Chương 278: Liên Hoa Quan Tưởng đại thành
"Vị này Nhiếp Phong huynh đệ ngược lại không có gì đáng nói, hắn cũng như bình thường Nhị lưu võ giả vậy có màu cam khí vận, nhưng có Tống gia ngài mây vàng bao phủ, sau này đột phá Nhất lưu cũng không phải không thể nào."
"Vấn đề là ở Hùng Bá huynh đệ, hắn trên thân tồn tại một cỗ khổng lồ màu đen lẫn đỏ hung sát chi khí nhìn mà giật mình, ta cũng chưa từng chứng kiến người này khí vận kỳ lạ như hắn trước đó. Nhưng cỗ hung sát khí này nếu không có Tống gia khí vận chế ngự vậy sớm đã bùng nổ, hậu quả như nào ta cũng không dám nói, chính vì thế tiểu nhân mới nói hắn có đại sát kiếp cũng không phải chỉ là cố tình hù dọa suông."
Thì ra khí vận là bộ dạng như thế, tuy không thể tự mình quan sát nhưng Tống Khuyết biết Tả Mục vậy nói là thật. Nhìn Hùng Bá, Nhiếp Phong trên mặt có lo lắng hắn liền cười trấn an:
"Hùng Bá trên thân thể vấn đề trước đó ta đã biết, cũng đã tìm được cách giải quyết, đó là do thể chất của hắn đặc biệt nên mới thành ra như thế. Còn của Tả Mục ngươi hai mắt hẳn là do thức tỉnh một loại năng lực đặc thù giống như Thiên nhãn, cũng không phải chỉ đặc hữu mình ngươi mới có, không cần phải quá mức lo lắng đề phòng."
Tiếp đó hắn lại hỏi thăm Tả Mục mấy vấn đề liên quan đến khí vận. Cuối cùng cho ra kết luận, cái mà theo như lời hắn nói khí vận vậy móc nối cực kỳ chặt chẽ với thực lực. Có thể nói thằng này nhìn thấy vậy là võ vận thì sát thực hơn.
Không liên quan đến tiền tài, dù ngươi gia tài bạc triệu, tại trong mắt lão Tả vậy ngươi vẫn cùng bách tính không khác.
Bình thường dân chúng trên người khí vận có màu trắng, Tam lưu võ giả màu đỏ, Nhị lưu màu cam, Nhất lưu màu vàng, Tông sư màu lam, còn trên nữa vậy hẳn sẽ như đế đô hoàng tộc, trên bầu trời bao phủ một áng mây tía khổng lồ.
Cái này thần kỳ cùng Tesseract năng lượng mỗi lần tiến giai trùng khớp, có thể thấy Tả Mục lời nói không có chút nào giả dối. Tiện đà, hắn đối với thằng này hai mắt hứng thú lại càng sâu.
......
Đã có lòng muốn thu phục Tả Mục cho mình dùng, Tống lão gia lập tức hoá thân thành một vị hiền chủ, giọng ấm áp từ tốn bắt đầu khuyên răn:
"Tả huynh, ngươi như vậy cứ lang thang nay đây mai đó cũng không phải biện pháp. Tam thập nhi lập, ta xem tuổi ngươi cũng nên đến lúc thành gia lập thất, không bằng đã đến chi tắc an chi, từ nay ở lại đây an cư lạc nghiệp, thuận tiện giúp ta bày mưu nghĩ cách.
Không phải trên thân Tống mỗ có bó lớn khí vận sao, tuỳ ý hấp thu, có thể thu được bao nhiêu liền thu bấy nhiêu. Hơn nữa nơi đây có rượu ngon mỹ thực, lại có người hiểu ngươi cho ngươi che chở, không phải tốt quá thay."
Hắn khí vận có thể liên tục tạo ra, mới không sợ bị người thi thoảng hút đi một ngụm đâu.
