Chương 116: Tiên Huyệt Tông
Kim Thiên Tâm lập tức biến sắc, hắn đứng thẳng dậy và ánh mắt nhìn chằm chằm về một phương trời rộng lớn.
Có gì đó rất khủng khiếp đang di chuyển đến đây.
Khí tức này, tu tiên giả!
Và cảnh giới hoàn toàn cao hơn hắn!
Kim Thiên kiếm bay về tay, Kim Thiên Tâm lao thẳng lên bầu trời và một luồng khí lạnh bắn thẳng về phía hắn.
Oành!!!
"Lùi lại!"
Kim Thiên kiếm được bao bọc bởi một lớp băng bị đánh bay đi một đoạn dài, trên bầu trời hiện lên một thân ảnh cao to với mái tóc đen dài xõa tung bay trên nền gió.
"Tiền bối tu vi không hề thấp, cũng không mang theo sát khí, tại sao lại cố gắng xâm nhập vào phạm vi Minh Sơn Môn này."
Kim Thiên Tâm thẳng lưng nói lớn, hắn là một tu tiên giả Trí nhân cảnh hậu kỳ đang có nhiệm vụ cai quản khu vực biên giới Minh Sơn Môn, và một kẻ tu tiên giả xa lạ với khí tức hoàn toàn áp đảo hắn đang tiến vào khu vực này, bỏ qua toàn bộ những lời cảnh báo và dường như có dấu hiệu muốn gây sự.
Đây không thể nghi ngờ là một sự khiêu chiến trắng trợn, chưa kể đến việc tại nơi đây đang có một vị sư muội thuộc thế hệ tiềm năng của Minh Sơn Môn.
"À thì…"
Hàn Tư Không vuốt nhẹ trán mình, cậu cũng không thể nói rằng bản thân ghét bị hỏi tới hỏi lui nên mới chọn cách bay thẳng vào Minh Sơn Môn được. Hiện tại dường như đối phương đang hiểu lầm rằng cậu tới để gây chiến thì phải.
Hiện tại Hàn Tư Không cũng có chút ngứa ngáy tay chân, cậu muốn thử sức xem bản thân hiện tại đang sở hữu lực lượng mạnh đến thế nào, nhưng đối phương cũng chỉ là Trí nhân cảnh hậu kỳ mà thôi. Hiện tại Hàn Tư Không lại cao hơn quá nhiều, không thể thử với người này được.
Không biết nơi đây hiện tại có ai cùng cảnh giới với cậu để có thể kiểm nghiệm bản thân hay không.
Mắt nhắm chặt, thần thức trải mạnh ra và toàn bộ Minh Sơn Môn đều bị cậu quét ngang một lượt.
Có khoảng bốn luồng khí tức mạnh mẽ phản ứng lại với Hàn Tư Không, nhưng cao nhất cũng chỉ là Đạo nhân cảnh trung kỳ mà thôi.
Minh Sơn Môn hiện tại chỉ còn lại những cá nhân này thôi sao.
Hai tay giơ cao lên trước mặt, Hàn Tư Không bóp chặt vào không gian và từng cơn gió rít mạnh mẽ dần dần xuất hiện.
"Không ổn!"
Kim Thiên Tâm hét lớn, hắn vung tay và lực lượng toàn diện của Trí nhân cảnh hậu kỳ tuông thẳng ra ngoài. Hắn phải dùng cả sinh mạng để ngăn cản kẻ này.
Èo! Èo! Èo!
Không gian bị bóp méo một cách khó coi và Hàn Tư Không vẫn đứng rất ung dung giữa hư không, cậu đưa mắt nhìn xuống và rất nhanh trông thấy một dáng người nhỏ nhắn đang run rẩy không ngừng phía dưới nền đất.
"Chi nhân cảnh trung kỳ?"
Cũng không quá tệ đối với một cô bé còn rất trẻ tuổi như thế, tu vi này có thể nói lên rằng nàng là một thiên tài thứ thiệt về mặt tu luyện.
