Chương 217: Đấu giá

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 217: Đấu giá

"1 vạn lượng."

Nghe bên cạnh mình vang lên tiếng báo giá, mấy người cùng ngồi chung bàn số 3 đều bị giật mình.

"Số 3 bàn bằng hữu ra giá 1 vạn, có người trả hơn sao." - 2 tiểu nha đầu bán được giá phá vạn, Ngạ Quỷ cười không khép được mồm hô lớn.

"1,1 vạn, 2 nha đầu này lão phu nhìn trúng."

Lúc này một giọng nói the thé vang lên, chính là một lão giả ngồi tại chiếc bàn cách đó không xa lên tiếng. Nhìn kẻ này trên thân tản mát ra âm lãnh khí tức, tự nhiên là một vị Nhất lưu không sai.

Đón nhận con hàng này ánh mắt hăm doạ nhìn qua, Tống gia tỏ vẻ không vui.

Thích gì?

Không thấy ca tay trái thanh long, tay phải bạch hổ, 2 bên ngồi 2 thằng Nhất lưu tay đấm hả?

Tống thiếu gia đồng dạng ngạo kiều hừ lạnh:

"Hừ, 1,5 vạn. Thứ này bản thiếu muốn định rồi."

Giọng nói bá đạo không tha nghi vấn, cùng đám hoàn khố đại tộc không khác. Hơn nữa nhìn bên cạnh Tống lão gia một đám khó chơi nhân vật, những người khác lập tức túng.

Ngạ Quỷ hỏi thêm mấy lần không ai tăng giá nữa sau mới vui sướng tuyên bố kết quả.

Tống Khuyết cũng chưa cần phải lập tức đi trả tiền lấy đồ, dù sao đang trong địa bàn Hắc Thị, nhân gia cũng không lo ngươi dám bùng kèo. Chút nữa ra ngoài thanh toán cũng được.

Đợi mọi người ánh mắt tập trung đi lên đài, lúc này Huyết Y mới không vui trầm giọng hỏi.

"Vô Thường, ngươi định làm gì?"

Hôm nay gọi tiểu tử này đến để làm việc đấy, há lại là lúc để hắn tầm hoan vấn liễu, trễ nải đại sự.

Tống lão gia tự nhiên không dám lúc này cãi lại, chỉ tiện tiện cười:

"Tôn giả thông cảm, ta chính là thích cái này một ngụm. Đôi song sinh này mua về định để đêm nay về ăn mừng chiến thắng. Sẽ không trễ nải quá lâu, mọi người yên tâm. Việc bên nào nặng bên nào nhẹ tại hạ còn phân biệt rõ ràng."

Nghe hắn nói vậy, xung quanh không khí bắt đầu trở nên quỷ dị. Còn lại 5 người không nhịn được đưa mắt tập trung vào trên người thằng chỗ bộ vị có chút nhạy cảm.

Khổ người thì to mà củ thì nhỏ, không thể xem mặt mà bắt hình dong nha. Mấy người trong lòng bất giác cảm thấy tự hào.

Nhất là Cửu U, lão tặc này ngực ưỡn đến thẳng tắp, phút chốc đối với Tống gia thái độ bỗng dưng hiền hòa mấy phần, khó được vì hắn mở miệng cầu tình:

"Hắc hắc, đã hắn Vô Thường yêu thích vậy tuỳ hắn một lần cũng không sao. Dù sao nếu chúng ta cứ ngồi chỗ này không động tĩnh gì cũng gây người chỉ trỏ."

Huyết Y nghe thế cũng cảm thấy có đạo lý.

"Cửu U huynh suy nghĩ chu toàn."

Tiện đà nhìn qua Tống lão gia, nhớ đến trước đây Ông Hồng còn nói tiểu tử này không gần nữ nhân đây, tưởng là một lòng truy cầu võ đạo, hoá ra vì này nguyên nhân.

Nhưng vậy cũng tốt, người có tham dục vậy sẽ dễ dàng khống chế hơn không phải sao. Chỉ là không ngờ, khổ người to lớn thế kia cơ mà, haizzz....

Nhìn chăm chú Tống Khuyết một hồi, lão Huyết còn là khó được sinh ra một tia đồng tình.

"Được rồi, chút nữa cho phép ngươi rời đi trước xử lý chuyện riêng. Hẳn sẽ không tốn quá nhiều thời gian chứ?"

"Tôn giả yên tâm, 1 khắc chung vậy đầy đủ." – Không ngờ con hàng này lại dễ nói chuyện vậy, Tống lão gia hớn hở gật đầu.