Nghe Tống gia êm tai dụ dỗ, Tả Mục tâm tình cũng bắt đầy trở nên do dự không ngừng. Nhưng nghĩ đến thằng này khi nãy sắc mặt, vậy thoả thoả là ác ma bản sắc, lão Tả lập tức rùng mình lắc đầu:
"Tống gia … cái này, tiểu nhân tại quê nhà thực ra còn có hồng nhan tri kỷ đang chờ, chúng ta đã hẹn ước kỹ càng mấy tháng nữa thành thân. Tại hạ chuyến này vốn mục đích là đi kiếm thêm chút tiền bạc về để cho nàng tổ chức một linh đình hôn lễ, vì vậy tuy rất muốn ở lại nhưng ta đành xin cô phụ ngài một phen tâm ý rồi."
"Là thế sao, vậy quá đáng tiếng rồi!"
Dưa xanh hái không ngọt đạo lý Tống Khuyết còn hiểu đấy, đã người tâm không ở đây vậy giữ hắn cũng là vô ích, cũng đành tuỳ theo hắn thôi.
Chỉ là không biết bây giờ mình cho thằng này một gậy rồi đoạt xá, vậy hắn Thiên nhãn có hay không vẫn còn tồn tại. Chỉ sợ nó lại biến mất vậy thì thua lỗ quá chừng.
Có nên hay không thử một lần nha?
Đang lúc Tống lão ma miên man suy tính cái này công việc tính khả thi, Tả Mục lại dường như thay đổi một người vậy kích động hô to gọi nhỏ:
"Tống gia, Tống gia … ta đồng ý, ta đồng ý đầu nhập vào ngài."
"Ồ, Tả huynh vì sao lại thay đổi ý tưởng rồi?"
"Tống gia, thực không dám giấu giếm từ khi nghe về ngài công tích vĩ đại tiểu nhân đã sớm có lòng hướng tới. Đến khi tận mắt thấy ngài phong thái vậy tiểu nhân quả thật đối với ngài kính ngưỡng như thao thao giang thủy liên miên bất tuyệt, như nước sông Linh Giang chảy mãi không ngừng.
Vừa rồi Tống gia ngài chiêu mộ tiểu nhân trong lòng kỳ thực là đã trăm ngàn lần nguyện ý, chỉ là mặt ngoài hơi chút rụt rè nên muốn chờ ngài mời chào thêm một lần nữa ta mới thuận thế mà đồng ý thôi."
Tả Mục kích động mặt trắng bệch, nước bọt tung bay nói liền một tràng.
"Vì thế Tống gia, mời ngài làm ơn thu nhận ta đi, tiểu nhân từ nay về sau sẽ vì ngài cúc cung tận tụy, như thiên lôi sai gì làm đấy tuyệt không dám hai lòng."
Hoá ra trên giang hồ nhân sĩ đối với ta Tống Khuyết đánh giá như vậy mà cao, Tống tiện nhân trong lòng cũng cực kỳ cao hứng.
"Tả huynh vậy đã suy nghĩ kỹ càng, không trở về cưới ngươi hồng nhan nữa rồi?" – Tuy còn chút tiếc nuối kẻ này Thiên nhãn, nhưng người ta đã tha thiết muốn đầu nhập vào mình vậy Tống gia cũng ngượng ngùng xuống tay. Chỉ là không nỡ liếc lão Tả hai mắt thêm mấy lần rồi hỏi.
Cái này một liếc vậy dọa Tả Mục sợ quá chừng, không dám chút nào chần chờ gật đầu như giã tỏi, thiếu chút quỳ xuống khóc lóc van xin:
"Tống gia, xin mời thương xót thu ta đi, được ở bên cạnh một vĩ nhân như ngài chính là tiểu nhân tu luyện mấy chục đời phúc khí. Cái kia hồng nhan mấy tháng trước đã sớm đã bội ước chạy theo phú gia công tử rồi, tiểu nhân vậy không còn gì gánh nặng, từ nay chỉ cần được hầu cận bên ngài là đời này đã đủ mãn nguyện."