Cảnh giới Lý nhân đã thuộc về một đẳng cấp khác hẳn những tu tiên giả khác, giờ đây Hàn Tư Không đã có thể nói rằng bản thân cậu không còn thuộc về thế giới phàm trần nữa. Áp lực của Eilrine đã phần nào chẳng thể ảnh hưởng được đến cảnh giới này nữa, và giờ đây tuổi thọ cùng cơ thể cậu đã chuyển biến trở nên ngang hàng với bán nhân level 8 – một cấp độ rất cao đối với cả những bán nhân loại sinh sống tại Eilrine.
Ngưng dòng suy nghĩ trong vài giây, Hàn Tư Không hướng mắt về người đang rất chật vật chống đỡ với đòn vừa rồi từ cậu.
"Nếu tiền bối ngài có vấn đề gì với Minh Sơn Môn, có thể tìm đến các trưởng lão cao tầng nơi đây. Cũng không nhất thiết phải hạ mình ra tay với những kẻ thấp kém như bọn ta."
"Ồ?"
Hàn Tư Không cau nhẹ mày lại, cậu đã lan tỏa thần thức tác động vào những trưởng lão cao tầng ở nơi sâu Minh Sơn Môn nhưng lại chẳng có bất kỳ ai đáp trả. Điều đó cũng có thể coi là bọn họ đang sợ hãi? Hay là đang có kế hoạch gì đó?
Bản thân cậu đến đây với mong muốn tìm hiểu tình hình tại đây, từ đó tìm cách giúp đỡ những người xứng đáng. Dù sao Hàn Tư Không cũng rất muốn nhanh chóng tống khứ đi 18 đơn vị vật phẩm còn tồn tại nơi không gian lưu trữ kia.
Cũng không thể để cho những người ở đây biết được dự định đó của cậu, vì thế nên cách tốt nhất là tập hợp một hội nhóm đông đủ các cá nhân xứng đáng lại với nhau. Và đó cũng sẽ trở thành nơi Hàn Tư Không có thể dùng để tựa lưng mỗi khi mệt mỏi với thế giới bên ngoài kia.
Cậu đang mong muốn thành lập một nơi chốn, không phải chính đạo, cũng chẳng phải ma đạo. Chỉ là tập hợp những kẻ sống vì lý tưởng của bản thân mình.
Và nơi đó sẽ là nhà của chính cậu.
"Sư huynh…"
Tuyết Hương Lan run rẩy trong lời nói, nàng thậm chí còn chẳng đủ sức để đứng thẳng người mà phải quỳ rạp dưới nền đất dơ bẩn.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận nguồn uy áp thậm chí còn mạnh mẽ hơn các trưởng môn có tu vi Khí nhân cảnh đỉnh phong của Minh Sơn Môn, ngay cả trong Tiên Huyệt Tông cũng chưa từng xuất hiện áp lực khủng bố đến thế này.
Đây chính là minh chứng cho thực lực của người đang hiện diện trên bầu trời nơi đây, có thể chính là Đạo nhân cảnh giới!
Đôi mắt bị bao quanh bởi một tầng nước mỏng, nàng còn chẳng đủ dũng khí để nhìn lên phía trên kia.
"Đ-Đây chính là sức mạnh của tu tiên giả sao?"
Tuyết Hương Lan cố không để bản thân bất tỉnh, nàng nhắm chặt mắt lại và cơ thể căng cứng đến tối đa.
Phía trên bầu trời, Hàn Tư Không thở dài một hơi. Cậu chẳng có đủ tiên pháp để làm gì cả, chỉ có thể sử dụng sức mạnh của cảnh giới Lý nhân để thị uy mà thôi. Điều này cũng khiến bản thân Hàn Tư Không có chút rầu rĩ.
Cậu đành phải nhanh chóng tạo ra Tiên thuật cho bản thân mình, để có thể đa dạng trong chiến đấu và ít ra làm màu vẫn tốt hơn hiện tại rất nhiều lần.
"Thôi kệ, mình cũng không muốn chạy lung tung gây thù tùm lum."
