Chương 45: Xóa sạch dấu vết

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 45: Xóa sạch dấu vết

Hoàng Diệp trấn thành đông.

Khu người giàu, trong một biệt viện rộng lớn, Tống Khuyết đoàn người đang hiếu kỳ đánh giá nơi đây.

Biệt viện này do Ngô Diệc giúp đỡ tìm kiếm, chủ nhân trường kỳ ở lại trong huyện nên đồng ý cho bọn hắn thuê 1 tháng. Giá cả cũng là không rẻ, 10 lượng bạc đây.

Nơi này cũng là khu trung tâm của trấn. Hắc Hổ bang cùng Thiết Đao hội tổng bộ cũng ở đây, ngược lại tiện lợi cho Tống Khuyết vô cùng. Đối với vị trí này hắn rất hài lòng, tiền ngược lại không quan trọng.

Lang vương Husky đến lãnh địa mới vội vàng khắp nơi vung nước tiểu, khiến Manh Manh đại công chúa một mặt ghét bỏ.

Đoàn người cười cười nói nói thăm thú, dọn dẹp đồ vật. Lát sau, có người đưa đến một bàn tiệc, cả đám mới ngồi tại trong sân vườn cùng nhau chè chén.

"Mấy bình rượu trong nhà ta giữ làm trân tàng, bình thường không dám uống. Hôm nay có a Khuyết ngươi đến đây ca lại được phúc uống thả cửa"

Ngô Diệc cảm thán nói, bên cạnh Chung Hồng cũng là thật sâu nhận đồng.

Tống Khuyết cười cười, muốn thỏa mãn 2 con ma men này thì hắn cả ngày chỉ ngồi chưng rượu. Nên cũng là thương mà không giúp được, ít ra bây giờ không cách nào lượng sản.

"Rượu này khó ủ, tiểu đệ cũng là chỉ có như vậy mấy bình"

Rượu ngon tất nhiên trân quý, 2 người đối với này cũng tất tin không ngờ, chỉ là cảm thán vậy thôi.

"Hồng ca, ngươi đã giúp ta tìm tiên sinh dạy học chưa?"

"Yên tâm, đã cho ngươi làm xong. Hàng ngày tùy ngươi theo gọi theo đến, một tháng 7 lượng, một đám người cướp muốn đây".

"A Khuyết ngươi còn chưa học sách sao?"

Ngô Diệc hiếu kỳ hỏi, tiểu tử này làm việc chương pháp rõ ràng, hắn còn tưởng có ăn có học cơ.

"Diệc ca chê cười, trong thôn nghèo, người biết chữ cũng không có. Nên bây giờ ta vẫn còn mù chữ đây".

"Ân, là nên đọc sách. Biết chữ cũng rất quan trọng, sau này ngươi tìm được võ công bí tịch, không biết đọc cũng là mù lăn lộn".

"Ha ha, còn không phải sao, nên lần này ta phải tranh thủ bổ khuyết học bù nha".

"Ân, trong thành có gì gặp khó cứ tìm ta. Kể cả luyện võ có gì không hiểu cũng tìm đừng ngại"

"Diệc ca yên tâm, ta tuyệt không khách khí".

Ăn uống no say, đám người mới tạm thời tách ra. Hẹn Chung Hồng chiều giúp đưa Lý Tín tiểu tử này đi dạo quanh thành, Tống Khuyết mới về phòng nghỉ ngơi.

Chiều nay hắn muốn tĩnh lặng một chút, quan sát cho kỹ trấn Hoàng Diệp, còn tiện lên kế hoạch học tập đây.

Đúng vậy, học tập.

Tri thức sao gọi là trộm, cùng nhau tham khảo cùng tiến bộ thôi.

.....
Buổi chiều vừa đến, a Tín tiểu tử đã gấp không chờ nổi cầm trong tay 5 lượng bạc cùng với Chung Hồng đám hồ bằng cẩu hữu chạy ra khỏi nhà.

Tống Khuyết mặc kệ hắn, hẹn trước một bàn cơm rồi bắt đầu mưu tính đại kế.

Phải có gà quay, trứng gà tươi cho Manh Manh, đùi lợn nướng cho Husky. 2 tiểu tổ tông này mới vào thành một hôm, ăn một bữa cơm đã biết gọi menu, hưởng thụ mười phần.

Còn là Tia Chớp đáng tin cậy, cẩn trọng làm việc, tác dụng lớn, lại tự mình có thể kiếm ăn. Bớt lo vô cùng.

Nhìn trước mắt vẫy đuôi ngu sói cùng với đang sử xuất chung cực kỹ năng bán manh Manh Manh, Tống Khuyết lắc đầu thở dài.

Thỏa mãn chúng nó, dặn dò Hùng Bá mấy câu. Tống Khuyết nằm trên ghế nhắm mắt lại, lòng bắt đầu tính toán.