Haizzzz..... còn biết làm sao.
Tống đại quan nhân quả thật cũng bị thằng này chân tình đả động, bùi ngùi thở dài vỗ vai hắn mấy lần rồi cố mà làm thu lấy tên này linh vật thuộc hạ vậy.
"Được rồi, nể tình ngươi một mảnh chân thành, không quản khó khăn lặn lội đường xa đến tận đây đầu nhập, bản thiếu vậy cố mà làm thu lấy ngươi người này. Sau này liền đi theo ta trái phải bên cạnh làm tùy tùng đi."
Nghe nói từ nay phải đi theo kẻ này bên cạnh, vậy ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, Tả Mục thiếu chút khóc ròng. Chỉ hận mình làm sao lắm chuyện đi cắm đầu vào chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì nhưng đó chỉ là dám âm thầm trong lòng nghĩ, bên ngoài còn là kích động đến lệ rơi đầy mặt cúi người cảm ơn đái đức:
"Đa tạ chủ thượng thu lưu!"
"Gọi ta thiếu gia như bọn hắn đi."
"Dạ, thiếu gia!" – Tả Mục tạm thời nhận mệnh.
"Thiếu gia, của ngài vàng...."
"Không cần, bản thiếu đã cho ra ngoài há có lấy lại đạo lý. Chỉ là một chút tiền lẻ thôi, coi như thưởng cho ngươi làm quà ra mắt, cứ yên tâm lớn mật mà dùng."
Chỉ là không biết đời mình còn có hay không cơ hội ra ngoài tiêu tiền, lão Tả cảm thấy cực kỳ bi quan.
Dường như đọc được suy nghĩ của thằng này, Tống Khuyết lúc này liền động viên an ủi:
"Yên tâm, sau này ngoài thành Thanh Hà khu giải trí hoàn công, còn nhiều chỗ cho ngươi tiêu tiền. Chỉ cần lúc đó ngươi thái độ để bản thiếu cảm thấy hài lòng, ta cũng sẽ không thêm hạn chế tự do của ngươi, cố gắng làm việc đi!"
Tuy không biết lời này có mấy phần chân thực, nhưng Tả Mục lúc này hai mắt cũng bắt đầu xuất hiện mấy phần sinh khí, giọng nói cũng đã có lực hơn rất nhiều:
"Đa tạ thiếu gia!"
"Ân, rất tốt. Theo bản thiếu đi dự tiệc thôi, hôm nay còn có 3 vị Ngũ giai võ giả nữa nhập bang. Tiện thể ta sẽ cho ngươi cùng Nguyệt Khuyết Các huynh đệ giới thiệu một lần."
"Rõ, thiếu gia!"
..........
Bữa trưa hôm đó, Tống Khuyết mời toàn bang cao tầng cùng các vị đầu mục tiến đến Tổng bộ, cho bọn hắn giới thiệu mấy vị hảo thủ gia nhập. Trong đó có 1 vị Lục giai võ giả, 3 vị Ngũ giai cùng 4 Tứ giai, trong chốc lát Nguyệt Khuyết Các cao cấp chiến lực gần như được lật lên một gấp bội để phía dưới huynh đệ hưng phấn không thôi. trong lòng yên tâm rất nhiều đồng thời cũng dâng lên tự hào cảm.
Nhớ ngày nào Nguyệt Khuyết Các mới thành lập cũng chỉ có 4, 5 vị Nhị lưu. Bây giờ mới chưa được một năm, trong Các chiến lực Nhất lưu cũng có, Nhị lưu càng là hai bàn tay đếm còn không xuể, tương lai bồng bột phát triển thật đáng chờ mong.
Sung sướng chè chén một hồi, đợi đến gần buổi chiều bữa tiệc này mới chính thức tan cuộc, Tống gia liền dẫn người trở về Mai Trang.