Hàn Tư Không lắc nhẹ cổ tay và không gian trở lại trạng thái hoàn toàn bình thường, đôi mắt đen chớp nhẹ và cơ thể cậu nhanh chóng hạ xuống tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
"Minh Sơn Môn từ khi nào lại trở nên hoang vắng như thế này?"
Hàn Tư Không khoanh tay sau lưng và giả vờ bản thân là một kẻ vừa trở về quê nhà sau nhiều năm xa cách. Mặc dù thực tế cũng gần như là thế.
"Tiền bối là người Minh Sơn Môn?"
Kim Thiên Tâm cúi đầu và hỏi dò, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự cường đại của người trước mặt mình. Mặt dù gương mặt và vóc dáng là của một thanh niên cao to với cơ bắp đồ sộ nhưng khí tức lại rất trầm ổn.
Người này, tuyệt đối là một cường giả ở đỉnh cao!
"Bẩm tiền bối, từ hơn hai mươi năm trước thì Minh Sơn Môn đã mất đi thời đại hưng thịnh của mình."
"Vậy sao?"
"Vãn bối cả gan hỏi tiền bối ngài là thuộc về thế lực nào ở Minh Sơn Môn được chứ ạ?"
Kim Thiên Tâm mồ hôi chảy dài, hắn đang thầm cầu nguyện trong lòng rằng vị tiền bối cường đại này không phải kẻ thù của Tiên Huyệt Tông hay là người Tôn gia.
Trường hợp tệ nhất là người này liên quan đến Lâm gia – gia tộc đã bị huỷ diệt chỉ trong một đêm bởi thế lực thần bí mà không có bất kỳ một dấu vết nào để lại.
"Hmm~ Ngươi đã từng nghe về Lâm gia?"
"Ặc!"
Trường hợp tệ nhất đã xảy ra, Kim Thiên Tâm cảm giác trái tim mình dường như đã biến mất. Hắn cúi đầu càng sâu và trong đôi mắt chứa đựng nồng nặc sự hối hận.
Lần này, toang thật rồi!
Tại sao mình lại hỏi chuyện này chứ?
Nhưng nếu không hỏi mà để tiền bối gặp các trưởng lão thì chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn nữa, thậm chí có thể liên luỵ đến những mầm non đang được bảo vệ tại Minh Sơn Môn.
Kim Thiên Tâm nuốt ực một ngụm nước bọt, hắn hít sâu một hơi và nói với tư thế sẵn sàng đón nhận cơn giận từ Hàn Tư Không.
"Lâm gia đã không còn tồn tại tại Minh Sơn Môn vào hơn ba mươi năm về trước rồi, thưa tiền bối."
"Vậy sao."
Hàn Tư Không đáp lại một cách hờ hững, dù sao cậu cũng chỉ hỏi để giả tạo thân phận mà thôi. Nhưng mỗi khi nhắc về Lâm gia thì phần nào đó trong thâm tâm vẫn khiến cậu có cảm giác khó chịu, đau đớn cùng buồn bã.
Bước nhanh về trước, Hàn Tư Không cố đánh bay những cảm xúc cũ ra khỏi tâm trí và hướng bản thân về một tương lai khác.
Quá khứ là không thể thay đổi, tương lai, là thứ duy nhất có thể chuyển dời.
Kim Thiên Tâm như thể thoát khỏi địa ngục môn, hắn thở phào và ngoắc tay ra hiệu cho Tuyết Hương Lan cùng nhanh chóng đuổi theo vị tiền bối bí ẩn kia.
"Sư huynh…"
"Im lặng, muội chỉ cần điệu thấp và làm theo huynh thôi. Được chứ?"
Tuyết Hương Lan gật đầu, hiện tại nàng chẳng còn có thể bày ra cái tính cách tinh nghịch như trước được nữa. Đùa giỡn trước mặt vị cường giả này chẳng khác nào tìm đường chết, và nàng chưa muốn chết chút nào.
…
"Lão cũng cảm thấy sao?"