Tia Chớp trên trời không ngừng qua lại, toàn bộ Hoàng Diệp trấn đường ngang ngõ tắt, dân cư phố xá tất cả thu vào tầm mắt Tống Khuyết.

Hắc Hổ bang, Thiết Đao hội cùng với Tào binh phủ ở cùng khu hắn, vị trí không cách quá xa. Đầu Búa bang lại riêng biệt ở khu thành Bắc, ngược lại không quá thuận tiện.

Trải qua cân nhắc, Tống Khuyết tạm thời xác định mục tiêu.

Đầu tuyển là Hắc Hổ bang Phong Hàn không nghi ngờ.

Ai bảo nhân gia Phong Hàn hiện được coi là Hoàng Diệp thành đệ nhất cao thủ nha.

Hơn nữa Hắc Hổ bang đối với Tống Khuyết nhưng là có duyên vô cùng.

Từ lúc hắn nghèo hèn mãi cho đến bây giờ, không thấy nhân gia Hắc Hổ bang liên tục đưa than ngày tuyết, bán máu cũng phải hỗ trợ hắn không oán không hối sao.

Tống Khuyết cũng là nhớ tình cũ người.

Làm gì cũng phải có nhân tình, có ưu tiên chứ sao.

Đầu tuyển tất nhiên là hắn.

Nhưng trước đó, hắn còn có việc cần làm.

...........
Triệu thị hiệu buôn.

Triệu lão bản hôm nay tâm thần có chút không yên.

Phải nói là đã nửa tháng nay, tâm trạng của hắn luôn hoảng hốt. Nguyên nhân trong lòng hắn cũng rõ ràng, là do hắn lờ mờ hiểu được bí ẩn cái chết của Hắc Hổ bang chủ nhị đồ Ô Thiên Đức.

Vốn ban đầu vị kia Ô gia chết thì chết, hắn cũng không mấy quan tâm. Nhưng sau khi nghe ngóng trong đám nạn nhân có 2 vị người quen Ô gia con cháu, hắn cả người bàng hoàng.

Vị kia bà con xa Triệu thôn trưởng tìm hắn giới thiệu người mua hung hắn còn nhớ rõ ràng. 2 vị kia Ô gia con cháu chính là hắn tìm đến để đôi bên gặp mặt nha.

Trong lòng thấp thỏm Triệu lão bản đang muốn tìm vị kia họ hàng xa hỏi cho rõ ràng thì được tin sét đánh ngang tai. Triệu gia không có, 2 cha con họ đều chết hết.

Giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến khả năng này Triệu lão bản mồ hôi lạnh ứa ra, nào con tâm trí làm gì khác. Cả ngày lo lắng đề phòng, cơm ăn không ngon, ngủ không yên.

Nghĩ đến báo tin cho Hắc Hổ bang, nhưng hắn cũng không rõ ngọn ngành, bây giờ không có đối chất.

Hơn nữa nếu việc chứng thực, mình coi như gián tiếp gây ra cái chết cho mấy vị đại gia kia nha. Kết cục cũng sẽ không đẹp đi đâu, nghĩ thế nên hắn đành giữ bí mật, âm thầm cầu khẩn hung thủ sẽ không tra được đến đầu mình.

Mấy ngày nơm nớp lo sợ đi qua. Tóc bạc một mảng lớn Triệu lão bản mới dần dần yên tâm.

Hôm nay lại đặc biệt thấy lo lắng, nghĩ mình hôm qua mất ngủ gây mệt mỏi, Triệu lão bản quyết định lên giường đi ngủ sớm.

Đèn tắt không bao lâu, Triệu lão bản đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, coi như buông được sầu lo.

Lúc này, từ khe cửa hắn bò vào một con rết. Chỉ thấy con rết này toàn thân đỏ chót, thân dài 1 tấc, mảnh như chiếc lá. Nếu có người hiểu biết độc vật ở đây tất nhiên nhận ra đó là đại danh đỉnh đỉnh Huyết Mộng Ngô công.

Loài này rết độc cũng dẫn đến trí mạng. Nhưng nó không kịch liệt như các loài khác. Nạn nhân nếu phát hiện kịp thời có thể dễ dàng chữa trị.

Nếu chỉ như vậy thì đại danh của nó đã không lớn đến thế, khiến người ta sợ hãi là thứ này chuyên tấn công lúc con mồi ngủ say. Vết cắn của nó rất nhẹ, khó mà nhận ra, nạn nhân cứ vậy ngấm dần độc tố cho đến chết, an tường như đang trong một giấc mộng vậy.

Vì thế những ai nghỉ đêm nơi hoang vắng đối với thứ này cực kỳ sợ hãi.