Xung quanh mấy người đồng loạt không nói, bao lời trong lòng cuối cùng đều hóa thành 1 tiếng thở dài.

Cũng may Tống Khuyết còn không biết đọc tâm thuật, nếu không hôm nay thật sự không lật bàn đập người không thể. Không hay biết mấy kẻ này nghĩ gì, hắn lại bắt đầu hồ hởi theo dõi trên đài cao các loại vật phẩm, hai tay ngứa ngáy không thôi.

.....
"Một kiện Danh đao Thu Ảnh, giá khởi điểm 3 vạn lượng."

Tống gia: Ực.... Nhưng mấy loại hàng này hầu hết đều có vấn đề, nhịn xuống.

......
"Toàn Phong Cước bí tịch một bản, giá khởi điểm 3,5 vạn lượng."

Tống gia:.....

......
Một lát sau, trên đài vậy mà đấu giá một vật khiến hắn thật sự đông tâm.

"Chư vị, thứ này đối với tất cả võ giả đều là nhu cầu cấp bách. Từ Vân Mộng đảo bên kia mang về hàng tồn nghìn năm Huyết Linh chi, cố bản bồi nguyên tăng cường sinh lực mọi thứ đều hay. Qua lần này không biết trong đời có còn gặp lại lần nữa cơ hội, giá khởi điểm 6 vạn lạng bạc, bắt đầu đấu giá!"

"6,2 vạn."

"6,5 vạn."

...
"7,5 vạn."

....
Nghe giá cả một đường leo thang, hơn nữa trong sân tất cả Nhất lưu cao thủ lần lượt thay nhau bùng nổ uy áp, ngay cả bên cạnh mình Cửu U cũng không ngoại lệ, cuối cùng Tống Khuyết cắn răng đành thôi.

Thật sự hôm nay hắn chưa chắc đủ tiền để vào tay thứ này, hơn nữa có mua được 9 thành cũng không có mạng dùng. Không nói ai khác, chỉ cần hắn dám mua đảm bảo bên mình 2 lão tặc tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Thật tiếc vậy! Tống lão gia tim đau đến lợi hại.

"Vô Thường, đấu giá sắp kết thúc, bản tọa cho ngươi nửa giờ thời gian đem 2 nha đầu kia giải quyết. Cửu U huynh đã dặn dò Hắc Thị người rồi, chút nữa nhớ lập tức quay lại cửa ra, nếu dám chậm trễ đừng trách bản tọa vô tình."

Huyết Y không theo vào trả giá, lúc này quay sang hắn dặn dò.

Tống gia nghe thế liền ngưng trọng gật đầu, đứng dậy cùng mấy người cáo từ rồi theo bên cạnh 1 vị quỷ sai rời đi.

Thanh toán tiền, lấy đồ, bịt mắt... không ra một lát Tống Khuyết đã mang theo cặp này song sinh rời khỏi Hắc thị.

.......
Một mảnh rừng hoang, đợi 2 vị quỷ sai rời đi, nơi này chỉ còn lại 3 người Tống lão gia.

Nhìn trước mặt 2 đứa trẻ dính sát vào nhau run lẩy bẩy, trong ánh mắt ngoại trừ 3 phần sợ hãi còn 7 phần phẫn nộ quật cường nhìn mình, Tống Khuyết cũng không khỏi tán thưởng gật đầu.

"Các ngươi bên ngoài còn thân nhân nào không?"

Đối với hắn câu hỏi, 2 tiểu nha đầu ngoại trừ cho nhau ôm chặt, lạnh lùng nhìn lên còn là cắn răng không nói lời nào.

Tống lão gia còn có việc đâu, cũng không có nhiều thời gian cùng mấy nha đầu này dây dưa, vì thế lúc này trầm giọng mở miệng.

"Yên tâm, ta không có ý hại các ngươi. Không muốn chết vậy không cần phản kháng, để ta dẫn các ngươi rời đi chỗ này."

Nói rồi cũng không quản 2 tiểu tỏ thái độ, 2 bàn tay to như chiếc rổ đã thô lỗ đem bọn họ cổ xách lên, nhanh chóng thi triển khinh công rời đi nơi này.

Liên tục chạy tầm 5 phút, đợi rời xa khu rừng, leo lên một mảnh trống trải gò đất hắn mới thả 2 nha đầu này xuống. Nhanh nhẹn cởi ra trên người áo dài rồi nói:

"Chút nữa không cần giãy giụa, nếu không chết cũng đừng trách ta."

"Áaaa.." – Một đứa sợ hãi quay đầu dấu mặt vào lòng đứa còn lại hét lớn.