"Khí tức này chắc chắn chỉ có thể đến từ Lý nhân cảnh, còn cụ thể là giai đoạn nào của Lý nhân thì ta không thể nắm chắc."
"Tại sao lại tư dưng xuất hiện một vị cường giả Lý nhân cảnh cơ chứ?"
Từng đợt dao động năng lượng toả ra từ Hàn Tư Không từ lâu đã khiến tất cả những kẻ cao tầng nhất Tiên Huyệt Tông và Minh Sơn Môn chú ý đến, nhưng thay vì xuất đầu lộ diện thì tất cả đều lựa chọn họp mặt để bàn bạc thật kỹ lưỡng.
Nhân giới từ lâu đã chẳng còn tung tích của bất kỳ cường giả Lý nhân cảnh nào nữa cả, hiện tại người đang có tu vi mạnh nhất là Nguyệt Miên trưởng lão Tiên Huyệt Tông với cảnh giới Đạo nhân trung kỳ.
Nhiêu đó vẫn là chưa đủ, bất kỳ ai theo con đường tu tiên đều rất rõ ràng cách biệt về cảnh giới là lớn đến thế nào. Chỉ là tiểu cảnh giới cũng đã có thể một đánh mười, chưa cần phải nói đến đại cảnh giới sẽ mang đến khác biệt lớn đến thế nào.
"Chúng ta, hình như chưa từng nhận biết khí tức này."
"Đúng là chưa từng."
Hai lão già với đôi mắt mờ và mái tóc dài bạc trắng một màu đang lắc đầu ngao ngán, nếu không phải vị cường giả kia không phát động sát khí thì có lẽ bọn họ cũng chẳng còn bình tĩnh để ngồi đây bàn bạc nữa.
"Liệu có nên nhờ nàng?"
"Nếu ngươi nghĩ có thể mời nàng xuất quan thì cứ việc, ta không phản đối!"
Một chất giọng đầy khó chịu của đàn ông trung niên cất lên, hắn nghiến răng và ngón tay thì gõ liên tục vào mặt bàn.
"Chẳng thể suy nghĩ thông suốt được."
Giọng nữ khác xuất hiện, một bóng dáng nữ nhân mang khí chất khá lớn tuổi nhưng dung nhan và thể hình vẫn thể hiện được nàng là một mỹ nhân thứ thiệt.
"Vẫn chưa biết được kẻ đến là thiện hay ác mà?"
"Nhưng công khai thăm dò chúng ta như thế kia thì có thể thiện đến đâu?"
"Tôn Ngọc tông chủ, ta nghĩ chúng ta cần phải nhanh chóng gặp mặt vị cường giả này. Hoặc ít nhất là thể hiện rằng chúng ta không muốn đối nghịch với hắn."
Lắc nhẹ đầu mình, Tôn Ngọc bĩu môi và có phần chế giễu nhìn về gã trung niên.
"Không đối nghịch thì sao? Đối diện kẻ mạnh thì ngươi cho rằng chúng ta có tư cách đối nghịch sao?"
Nếu chỉ là cách biệt ở những cảnh giới thấp hơn thì còn có thể sử dụng số lượng và chất lượng Tiên pháp hoặc pháp bảo để đối kháng, nhưng tu tiên giả cảnh giới Lý nhân hoàn toàn có thể tạo ra một vùng không gian tạm thời để xử lý từng kẻ một. Việc cố gắng tấn công bằng số lượng là không thể, và Lý nhân cảnh cho phép tu tiên giả tự sáng tạo ra Tiên thuật cho chính mình, thậm chí là Thiên cấp Tiên pháp nếu có đầy đủ tài nguyên.
Không có đường để đối nghịch, ngay từ đầu đó đã là chuyện hiển nhiên.
Mái tóc đen khẽ bay nhẹ nhàng, Tôn Ngọc dùng tay xoa trán và một nét mặt có phần khó coi hiện hữu khiến dung nhan nàng có chút già nua hẳn đi.
"Đi! Gặp kẻ đó, dù kẻ đến không thiện thì chúng ta ít nhất cũng cần câu đủ thời gian cho đám nhỏ có thể an toàn rời đi."
