Chương 34: Cỏ Bốn Lá
"Cỏ bốn lá?"
Tomori nghiêng đầu nhìn vào nguồn sáng và vô thức nói.
"Là cái gì nữa?"
Hirio có chút khó hiểu hỏi, cậu tuy rằng biết cỏ bốn lá là gì, nhưng có bốn lá phát sáng và bay xuyên không gian thì đây là lần đầu xuất hiện.
Nhưng không đợi Tomori và Lauriel cất lời đáp trả, cỏ bốn lá bay nhanh đến và rơi vào tay Hirio.
"Cái này..."
Lauriel có chút suy tư nhìn vào lòng bàn tay Hirio đang yên vị một ngọn cỏ bốn lá.
"Cậu biết được gì về nó không Tomori?"
Lauriel vẫn chăm chăm nhìn vào cỏ bốn lá và đưa ra câu hỏi cho Tomori.
Tomori im lặng hì hục làm gì đó với thánh giá sau lưng mình, nàng thao tác tay như thể đang chỉnh sửa gì đó trên thánh giá, luồng ánh sáng màu trắng cũng dần trở nên đục hơn.
Và dường như tìm ra gì đó, Tomori lấy ra một cặp kính tròn từ hư không và đeo lên mắt, nàng đọc thứ gì đó trên thánh giá một cách dõng dạc.
"Cỏ bốn lá lục bảo mang theo hào quang tiên khí có khả năng tái tạo lại sinh thể và tăng cường cơ thể, ban tặng một mạng."
Tomori vỗ mạnh tay vào nhau và một âm thanh rung động truyền ra, nàng cười mỉm và hướng về Hirio cùng Lauriel nói nhanh.
"Đây chính là thứ có thể giúp cậu tái tạo cơ thể đấy Lauriel, tuy rằng cậu sẽ bắt đầu lại từ đầu."
"Có thể?"
Lauriel cau mày, nàng cũng phủi đi suy nghĩ đó và lắc đầu.
"Đây là vật thuộc về thằng nhóc này, vẫn cứ nên theo quyết định ban đầu của tôi thì hơn."
Nói xong Lauriel cũng xoay người và bước đến Tomori.
"Vậy cô vẫn hèn nhát trốn chạy à?"
Thế nhưng Hirio phía sau lại nói với chất giọng mỉa mai, cậu cũng chẳng để tâm về khả năng ban tặng một mạng của cỏ bốn lá, dù sao thì Hirio cũng không muốn sống lại lần nữa để chịu khổ cực tiếp tục.
"Ngươi cứ việc nói nhảm nếu thích."
Lauriel giơ ngón tay và Truy Hồn Kiếm lao thẳng về người Hirio, chỉ bất quá đã có sẵn một lớp lá chắn hình cầu bao bọc lấy cậu và đánh bật Truy Hồn Kiếm ra.
"Tomori!"
Lauriel nói và có phần tức giận nhìn Tomori.
"Mặc dù hiện tại Truy Hồn Kiếm đang lưu giữ linh hồn cậu thì nó vẫn là kiếm vô chủ, cậu cơ bản chỉ có thể sử dụng nó như một thanh kiếm vật lý mà thôi, và điều đó cũng đồng nghĩa Truy Hồn Kiếm không thể xuyên qua lá chắn của mình được."
Tomori chỉ tỏ ra một chút mệt mỏi và nói nhanh.
"Chuyện này hai người hãy quyết định đi, trước đó thì tôi có việc này muốn báo cho cậu biết này Hirio."
"Vâng?"
Hirio vô thức đáp trả và ánh mắt Tomori nhìn cậu đột nhiên có chút nghiêm trọng.
"Mẹ cậu ở Serbia đã bị tuyên án và sẽ đưa lên giàn treo cổ vào một tháng sau."
"Mẹ tôi?"
Hirio có chút run rẩy, lưng cậu đột nhiên ướt nhẹp mồ hôi và trái tim thì đập mạnh liên hồi. Hiện tại cậu đang cảm thấy rối bời suy nghĩ mà chẳng thể thông suốt gì cả.
"Nếu ngươi hấp thụ cỏ bốn lá thì có thể đột phá đến Tâm nhân và đủ sức cứu mẹ mình ra."
Lauriel nói đoạn và nàng phẩy tay như thể việc đó chẳng hề quan trọng.
"Thế còn cô thì sao?"
Hirio hỏi, tay cậu siết chặt lại có chút nhói đau.
"Ngươi tốt nhất không nên quan tâm thì hơn, việc cần làm cũng nên đi làm đi." – Lauriel.
"Thái độ của cô là đang muốn gì?" – Hirio.
"Ta thà rằng nhờ Tomori thanh tẩy linh hồn sạch sẽ cũng không muốn nợ nần ngươi." – Lauriel.
"Cậu biết mình sẽ không thanh tẩy linh hồn người khác mà."
Tomori có chút run run xen vào giữa hai người đang căng thẳng, nói nhỏ.
