Chương 662: Ẩn khuất

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 662: Ẩn khuất

Chương 662: Ẩn khuất

Thiên Sơn thành, bên ngoài Bắc môn.

Hơn 3 vạn kỵ binh của Thiên Lang Quốc đang dàn vòng trong vòng ngoài đem cả cái Bắc môn của cứ điểm vây thành nêm cối.

Đứng phía trước nhất tất nhiên là địch quân Đại tướng Mông Xích Nhĩ, vị này mấy đêm trước thiếu chút thì bị tuyết cuốn trôi lão huynh hôm nay đã quét qua hết vẻ chán trường suy tàn khi xưa. Nhìn hắn ưỡn ngực ngẩng đầu, hai mắt bốc lên hừng hực chiến ý thôi cũng đủ thấy rằng đối với lần đại chiến sắp tới là Mông ca đặt niềm tin rất lớn đấy.

Cái này thì cũng không có gì lạ, vốn cao thủ dưới trướng lão vẫn còn nguyên xi. Qua hơn một tuần vừa rồi hắn còn chạy đôn chạy đáo đi khắp nơi gọi người bắt lính, quân đội lần nữa được khuếch trương thành hơn 3 vạn người như bây giờ.

Binh quyền một nhiều, Mông Xích Nhĩ cảm thấy tự tin càng đủ, còn phải sợ tiêu tiểu một cái Tống Khuyết sao?

"Tống tặc! Có dám ra đây cùng bản Tướng chiến một trận?"

Lão Mông đối với mối nhục hôm trước là vẫn nhớ mãi không quên, thề quyết tâm phải đập cho con chó nào đó một trận nhớ đời để báo thù rửa hận. Đáng tiếc thù nhân của lão là một kẻ mắc bệnh đãng trí, Tống đại quan nhân đã đem hứa hẹn khi xưa quên không còn một mảnh. Tiện nhân kia lập tức lên tiếng khước từ, lý do còn rất đầy đủ:

"Mông lão tặc! Chớ vội ngông cuồng, hôm nay bản thiếu bận chỉ huy tam quân không rảnh giáo huấn ngươi được. Nhưng không cần lo, đứng ngay cạnh ta một vị này gọi là Phi Vân Kiếm Phong Vô Trần, Phong tiến bối sẽ thay bản thiếu chiếu cố ngươi."

"Ngươi..." - Mông ca tức đến hộc máu.

Thật giống thiếu nữ hoài xuân đầy lòng chờ mong chạy đến chỗ tình lang thì lại thấy tra nam kia hắt hủi không cần, còn coi như hàng hóa vậy đùn đẩy mình cho người khác nữa. Cảm giác khi đó phẫn nộ là có thể nghĩ.

Nếu không phải thân là chủ tướng, phải lo cho sự an nguy của ba vạn con người phía sau, Mông Xích Nhĩ thật muốn không màng gì cả lao lên chém cho thằng khốn nạn trước mặt mấy rìu cho hả giận.

Nhưng hiện tại thì không được, Viêm nhân ngoại trừ Tống tặc còn có thêm một vị Cửu giai cao thủ nữa. Nếu toàn diện khai chiến bọn hắn Thiên Lang quân cũng sẽ không có quả ngon mà ăn, thậm chí chưa nói đến là bị người ta đánh tan.

Thế nên lão Mông cũng chỉ còn biết hận hận văng tục mấy câu rồi hậm hực chạy về đội ngũ.

Cứ vậy, hai bên diễn ra một trận công thành chiến phải nói nhẹ nhàng nhất trong lịch sử hai nước. Số người thương vong ít đến đáng thương, song phương chỉ đứng từ xa bắn tên xem được chăng hay chớ chết ai thì chết thôi.

Cuối cùng, mãi khi đến tận chiều, đợi lũ sói con dưới trướng của mình đã có hơn vạn người chạy qua thông đạo xông vào Đại Viêm quốc thổ rồi, Mông Xích Nhĩ mới ảm đạm thần thương lườm tiện nhân nào đó một cái rồi dẫn theo 1,5 vạn người còn lại trở về KaZah thảo nguyên.

