Chương 1: [Ta mắt phải có thể nhìn thấy Bug!!]

Tại Quỷ Dị Thế Giới: Ta Vô Tình Tạp Bug!

Chương 1: [Ta mắt phải có thể nhìn thấy Bug!!]

Chương 1: [Ta mắt phải có thể nhìn thấy Bug!!]

Lúc này trời đã về đêm, Trên một chiếc máy bay quốc tế đang bay vượt qua thái bình dương, đã trở thành một ông lão Dịch Y yên lặng nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Năm nay hắn đã hơn tám mươi tuổi, mới tuần trước hắn bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, đối với người khác đây không thể nghi ngờ là một tin dữ, nó chẳng khác gì tờ giấy báo tử nhưng đối với đã sống đủ lâu Dịch Y lại bất quá là một chuyện như thế.


Giống như người ta đã nói quá trình đôi khi quan trọng hơn kết quả, bình minh làm con người ta hy vọng nhưng hoàng hôn đôi khi cũng vô cùng đẹp đẽ.


Dịch Y đã có một cuộc sống mỹ mãn để hắn không còn bất cứ điều gì hối tiếc, hắn đã cưới một người vợ xinh đẹp một tình yêu trọn vẹn, hắn có hai đứa con một trai một gái một gia đình hạnh phúc, cuối cùng hắn có một đàn cháu chắt vui sướng đầy nhà.


Thử hỏi một cuộc sống như vậy không hoàn mỹ sao? còn có điều gì hối tiếc sao? ít nhất đối với hắn như vậy là đủ rồi, ông trời đã ban cho hắn một cuộc sống hoàn hảo, hắn nên học được cảm ơn.


Vì vậy hắn mặc kệ con cháu hết lòng giúp hắn chạy chữa mà lựa chọn một mình đi một chuyến cuối cùng du lịch từ bỏ chữa trị. Hắn không muốn ở tuổi gần đất xa trời này rồi lại trở thành gánh nặng cho gia đình con cháu, bọn hắn còn trẻ còn cả một tương lai.


Nói là đi du lịch kỳ thật là hắn trở lại nơi cũ, là nơi hắn cùng người bạn già của mình lần đầu gặp nhau, đó là quê hương của nàng, bọn hắn đã có một tình yêu ngọt ngào ở đó, đáng tiếc lần này chỉ có một mình hắn trở về, nàng đã ra đi từ năm năm trước để hắn cô đơn một mình cùng những ký ức sâu thẳm đẹp đẽ đó.


Đối với cả đời làm nghề hướng dẫn viên du lịch như Dịch Y hắn đã đi rất nhiều nơi, nhìn qua rất nhiều phong cảnh nhưng lúc cuối đời hắn lại chỉ muốn trở về nơi mọi thứ bắt đầu, với hắn mà nói đó là khung cảnh đẹp nhất đáng nhớ nhất trong ký ức của hắn, đáng tiếc nơi đó đã không có nàng.


Già nua đục ngầu đôi mắt Dịch Y hơi hơi tràn ngập mông lung nhìn lên bầu trời, hắn nhìn lên những cái kia vô ngần vì sao như nhìn thấy người bạn già đang đối với hắn mỉm cười, như nhìn thấy lần đầu tiên bọn hắn trao nhau rụt rè nụ hôn, lần đầu tiên nàng xấu hổ khi hắn nắm tay...


Tất cả là hoàn mỹ như vậy, là đẹp đẽ như vậy đối với Dịch Y là đã quá đủ rồi nhưng nếu nói thứ duy nhất làm hắn cảm thấy không được hoàn mỹ đó là sự ích kỉ của hắn.


Kỳ thật Dịch Y luôn có một bí mật không muốn người biết, hắn thậm chí che dấu nó với cả người bạn già gắn bó mấy chục năm của mình, điều này khiến bây giờ hắn nghĩ lại vẫn cảm thấy tội lỗi, cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.


Bí mật ấy là thứ duy nhất hắn giấu nàng, hắn đem thứ đó giấu tận sâu trong linh hồn, trong tiềm thức của mình đến nỗi mà cho dù cả lúc ngủ hắn cũng sẽ không nằm mơ tới nó.


Đó là con mắt bên phải của hắn khác với người thường, kể từ lúc lên sáu tuổi hắn đã phát hiện con mắt này lại có thể nhìn thấy thứ mà những người khác không nhìn thấy được.


Một lần tình cờ đang chơi ở trong công viên Dịch Y phát hiện một cái quang cầu màu trắng giấu trong bụi cỏ, lúc đó ngây thơ hắn cũng không biết đó là cái gì cho đến khi cầm lên.


Chạm vào quang cầu sau đó một cái tin tức liền truyền vào đầu Dịch Y khi ấy mới có sáu tuổi, cái tin tức này làm hắn đứng lên ngồi xổm xuống ba lần liền có thể biến thành một lùm cây.


Dịch Y cảm thấy mới lạ lên không chút do dự làm theo, tiếp đó hắn quả thật biến thành một lùm cây, hắn cảm giác giống như mình bị một bụi cây bao phủ xung quanh còn hắn thị giác vẫn có thể từ trong bụi cây quan sát thế giới bên ngoài.