"Chuyện của tôi, tôi chẳng cần đến thứ này để giải quyết!"
Hirio quăng cỏ bốn lá về phía Lauriel, nhưng nàng cũng phủi tay và nó nhanh chóng bay ngược lại cậu.
"Chuyện của ta cũng chẳng cần đến thứ này để giải quyết!"
"Thật ra thì cậu cần lắm đấy Lauriel."
Tomori lí nhí bên cạnh, nói nhỏ.
"Cô không nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân hay sao mà còn ở đó kiêu căng phách lối?"
"Ta vẫn sẽ kiêu căng như thế này kể cả khi linh hồn hoàn toàn tan biến đi nữa."
Lauriel đốt trên tay một ngọn lửa màu hồng sậm và có chút cười cười trong lòng.
"Vậy khế ước trước đó thì sao? Tôi giúp cô tái sinh?"
"Truy Hồn Kiếm một khi bị thu hồi trở về Eilrine thì khế ước đó cũng coi như không còn nữa."
Lauriel nghịch ngọn lửa trên tay như đang cầm một quả bóng nhỏ.
"Nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô tái sinh."
"Tại vì sao? Ngươi thích ta à?"
"Đúng thế!"
Hirio với nét mặt có chút bình thản mà nói, hiện tại cậu cũng chẳng còn là thanh niên sẽ bối rối và khó xử mỗi khi nhắc đến phương diện tình cảm nam nữ này.
"Thích theo kiểu người yêu á?"
Lauriel có chút ngẩn người, ngọn lửa cũng theo đó mà tan biến.
"Đúng thế!"
"Ta không nhớ mình đã làm gì đáng để được ngươi thích đâu."
"Cũng chẳng quan trọng đâu."
Hirio nói và quăng cỏ bốn lá về phía Lauriel một lần nữa, lần này nàng ấy đã không đánh bay nó đi mà chụp lấy.
Cậu cười cười và quay người định rời khỏi đây thì một thanh âm vang lên phía sau.
"Cái này quá nồng đậm năng lượng, có thể trong lúc luyện hóa mà tuôn ra ngoài khá nhiều năng lượng dư thừa. Ngươi có thể tu luyện lấy chúng."
Lauriel hướng về phía Hirio mà nói, nàng cũng thừa biết thanh niên này đã quyết tâm là sẽ không thể ngăn cản.
"Vậy thì cậu cần bao lâu để có thể tái sinh hoàn toàn?"
Tomori có chút vui vẻ trên mặt hỏi Lauriel.
"Có lẽ cần khoảng bốn năm, sau đó thì linh hồn của tôi cũng sẽ rút khỏi Truy Hồn Kiếm hoàn toàn."
"Được, vậy bốn năm sau mình sẽ xuống để thu hồi nó."
Tomori vỗ tay nhanh một cái và cười tươi một nhịp, nàng tạo nhanh một cổng không gian và bước vào đó. Vẫy tay tạm biệt với hai người Lauriel và Hirio, sau đó biến mất hoàn toàn khỏi nơi đây, để lại một khung cảnh với hai người đang có chút khó xử.
"Có lẽ tôi sẽ dành một tuần để chuẩn bị, đường về cũng thật là rất xa."
Hirio cảm thán, cậu có chút đắng nơi đầu lưỡi.
"Quá vội vàng sẽ chỉ mang lại nhiều rủi ro hơn, ta nghĩ ngươi cần chuẩn bị lâu hơn nữa."
"Được, tôi sẽ cố gắng căng chỉnh cho hợp lý nhất có thể."
Hirio đáp trả và ngước nhìn một lượt quanh nơi đây, có rất nhiều tổ hợp ánh sáng dao động liên tục trong hang.
"Đây là?"
"Kết giới phòng hộ mà Tomori đã để lại, giúp chúng ta che giấu bản thân và phòng thủ nếu bị tấn công."
Lauriel chỉ đơn giản bước đi xung quanh để tìm một vị trí đẹp, nàng cũng chẳng tỏ ra lạ lẫm với những thứ kia như Hirio, dù sao thì với bản tính của Tomori cũng sẽ lo lắng cho nàng rất chu toàn.
"Nếu ngươi cảm thấy hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp đấy!"
Lauriel cười nói và cỏ bốn lá lơ lửng lên trước mắt nàng.
"Tôi cảm thấy cô nên nhanh hơn đi, không còn nhiều thời gian đâu, ít nhất là với tôi."
Hirio chỉ nói một cách khá bình thản, cậu ngồi xếp bằng đối diện Lauriel và nhắm chặt mắt lại, tiến vào trạng thái tu hành.
Thấy hành động của Hirio cũng khiến cho Lauriel có chút giật mình, nàng không ngờ hắn thế mà dám lại ngồi trước mặt nàng, bình thường thì chỉ cần ngồi gần thôi chứ?
Lauriel cũng không có cảm giác tức giận, gương mặt lặng yên của nàng xuất hiện một nụ cười nhẹ.