Thứ này hẳn không nên xuất hiện tại nơi đây, nhưng sự thật nó vẫn là ở đây. Vì nó đang bị Tống Khuyết cộng sinh điều khiển.

Đối với Triệu lão bản, Tống Khuyết suy nghĩ sau vẫn là quyết định không bỏ qua cho hắn.

Thứ nhất tất nhiên vì bảo thủ bí mật. Tuy Tống Khuyết không sợ Phong Hàn, nhưng có thể tránh xung đột tất nhiên tốt nhất. Hắn cũng lo tai ương cho người bên cạnh đây.

Thứ hai kẻ này giúp người mua hung, đủ biết cũng không phải cái gì loại lương thiện. Chết cũng không oan.

Quan trọng nhất, hắn đắc tội Tống gia. Người này thù dai đây.

Tống Khuyết điều khiển Huyết Mộng Ngô công chui vào trong phòng, đánh giá một lát rồi bò lên giường Triệu lão bản. Tại cổ động mạch hắn nhẹ cắn một cái rồi cứ thế quay đầu chui ra khỏi phòng, không nhấc lên một tia bụi bặm.

Kia Triệu lão bản ngủ say sưa, chỉ lơ mơ cảm giác như bị muỗi đốt. Khó chịu xoay người rồi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Chỉ sáng hôm sau hạ nhân không thấy hắn xuất hiện, vào phòng tìm mới thấy hắn đã lạnh thấu. Trên miệng vẫn treo nụ cười nhẹ nhõm, những bí mật dấu trong lòng coi như được hắn dấu kín, sống để bụng chết mang theo.

Tống đại quan nhân chỉ như làm một việc nhỏ bé không đáng kể vậy. Tòa án lương tâm tự thẩm phán 3 giây rồi nhanh chóng bỏ sau đầu. Theo sau lên giường đi ngủ.

Chỉ có thể cảm thán sự thích ứng của con người với hoàn cảnh là vô cùng.

--------
Sáng sớm,

Tống Khuyết cùng Lý Tín, Hùng Bá vẫn giữ nguyên thói quen dậy sớm luyện công, diễn luyện qua mấy lần cả người ấm áp, tinh thần cũng tính táo phấn chấn hơn nhiều.

Nhưng Tống Khuyết trong đầu lúc này đang nhất tâm nhị dụng, thông qua phân hồn cộng sinh lên một con ong mật, hắn đang đồng thời quan sát một bộ cảnh tượng khác.

....
Hắc Hổ bang,

Làm nhất bang chi chủ Phong Hàn, tiền tài nữ nhân là có thể tùy ý hưởng thụ. Nhưng hắn cũng không đắm chìm trong đó, vẫn chưa từng quên căn cơ của mình là một thân vũ lực. Thế nên hàng sáng hắn vẫn chuyên cần thần luyện.

Chỉ thấy trong sân Phong Hàn bắt đầu bày ra tư thế, thần tình nghiêm túc bắt đầu diễn luyện. Hắc hổ hạ sơn, Nhị hổ tiềm tung, Mãnh hổ xuất sơn, Ngọa hổ phục lâm... các loại mãnh chiêu liên tục xuất ra, khí thế uy mãnh như chúa sơn lâm hiện thế vậy.

Không biết rằng trên một cành cây cạnh đó. Một con ong mật lẳng lặng nằm đó bất động, cũng không đi tìm mật hoa mà chăm chú theo dõi, Lĩnh vực như một tấm từ trường tản ra, cẩn thận nắm bắt từng cử động của hắn.

Người xuyên việt sáo lộ quá sâu, hắn lão Phong cũng không đề phòng được a.

.....
Trong sân, Tống Khuyết nhất tâm nhị dụng, một bên quan sát một bên bắt chước theo. Động tác cũng giống 8,9 phần.

Một bộ quyền pháp từ bắt đầu đên thu công luyện tầm 30 phút. Theo Phong Hàn ngừng lại, Tống Khuyết cũng dừng tay. Tinh tế cảm nhận, vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.

So với Phong Hàn động tác giống là giống nhưng khí thế thua xa, cũng không hề phát ra những tiếng âm gầm gừ như hổ hống. Hiệu quả thì tạm thời vẫn chưa thấy gì.

Xem ra muốn trộm võ cũng không đơn thuần chỉ nhìn nhìn trộm như vậy, mình còn là nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Tống Khuyết thầm than nhưng cũng không quá thất vọng.

Gian khổ là trong dự kiến sao, hắn đã có chuẩn bị tâm lý.

Phong Hàn đồng chí bây giờ cũng là được hưởng đãi ngộ đặc biệt, 24/24 giờ có vị sĩ ong mật bảo vệ giám sát. Cũng không sợ không moi ra được chút gì.

Mùa xuân hoa nở, ong mật đúng là không thiếu nhất.