Chương 1: Hàn Phong

Tạo Hóa Thần Điển

Chương 1: Hàn Phong

-Tối quá. Tối quá. Ta đang ở đâu đây?

Hàn Phong thử mở mắt ra mà không được. Mắt cậu cứng ngắc, Hàn Phong cũng thử cử động tay chân nhưng tất cả vẫn không nhúc nhích. nói đúng hơn cậu không cảm nhận được gì cả, cứ như tay chân không còn vậy.

- Thứ gì ấm ấm sền sệt thế này?

Hàn Phong thử dụng thần thức khuếch tán ra ngoài xem. Ầm. Cơn đau đến quá bất chợt làm cậu không thể không dừng việc này lại gấp.

- Sao ta không thể đưa thần thức ra được. Tinh thần lực của ta đâu rồi?

Cậu nhớ mình đang thử đột phá lên trúc cơ. Hàn Phong tiền kiếp sống ở đại lục Thiên Phong – nơi tu giả rậm rạp đầy trời với phi kiếm cùng pháp bảo phi hành.

Hàn Phong là một đứa trẻ mồ côi, trong một lần khảo thí để vào một tông môn Nhất phẩm thuộc Tử Hoa thành nằm trong Đông Châu (một trong bốn lục địa của Thiên Phong Đại Lục) thì cậu biết được mình là tạp linh căn ngũ hệ Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa. Căn bản cậu là một phế vật, không có một tông môn nào dám chứa chấp được.

Không cam chịu sỉ nhục và thất bại đau đớn này. Hàn Phong nhận tất cả nhưng việc có thể làm để mình tồn tại. Nhổ linh thảo, cu li khuân vác, chăn linh thú,… Cuối cùng cậu cũng được nhận vào làm phụ việc cho một tên luyện đan sư kém cỏi.

- Tên chết bầm. Ta kêu ngươi đi mua Nham Tật thảo mà sao ngươi chỉ đem về Hỏa Tật Thảo hả? Ta đánh chết ngươi, chết ngươi.

Một Nham Tật Thảo có giá tới hai mươi linh thạch hạ phẩm, trong khi hắn đưa chỉ có mười khỏa. Hàn Phong không thể nói được điều gì. Cậu chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn từng cú đá đạp vào người cậu tới tấp liên hồi đến khi cậu có thể ngất đi như một đặc ân.

Đêm canh ba trống vắng, trong một căn phòng rách nát, ngọn gió lạnh tràn qua khe cửa làm Hàn Phong tỉnh giấc sau cơn hôn mê. Cậu mở mắt ra một cách nặng nề, cơn đau ập đến quá nhanh khiến cậu không thể không rên lên. Nhìn xung quanh, Hàn Phong nhận ra mình đang ở căn phòng chứa phế đan mà ngày mai tên luyện đan sư đó chuẩn bị bán cho những tán tu ngu muội cầu đan như cầu cứu mà không biết chúng chỉ là phế đan mà thôi.

Đa số tán tu đều không có tài nguyên gì để tu luyện. Bọn họ chỉ có thể thu thập thông qua các động phủ di tích để kiếm được pháp bảo gì đáng giá đổi với các môn phái. Có thế họ mới nhanh tới ngày Trúc cơ được. Bởi thế những tán tu coi đan dược như là mục tiêu sống của mình vậy.

Đặc biệt những người mới bước chân vào con đường tu chân như những con gà con mới nở mà Hắc Công hay gọi là miếng thịt tươi. Lão có thể đưa phế đan cho bọn gà ngu muội ấy để kiếm lời.

Hàn Phong cởi áo ra thử xem xét cả cơ thể mình. Khắp người toàn là vết bầm tím, có những chỗ đã vỡ da ra mà chảy cả máu tươi nhuộm đỏ cả mảnh áo đã vứt một bên. Những vết thương mới đè lên hàng trăm vết sẹo ngang dọc cả cơ thể, đặc biệt phần lưng đã không còn chỗ nào trống để đè lên bất kì một vết sẹo nào nữa.

- Lão ta lần này đánh ác thật!

Lần nào cũng vây. lão Hắc cứ bắt cậu để đánh đập cho thỏa tâm lí của kẻ cao ngạo với bất cứ lí do nào kể cả vô lí nhất. Lần trước là khi Hàn Phong để lại một hạt bụi trên Đan đỉnh của lão; Lần trước nữa lão gọi Hàn Phong lên để châm trà cho khách trong khi cậu đang dọn dẹp thư phòng, mặc dù phản ứng kịp nhưng vẫn trễ một hơi thở thời gian nên Hàn Phong vẫn bị đem ra đạp để bảo vệ uy nghiêm trước bao người. Lần trước trước và trước trước nữa, Hàn Phong luôn bị bạo hành, sẹo của cậu ngày một dày lên và nhiều hơn ngày trước.

- Lần này là lần thứ 209 lão đạp ta, lão Hắc ạ! Ta xin thề sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho ngươi.

Hàn Phong đứng dậy, phủi hết bụi trên bộ quần áo đang trên sàn. Cậu cảm thấy khát nước, môi khô đến gần như nứt nẻ. Đưa lưỡi ra để cho bớt khô thì Hàn Phong nhận ra môi mình đã nứt vỡ chảy máu từ lâu. Đặc biệt vết hằn răng đỏ tươi vẫn còn đọng lại máu khô trên môi dưới của mình đủ để cho thấy Hàn Phong đã phải cắn chặt răng đến chừng nào.

- Tắm nhanh đã, trước khi hửng đông phải chuẩn bị dược liệu cho lão gấp.

Hàn Phong chạy ra ngoài giếng để rửa sạch cơ thể cùng như rửa lại vết thương của mình. Do đã có kinh nghiệm cùng với việc siêng rình mò cũng như học tập trong thư phòng Hắc Công khi đang dọn dẹp, Hàn Phong cũng đã hiểu một chút về dược lí. Vết thương của cậu đã đỡ hơn rồi, nắm thảo dược cậu đút túi được lúc sáng đã thể hiện được rõ ràng tác dụng của nó.

- Mình cần phải nhẫn nhịn. Hiện tại mình vẫn là một kẻ tầng dưới chót của cái thế giới này. Mình cần phải mạnh mẽ lên. Trong vòng ba năm nhất định phải học hết tất cả để luyện đan. Ba năm nữa thôi, lão Hắc. Khi ta trở thành một luyện đan sư chân chính, ngươi sẽ phải chết dưới bàn chân của ta.

Môi Hàn Phong khẽ nhếch lên một vẻ tàn nhẫn trong khi đôi mắt cậu đang hướng về phía căn phòng Hắc Công đang ngủ với một thứ gì đó rất lạnh, lạnh băng cả lòng người. Siết chặt nắm tay, hai hàm răng cũng ken két vào nhau như thể hiện quyết tâm của mình.

Mỗi khi Hắc Công luyện đan hay không ở thư phòng, Hàn Phong đều tìm mọi cách để rình trộm hoặc đọc lén sách. Tất cả chỉ vì để có quyền lực. Và cả để sống sót.