Lúc đó hắn cảm thấy rất thích thú, hắn muốn đi nói cho ba mẹ bạn bè biết về năng lực đặc biệt này, nhưng hắn phát hiện biến thành bụi cây sau đó hắn không thể di chuyển, không thể nói thật giống như một cái vô tri vô giác bụi cây vậy.


Điều này làm tâm linh còn non nớt hắn rất hoảng loạn tiếp đó là hoảng sợ, hắn cứ như vậy một bên loay hoay một bên kêu cứu những người thỉnh thoảng đi qua gần đó nhưng không một ai chú ý đến hắn cả, hắn chỉ là một bụi cây mà thôi.


Đến cuối cùng khi trời chuyển tối, nhìn xem bóng tối dần bao trùm lấy mình lúc đó mới chỉ sáu tuổi Dịch Y liền trở nên hoảng sợ tột đỉnh, hắn không muốn cứ như thế này hắn sợ hãi, hắn nhớ bố mẹ, hắn không muốn làm bụi cây hắn muốn trở về làm người.


Dường như lúc đó Dịch Y đã chạm đến bật tắt công tắc của năng lực, biến hóa giải trừ Dịch Y liền trở lại làm người tiếp đó hắn liền hoảng hốt hấp tấp chạy trở về nhà.


Khi về đến nhà hắn liền đem chuyện này kể với cha mẹ, nhưng cha mẹ hắn lại không tin lời của một đứa trẻ cho rằng đó là lời đùa nghịch của một đứa trẻ, không có cha mẹ nào muốn nghĩ con của mình khi sinh ra có vấn đề về đầu óc cả, họ chỉ nghĩ Dịch Y lời nói là ngây thơ không hiểu chuyện, dạy cho Dịch Y để hắn không nên nói những cái này với người khác.


Dịch Y lúc đó rất muốn chứng minh cho bố mẹ mình thấy nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh vừa rồi làm hắn sợ hãi, cho nên hắn chỉ có thể oan ức giữ yên lặng.
Lớn lên dần hắn cũng hiểu chuyện, hắn biết mình khác với những người xung quanh, để có thể hòa nhập với mọi người hắn cần thiết phải che giấu sự khác người của mình.


Thế là hắn học được ngụy trang, hắn thậm chí tự lừa dối mình rằng khát vọng của hắn là được sống như người bình thường cứ thế trôi qua cuộc đời của mình.


Chỉ là nhiều khi hắn vẫn sẽ bắt gặp ngẫu nhiên xuất hiện màu trắng quang cầu, Dịch Y cũng trở nên quen thuộc bởi vì ngoài hắn những người khác đều không thấy được những cái này quang đoàn, thậm chí Dịch Y còn cho những cái này quang đoàn lấy một cái tên.


Dịch Y gọi những cái này quang đoàn là màu trắng Bug, bởi vì bọn chúng năng lực đều hết sức vô lý phá vỡ thường thức giống như Bug vậy, tỷ như


【Hướng về phía 【 Chủ nghĩa Mác-Lênin 】 trong mười giây đồng hồ liên tục chớp mắt vượt qua một trăm lần, mở khóa đã gặp qua là không quên được bug.】

【Dùng ngón cái chà sát bốn ngón tay còn lại tiếp đó hô " Ta là bác sĩ " mở khóa vô hạn dao phẫu thuật Bug.】

【Trong lòng mặc niệm KFC, tiếp đó trong vòng năm giây làm ra xxxx Thủ thế, mở khóa vô căn cứ thu được một cái Orleans đùi gà pháo đài bug.】

Tất cả đều là cái này màu trắng quang cầu mở ra, hư không tạo vật rất vô lý năng lực hoàn toàn không nhìn định luật bảo toàn năng lượng, nếu như Newton biết được chắc phải đội mồ sống dậy không thể.


Mặc dù Dịch Y thu được những năng lực này đều rất phi lý, với mấy cái này màu trắng Bug hắn hoàn toàn có thể mở cho mình một một quán gà rán, hay buôn lậu thiết bị y tế thậm chí trở thành một học bá một tên quang vinh tiến sĩ.


Nhưng hắn lại chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, hắn chọn cho mình nghề nghiệp theo sở thích bản thân, trở thành một hướng dẫn viên du lịch, đi đây đi đó khám phá thế giới, nhìn lấy muôn hình muôn vẻ con người cùng cảnh sắc, ân tất cả đều rất thú vị.


Hơn nữa những năng lực này sức chiến đấu không cao không thể bảo vệ hắn khỏi những nguy hiểm đột xuất, cho nên Dịch Y rất biết điều điệu thấp không giống như những cái kia đô thị văn đánh mặt trang bức giống như kiểu thiên lão đại địa lão nhị ta là lão tam cái kia vô não sảng văn.


Cho nên hắn thành công sống đến cuối đời không nhảy thoát không rắc rối quấn thân, có một gia đình mỹ mãn như vậy là đủ rồi.