Bữa tối hôm đó, để tỏ lòng coi trọng với mình tân thu tiểu đệ, Tống trù thần đích thân xuống bếp cho lão Tả thể hiện một phen, khuyến mại hắn thêm một bình Huyết Long Tửu. Để ái rượu như mạng thằng này vậy trong lòng oán khí lập tức bay, uống say khướt liền ôm đùi khóc hô Tống gia gia, sau này có cầm gậy đuổi hắn hắn cũng quyết không chạy đi khiến mọi người phải ôm bụng cười nghiêng ngả.
Từ nay về sau, bên cạnh Tống đại quan nhân liền kè kè đi theo một người ăn mặc văn sam nho nhã tiên sinh, đầu đội mũ vải tay cầm quạt lông chim trắng muốt, ngày ngày đều cho hắn bày mưu nghĩ cách chỉ điểm giang sơn.
Hiệu quả thế nào không cần biết nhưng mỗi lần như thế kẻ này khẽ cười bí hiểm, một tay vẩy quạt một tay vuốt râu quả thật cực kỳ phong tao, phong thái thong dong tự tin, trí châu nắm rõ đủ để bên ngoài người nhìn vào mà chiết phục.
….
Thu phục được một nhân tài, Tống lão gia tâm thần khoan khoái chui về trong phòng bắt đầu buổi tối luyện công.
Hắn có thể cảm nhận được chính mình Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp tu luyện đã đến bình cảnh, đêm nay vậy liền một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, đem môn này công pháp đột phá đại thành.
Lúc này, tại trong đầu hắn tinh thần không gian.
Một toà Diệu Bảo Sen Đài to bằng một gian nhà vậy đang nằm lơ lửng giữa không trung, không ngừng toả ra thất thải quang mang cực kỳ mỹ lệ. Xung quanh đài sen, từng mảnh từng mảnh cánh hoa đang được hư không minh tưởng mà thành.
Bỗng dưng, theo những cánh sen cuối cùng ghép lại hoàn tất, 84.000 cánh hoa lập tức quang mang đại thịnh, bắn ra tia sáng chói mắt xóa nhòa cả không gian.
Không biết qua bao lâu, đợi tất cả quy về bình tĩnh, lúc này Tống Khuyết Diệu Bảo Sen Đài đã trở nên ngưng thực sinh động như vật thật vậy, hắn còn có thể rõ ràng cảm nhận trên cánh hoa từng nét hoa văn đường viền cùng hương thương thấm tận phế phủ. Xa xa nhìn lại toàn bộ sen đài như một khối bảo thạch tỏa ra ánh sáng nhu hoà lấp lánh lại không mất đi uy nghiêm trang trọng.
Tống lão gia mừng rỡ như điên.
Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp chính thức đại thành. Bây giờ chỉ cần tại trên sen đài ngưng tụ ra mình pháp tướng chân thân, vậy từ nay về sau hắn cũng có thể coi như luyện thành bị động kỹ năng miễn dịch tinh thần công kích, thật sự quá tuyệt vời. Khi đó nếu còn gặp lại vị kia Huyết Nguyệt Yêu Cơ, Tống gia cũng không đến nỗi hoảng hốt phân thần như lần trước.
Cố nén tinh thần kích động, Tống Khuyết dựa theo trong thư tịch miêu tả bắt đầu ngưng tụ pháp tướng chân thân.
Trên dài sen, một hư ảnh từ từ xuất hiện, nhưng lúc này nó vẫn còn rất yếu ớt, chỉ như một đám khói sương vậy gió thổi cũng có thể tan, đừng nói trên mặt đường nét ngũ quan, ngay cả tay chân trên người cũng chưa làm được rõ ràng.
Tống Khuyết không chút vội vàng nôn nóng, toàn bộ tinh thần tập trung đâu vào đấy từ từ minh tưởng.
Thân thể, hai chân, hai tay.... các bộ phận thân thể dần dần xuất hiện.
Đúng lúc này dị biến đột sinh!