Tôn Ngọc đứng dậy và ngay lập tức biến mất khỏi không gian căn phòng, những người còn lại đều đang mang biểu cảm tuyệt vọng và mệt mỏi như thể bản thân đã chết đi sống lại hàng ngàn lần.
"Chúng ta, có nên chạy không?"
"Nếu lão nghĩ mình có thể, thì cứ việc."
Từng đợt âm thanh trong căn phòng tối cũng nhanh chóng tan biến, không gian nơi đây lại trở về với sự im lặng vốn có của mình.
"Hừ! Chẳng qua chỉ là tông chủ bù nhìn mà thôi, cũng dám lên mặt ra lệnh cho chúng ta!"
Lão già có đôi mắt sắc cùng mái tóc pha trộn giữa đen và vàng nhạt có chút dè bỉu trong lời nói của mình.
"Kim La Chinh tiền bối cũng quá thẳng thừng rồi, dù sao thì nàng cũng được chính Nguyệt Miên trưởng lão đề bạc trở thành tông chủ."
Đáp trả Kim La Chinh là một chất giọng bán nam bán nữ, đây là một kẻ không rõ ràng giới tính có vẻ ngoài khá sặc sỡ và biểu cảm gương mặt cũng mang đầy nét khôi hài.
Hắn cũng là một trong tứ đại trưởng lão – Huỳnh Lý Thế Quân.
"Ngươi cũng thừa biết Nguyệt Miên trưởng lão là nhìn vào tài năng luyện đan của muội muội Tôn Như kia của nàng, chứ bản thân nàng đến được cảnh giới hiện tại cũng hoàn toàn nhờ vào đan dược của muội muội mình mà thôi."
Kim La Chinh cười gằn, lão xoay người rời đi và phong thái như thể bản thân đang rất thoải mái.
"Lão trông không giống như lúc ban nãy, là vì đã có kế hoạch an toàn rời đi sao?"
Huỳnh Lý Thế Quân nói, hắn mỉm cười và ngón tay xoay lọng tóc mai của mình một cách chậm rãi.
"Rời đi? Thế Quân trưởng lão là có ý gì? Kim La Chinh ta giống kẻ sẽ cụp đuôi bỏ chạy khi gặp địch nhân hay sao?"
"Ta không nhớ mình đã nói thế."
Bầu không khí bỗng nhiên có chút ngưng trọng và từng dòng năng lượng cũng như thể bị tách rời ra khỏi không gian nơi đây. Kim La Chinh cau mày lại và một làn sương băng nhẹ nhàng tuôn trào ra bên ngoài khiến cho ngay cả không khí cũng muốn đóng băng lại gần như ngay lập tức.
Kim La Chinh hiện tại đang là Khí nhân cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Đạo nhân cảnh. Và nguyên tố tu luyện của ông lại chính là thuộc tính băng hệ, đây tuy không phải là thuộc tính trong ngũ hành nhưng vẫn có khả năng chiến đấu rất mạnh mẽ, cũng vì thế mà ông đã được đề cử trở thành trưởng lão Tiên Huyệt Tông ngay cả trước khi bản thân đột phá lên Khí nhân cảnh giới.
Vì những lẽ đó nên việc đùa giỡn với ông là một chuyện hết sức ngu dốt của bất kỳ ai.
Dù rằng Huỳnh Lý Thế Quân cũng là Khí nhân cảnh đỉnh phong như ông, nhưng với nguyên tố tu luyện là phong hệ thì chắc chắn chẳng thể nào đối chiến lại băng hệ của Kim La Chinh.
Và ông cũng chả ưa gì tên bán nam bán nữ này.
"Vậy sao, có lẽ bản tôn đã hiểu nhầm La Chinh trưởng lão rồi."
Huỳnh Lý Thế Quân cười và nhanh chóng hóa thành một luồng gió nhẹ rồi biến mất, Kim La Chinh nhếch miệng cười và cũng tan biến khỏi không gian nơi đây.