Thu hồi xa xăm ánh mắt, Dịch Y cũng bớt đi phần nào thương cảm, người già rồi hay thích nhớ lại, ai cùng vậy khi sắp xuống mồ những gì ta mang đi được chỉ là những kỷ niệm đẹp đẽ, nghĩ lại nhiều nhớ lại nhiều họ sợ quên đi mất.


Bỗng dưng ánh mắt Dịch Y lại chú ý tới đã lâu không gặp quang đoàn, cái này làm hắn rất muốn cười này thú vị năng lực là theo hắn cả đời a.


Cái này quang đoàn là nằm bên dưới trên một đám mây, lóe ra mông lung ánh sáng màu chàm, cái này quang đoàn dĩ nhiên nằm giữa không trung đủ kín đáo. Lắc lắc đầu hắn nhưng không có ý định đi lấy, độ khó quá lớn Dịch Y chắc chắn không nghĩ nhảy máy bay chỉ để lấy một cái màu....từ từ..màu chàm..!!??


Dịch Y già nua cơ thể ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn lấy cái kia mông lung tỏa ra màu chàm tia sáng quang đoán lâm vào chầm tư, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một cái khác màu sắc ngoại trừ màu trắng cùng màu tím quang đoàn.


Đứng vậy Dịch Y cũng đã từng đạt được một cái màu tím quang đoàn, hay nói đúng hơn là cái này màu tím quang đoàn là khi hắn mười bảy tuổi liền tự dựng xuất hiện trong cơ thể hắn Dịch Y còn không cố tình đi lấy.


Thế nhưng cái này màu tím quang đoàn năng lực làm cho Dịch Y lúc đó khóe miệng co giật liên tục, nó tên là " Ta san giá trị là vô hạn " không cần động tác chỉ lệnh, nó là cơ thể Bug nhưng sắp chết đến nơi rồi Dịch Y vẫn không thể hiểu được tác dụng chân thật của nó, đây không phải là hố cha sao?


Nhưng dựa theo màu sắc cái này màu tím quang đoàn có thể là thấp nhất cũng có thể là cao cấp nhất Bug, Dịch Y không biết chính xác cũng không trở ngại hắn lung tung suy đoán.


Tất nhiên nếu vậy thì cái này trên đám mây màu chàm quang đoán rất có thể so màu tím cao cấp hơn, nếu không phải thì nghĩa là nó rất quý hiếm, dù sao theo quan niệm của Dịch Y đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cái này thứ tự màu sắc là thưởng thức.


Đắn đo một hồi, nhìn xem máy bay sắp tiến tới phía trên màu xám quang đoàn Dịch Y liền hạ quyết tâm, này coi như lần cuối hắn mạo hiểm đi, cả cuộc đời cùng quang đoàn làm bạn hắn nếu vì vậy mà chết cũng coi như đáng giá, dù sao hắn cũng không sống được lâu nữa.


Đi đến khoang giữa máy bay, năm nay đã là 2121 năm khoa học kỹ thuật cây đã có rất nhiều cải tiến, kết cấu hệ thống trên máy bay cũng vậy, rất ổn định rất an toàn cho dù thân máy bay có bị thủng thì hệ thống điều khiển áp suất tự động cũng ngay lập tức làm ra diều chỉnh đảm bảo an toàn.


Dịch Y lén lút mò đến cửa khoang máy bay, tiện tay đem trẻ tuổi non nớt nữ tiếp viên cùng nam phục vụ giải quyết, tất nhiên hắn chỉ là sử dụng bug năng lực để cho bọn hắn ngủ thiếp đi mà thôi, hắn cũng không phải sát nhân cuồng đối với không oán không cừu người động thủ.


Đưa hai người bọn họ vào Wc đóng cửa an toàn sau đó, Dịch Y đứng trước cửa thoát hiểm tay cầm chặt lấy chốt mở, lấy trí tuệ của hắn tính toán sức gió cùng vị trí rơi xuống không khó, cuối cùng khi máy bay vừa vượt qua quang đoàn một chút, Dịch Y liền lấy tất cả sức lực đẩy ra cửa khoang nhảy xuống.


Cả người hắn bị gió lớn cuốn đi giật về phía sau nơi quang đoàn vị trí, cửa khoang máy bay bị hắn mở ra sau đó dĩ nhiên tự động đóng lại rồi phát ra cảnh báo.


Dịch Y cũng không quan tâm những thứ này, hắn bây giờ đã chạm lấy quang đoàn, ánh biến mất quang cầu liền chui vào trong cơ thể hắn như mọi lần một cái tin tức truyền vào trong đầu Dịch Y

【Ở trên không trung mười ngàn mét rơi tự do hai tay chụm lại giơ qua đỉnh đầu một chân co lại, giữ nguyên tư thế dài một phút, hơn nữa hô to một tiếng " Vu hồ cất cánh ", mở khóa "Hồn xuyên dị giới " bug.】

Dịch Y khóe miệng giật giật, bây giờ hắn còn lựa chọn nào khác sao??