Hắn cũng không dám thả lính nhiều hơn, nếu không đến lượt mình bị Tống Khuyết dẫn người xông ra ngoài cắn cho một phát thì bi kịch.

Bằng bản tính khốn nạn của con hàng kia, việc gì là nó cũng dám làm ra đấy.

Bị âm một lần, hiện ra Mông ca khôn ra rất nhiều rồi.......
Thời gian thong thả trôi qua,

Cứ thế, này cuối cùng của năm 817 cũng đã đến rồi, hôm nay vừa lúc này tất niên.

Vốn những thời khắc như vậy thì chiến tranh tại vùng biên cương bắc địa phải càng thêm khốc liệt mới đúng. Nhưng tại Thiên Sơn còn trái với lẽ thường, năm nay bọn họ có thể qua một cái tết khá nhẹ nhàng.

Nguyên nhân là bởi vì Thành chủ của nơi này hiện tại là Cuồng Đao Tống Khuyết.

Có Tống gia chỉ điểm, rất nhanh hơn một vạn Thiên Lang tặc tràn qua Hà Bắc kia đã bị đám tiểu đệ của hắn tìm tới và tiêu diệt gần hết. Ngăn ngắn mấy ngày thời gian lũ sói con này phải bị giết đến quá nửa, giờ chỉ còn tầm năm, sáu ngàn người như chim sợ cành cong, trốn chui trốn lủi ở khu rừng hoang núi thẳm nào đó chật vật kéo dài hơi tàn thôi.

Đám nhỏ đáng thương này ngay cả ra ngoài khu đồng bằng còn không dám, đừng nói là đến các khu thành thị để cướp bóc rồi. Thế nên bách tính ven dãy Thiên Sơn thiếu đi rất nhiều tai vạ.

Ngay cả Vương Gia Bình cùng Trấn Bắc Quân Khương soái bên kia cũng phải mấy lần khen ngợi năng lực của Tống đại quan nhân đây. Chỉ tiếc đến giờ quyết định bổ nhiệm mà lão Vương hứa vẫn chưa thấy chuyển tới, cái này để hắn không quá hài lòng.

Cũng may, hình như đúng dịp cuối năm này thì tờ A4 đó đến rồi.

Nghe báo là Vương Giám Quân đến cầu kiến mình, Tống Khuyết lập tức đoán được lão đầu kia là đến làm gì đấy.

Lão đầu kia sáng hôm qua vừa mới đi cùng tiễn Phong Vô Trần trở về Hà Bắc thành một chuyến, chiều nay đã chạy qua đây rồi, hiển nhiên là gấp không chờ được muốn đến báo tin vui sao.

Năm mới, khí tượng mới, chức vụ mới. Giống như chọn hôm nay bổ nhiệm cũng không tệ, đám quan binh này làm việc cũng rất có nhân tình chứ.

Đáng giá 1 like!

Đường làm quan rộng mở Tống Đại Tướng quân vui vẻ huýt sáo một cái rồi tự luyến chỉnh lại y quan cho gọn gàng ngăn nắp nhất. Sau đó mới mở cửa đi về phía khách phòng, nơi Tả Mục, Dương Kế Nghiệp đang thay mặt tiếp đãi khách nhân.

"Ha ha, Vương lão! Ta còn tưởng ngươi ở lại trong thành quá năm xong mới về cơ. Dù sao chiến sự nhàn rỗi, ngài sao không tận dụng thời cơ đoàn tụ với gia đình một chút, vội trở về như thế làm gì."

Tiện nhân kia vừa đi cười lên sang sảng mở miệng giả lả quan tâm Vương lão đầu một câu cho vui bầu không khí, làm sao khi bước vào phòng. Nhìn lão nhân gia mặt mũi âm trầm đen kịt như đít nồi, nội tâm của hắn lại không khỏi sinh ra chút dự cảm bất tường, vội vàng nhanh chóng tiến lại trầm giọng hỏi:

"Vương lão, có chuyện gì nguy cấp sao?"

Mất một hồi lâu sau, Vương Gia Bình mới nhăn nhăn nhó nhó đưa mắt chột dạ nhìn qua Tống gia mấy người một cái rồi nói:

"Tống huynh đệ, thật xin lỗi!"

