mấy người cao tầng Lâm gia:

- Hôm nay là buổi tẩy lễ của Lâm gia, Dương mỗ cố tình tới đây để chúc phúc! Ta có chút bận nên đến muộn, thật xin lỗi!

Dương Vũ vừa dứt lời thì mấy người kia cũng thu hồi ánh mắt của mình, dù sao người ta cũng là thiếu thành chủ không nên đắc tội. Đại đương gia Lâm Thâm cưởi tủm tỉm tiến lên nói với Dương Vũ:

- Thiếu thành chủ có thể dành thời gian quý báu của mình đến đây chúc phúc cho Lâm gia chúng ta là phúc của các đệ tử Lâm gia, mau, mời thiếu thành chủ tiến vào cùng tham gia náo nhiệt!

- Được! À, đúng rồi, ta có món quà muốn gửi cho gia chủ, tiền bối Lâm Tặc, người đâu, mau tiến quà!

Lời của Dương Vũ vừa dứt thì một hộ sau lưng hắn chính là Chu Thanh, đem một cái hộp ngọc lớn bằng nửa người tiến lên đưa cho Lâm Thâm. Cùng lúc, thần niệm của Dương Vũ cũng quét rộng ra, hắn muốn tìm người. Khi thấy một cái no tỳ đang đứng ở góc kia, bởi vì nàng không có chăm chút cho nên vẻ đẹp của nàng rất kém phô bày, nếu nhìn qua thì còn kém xa mấy nữ đệ tử kia, nhưng mà Dương Vũ tin vào ánh mắt của mình, chỉ cần cho nô tỳ kia thay một bộ áo khác, khuôn mặt được loại bỏ mấy vết nhọ kia, lại thêm một ít đồ trang sức vậy thì mấy nữ đệ tử kia còn kém xa xa so với nô tỳ đó. Dương Vũ nén kích động của mình, nghĩ tới tối nay hắn sẽ có thể thỏa thích ân ái với tiên nữ kia, hắn như là có vạn con dê đang nhảy loạn trong người vậy.

Lâm Thâm nhận lấy hộp ngọc lớn từ tay Chu Thanh, thần niệm của hắn quét vào trong liền có chút vui mừng, trong đầu không tự chủ được mà khen hảo tửu, không biết nếu để hắn biết được đây là rượu của đại tổng quản phủ thành chủ thì hắn sẽ nghĩ gì. Lâm Tặc đang mời rượu ở đó cũng không thể làm như không biết nên định đứng dậy nói vài lời khách khí thì trong tâm thần của hắn lại nhìn thấy Dương Vũ đang chú ý tới Song Nhi, nội tâm lão âm thầm kêu khổ, tính tình tên này Lâm Tặc hiểu rõ, hắn quá háo sắc. Lúc đầu lão còn hồ nghi tại sao tên này lại tới đây, bây giờ thì lão hiểu rồi, hóa ra tên này đã có chủ ý với Song Nhi từ trước.

- Thiếu thành chủ, Lâm mỗ ta cảm tạ ý tốt của Dương thiếu! Dương thiếu mau tới đây cùng mọi người uống rượu!

Tuy trong lòng thở dài nhưng Lâm Tặc vẫn nở nụ cười nói với Dương Vũ, dù sao tên này tương lai có thể sẽ thay thế Dương Dịch làm thành chủ, nên cho hắn một ít mặt mũi vẫn tốt hơn.

Dương Vũ thấy Lâm Tặc khách khí với mình như vậy cũng không gì khó hiểu, làm một thiếu thành chủ, hắn có quá nhiều người tươi cười trước mặt mình, dù người đó có tu vi rất cao so với hắn, Dương Vũ biết đó là những người đó nể vào mặt mũi của cha hắn chứ không phải vì hắn, tuy nhiên cũng là do một phần hắn là thiếu thành chủ thì trong tương lai hắn làm thành chủ vậy những người đó phải xem mặt mũi của hắn một chút.