Gặp bộ dạng của lão thế này, Tống Khuyết lập tức đoán ra là chuyện gì. Hắn tuy trong lòng cũng khá là căm tức nhưng cũng không đến nỗi thất vọng hay phẫn nộ quá nhiều, chỉ là hơi khó chịu thôi:

"Có phải là việc bổ nhiệm tại hạ làm Thành chủ không thành? Có chuyện gì mời ngài cứ nói thẳng."

"Đúng là chuyện bổ nhiệm, nhưng không phải chỉ không thành đơn giản như vậy."

Vương Gia Bình thở dài đáp lại một câu sau đó mới đứng dậy kiểm tra nghe ngóng xung quanh, thấy không có ai khả nghi sau lão mới thấp giọng mở miệng:

"Tống huynh đệ, chắc trước đây ngươi đối với việc Đại soái bao che cho Ngụy Văn Trường thì cũng có sinh lòng oán hận đúng không?"

Oán là tất nhiên, nhưng trước mặt người ta có thể nói trực bạch ra như thế sao, tiện nhân kia lập tức giả ra một bộ rất đại độ lắc đầu trả lời:

"Cái này... nói là không tức giận thì đơn thuần là nói dối, nhưng oán hận thì chưa đến nỗi. Bây giờ qua thời gian lâu như vậy, Ngụy Văn Trường cũng chết rồi, ta đã sớm đem những thứ đó không để ở trong lòng."

Vương Gia Bình thế mới an tâm nhẹ nhõm gật đầu:

"Ngươi nghĩ thoáng được như thế liền tốt, thật sự Đại soái cũng không muốn như thế, nhưng ngài có nỗi khổ tâm riêng nha."

Khương Vân là ai? Trấn Bắc Quân thủ sứ!

Nắm giữ đến hai thành binh quyền của Đại Viêm, thân lại là Tông sư đỉnh phong võ giả. Bất kể là quan lại, giang hồ cường hào hay thậm chí các loại vương công quý tộc gặp lão còn phải cụp đuôi mà làm người nữa là. Toàn bộ thiên hạ này còn có ai có thể làm vị đại gia này đau đầu, Tống Khuyết ngạc nhiên không ngớt:

"Ồ, không biết còn chuyện gì có thể làm khốn nhiễu được Đại soái?"

Vương Gia Bình lần nữa cẩn thận để ý xung quanh xong mới buồn khổ than thở:

"Ta là đến hôm trước mới biết chuyện. Nghe Đại soái bảo, trước đó khi ngươi sắp đến Hà Bắc thì có người đã nhờ vả ngài chiếu cố ngươi. Nhưng sau đó không lâu, lại có một vị đại nhân vật truyền lời, muốn Đại soái phối hợp một chút để bọn họ thuận tiện giáo huấn Tống huynh đệ ngươi một bữa."

"Không biết kẻ đó là ai?" – Tống lão ma mắt trợn lên, bắn ra hai luồng sát ý như thực chất.

Vương Gia Bình dường như cũng cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng hàng thêm mấy độ được, không tự chủ khẽ rùng mình một cái. Lão kiêng kỵ nhìn tiểu tử phía trước kia một mắt xong mới lắc đầu:

"Tên thì ta không thể nói cho ngươi biết được, việc đó ngươi sẽ phải tự đi nghe ngóng thôi. Nhưng đó là một nhân vật rất khủng bố, tại toàn bộ Đại viêm cũng có lực ảnh hưởng cực lớn. Đối phương hàng năm còn đều đặn cung cấp trợ giúp rất nhiều tiền bạc, vật tư cho Quân bộ cũng như Trấn Bắc Quân nữa, thế nên Đại soái không thể không nể mặt.

Cuối cùng không còn cách nào, ngài đành dùng một biện pháp trung hòa là mặc cho ngươi tự sinh tự diệt, chỉ cử ta đến đây giám quân để tránh đối phương giở trò dùng quyền mưu tư hại ngươi thôi. Ngụy Văn Trường hắn cũng là thông qua con đường đó mà được phía trên chỉ định đến Thiên Sơn làm tướng trấn thủ."

Thì ra là như thế! Nghe lão nói để Tống Khuyết hiểu ra rất nhiều điều.