- Lâm Tặc tiền bối khách khí! Vãn bối không dám, ừm, chỉ là vãn bối còn có chút chuyện...

Lâm Tặc trong lòng càng là thở dài, nói:

- Dương Thiếu còn có điều gì khúc mắc? Nói ra để ta cùng mọi người ở đây giúp Dương thiếu!

- Đúng vậy!

- Dương Thiếu có chuyện gì, nói ra đi, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ!

Lời của Lâm Tặc vừa ra liền kéo theo nhiều người hưởng ứng, những người đó tất nhiên là muốn lấy lòng Dương Vũ, hay nói đúng hơn là lấy lòng Dương Dịch, bởi thành chủ Dương Dịch rất cưng chiều con trai mình, giúp Dương Vũ cũng có thể lấy một phần ân tình nhỏ của Dương Dịch.

Dương Vũ nhìn biểu hiện của mọi người liền có chút dễ chịu, ôm quyền nói:

- Ta cũng không phải phiền mọi người như vậy, việc này ta chỉ có nhờ Lâm Tặc tiền bối, nhưng là ta sợ người không giúp...

Dương Vũ vừa nói câu đó xong thì mọi người liền đổ mắt về phía Lâm Tặc. Mà trong đó có Lâm Thạch, không hiểu sao trong lòng hắn càng ngày càng dâng lên sự khó chịu với tên Dương Vũ này.

Lâm Tặc thấy tình huống có chút xấu hổ như vậy liền cười khổ nói với Dương Vũ:

- Dương thiếu quá khách khí rồi, hãy nói ra đi, lão phu sẽ cố gắng giúp Dương Thiếu!

Nói xong câu này, Lâm Tặc liền như có như không đảo thần thức qua Song Nhi, thấy nàng vẫn dùng đôi mắt lo lắng nhìn về phía đại môn mà lão cũng có chút không nỡ. Song Nhi là do lão đồng ý đưa vào Lâm gia, cũng là do lão an bài tới bên cạnh Lâm Mặc, thực ra lão cũng không có ác cảm gì với Lâm Mặc cả, nó là cháu của lão là ruột thịt, lão không hề có chút gì ác cảm cả. Chỉ là lão thật có chút thất vọng về đứa cháu này mà thôi, ba năm trước lão cũng không định cho Thiên Mặc vào danh sách đi ra ngoài rèn luyện đâu, nhưng mà đại bá của nó, biểu ca của nó lại liên tục khuyên nhủ lão. Sống lâu như vậy, lão thừa biết mọi chuyện trong Lâm gia. Lâm Tặc có nỗi khổ tâm của lão, lão thương cả Lâm Thạch cả Lâm Mặc nhưng mà lão phải lựa chọn một trong hai, cuối cùng với cương vị là gia chủ, lão phải lựa chọn Lâm Thạch, bởi...Lâm Thạch chính là tương lai của Lâm gia mà Lâm Mặc thì không thể. Lần này lão cũng có chuẩn bị cho tâm lí rồi, Lâm Mặc một mình vào Lôi Vụ Sâm Lâm có thể đã chết rồi, lúc trước Lâm Mặc nói Song Nhi là vợ nó thì cũng coi như là cháu dâu của lão. Nhưng bây giờ lão phải lựa chọn lần nữa, giữ lại Song Nhi và Lâm gia sẽ đắc tội với phủ thành chủ hoặc là chọn lấy ân tình của phủ thành chủ và bán đi hạnh phúc của Song Nhi. Lâm Mặc tất nhiên là phải lựa chọn điều thứ hai, thôi thì coi như là cho Dương Vũ mượn đi Song Nhi, tên này chắc chắn sẽ nhanh bỏ rơi cô, lúc đó Lâm gia lại đem về để bồi thường.

- Song Nhi, gia gia xin lỗi ngươi!