"Ngươi... cầm thú, ta thà chết cũng không để ngươi được toại nguyện." - Tiểu nha đầu còn lại lúc này phẫn nộ trợn mắt quát.

Tống đại quan nhân ngẩn người, nghĩ lại mình hành động, lại nhìn 2 đứa này trong mắt hiện lên tử chí, thà chết không theo ánh mắt hắn liền biết hiểu lầm.

Tiện đà bị 2 con nhóc coi khinh mình nhân phẩm mà phẫn nộ, Tống gia tức giận cho mỗi đứa một cái cốc đầu hung ác quát:

"Đứng im, các ngươi tiểu thân thể bản thiếu cũng không có hứng thú. Không muốn chết liền đàng hoàng cho ta."

Không quản bọn này tay nhỏ chân nhỏ vùng vẫy, hắn liền xé áo ra làm 2 dây vải chắc buộc chặt xung quanh eo nhỏ bọn chúng.

Lúc này, từ trên bầu trời Tia Chớp cũng kịp lúc hạ xuống, cuốn lên một trận cuồng phong để kia 2 tiểu nha đầu không khỏi phải lấy tay che mắt lại.

Đưa cho 2 đứa bé này một thanh dao nhỏ cùng máy đánh lửa, Tống gia nhanh chóng dặn dò.

"Các ngươi 2 người cho ta nghe kỹ, bây giờ con chim ưng này sẽ mang các ngươi đến chỗ an toàn. Ở yên nơi đó đợi đến khi ta trở về, trên đường nhớ kỹ cẩn thận nắm chặt ưng trảo, nếu không lơ lỏng bị rơi xuống đất chết cũng đừng trách ta. Nhớ kỹ, không được la hét gây tiếng động, đi thôi."

Không đợi bọn chúng trả lời, hắn vỗ nhẹ lên đầu Tia Chớp, nó liền đập cánh lên không rồi tinh chuẩn dùng trảo bắt lấy bên hông mỗi người dây vải đem cặp song sinh nhấc lên.

Mỗi đứa bé này chỉ chưa đến 50 cân, đối với Tia Chớp vậy là dư sức, rất nhanh liền đem bọn nó nâng lên.

Kia 2 nha đầu tuy lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn còn nhớ đến lời hắn dặn không dám hét ra, vội vàng đưa tay bịt lấy miệng. Tia Chớp đập cánh mấy lần, không được bao lâu đã biến mất trong màn đêm.

Từ đây đến chỗ hắn dựng lều không cách quá xa, bằng nó tốc độ hẳn chỉ mấy phút tầm đó hẳn là đã có thể quay lại nơi này.

Còn 2 nha đầu kia, Tống lão gia cũng không mấy quan tâm. Giúp được đến mức này là đã hết tình hết nghĩa, nếu bọn nó nghe lời ở lại chờ đợi hắn còn sẽ che chở bao bọc một phen, còn nếu tự ý rời đi, vậy cũng đành để tự sinh tự diệt chứ sao. Hắn là sẽ không phí thời gian đi tìm đấy.

Không nghĩ mấy vấn đề này nữa, dàn xếp xong xuôi Tống Khuyết liền nhanh chóng theo đường cũ phản hồi, trở về lối ra chờ đợi Huyết Y mấy người.

......
Mảnh rừng hoang ban đầu, Tống đại quan nhân trở về đây không được bao lâu, Tia Chớp cũng đã an toàn đưa người trở về, đồng thời phát hiện Huyết Y thằng kia.

Lão Huyết là có bí pháp tìm được mình nên Tống Khuyết cũng không vội vàng, cứ ung dung đứng tựa vào một gốc cây chờ đợi. Quả nhiên chỉ một lát sau, bọn hắn 5 người đã tìm tới nơi này.

Nhìn tiểu tử này bộ dáng lỏng lẻo, trên thân áo khoác ngoài còn không cánh mà bay, Huyết Y Tôn Giả không nhịn được khóe miệng vểnh lên.

"Tốc độ rất nhanh sao, rất tốt, không làm trễ nải thời gian."

"Hắc hắc hắc."

"Được rồi, bây giờ chuẩn bị xuất phát. Lần này cho ta nghiêm túc làm việc, chỉ cần bản tôn hài lòng, vậy sau này ngươi không thiếu chỗ tốt, kể cả những loại tráng dương bí dược bản tôn cũng có nghiên cứu một hai, đợi lần này về ta cho ngươi mấy hạt nếm thử. Đảm bảo sướng dục tiên dục tử."

Lão Huyết vốn ban đầu đối với thằng này tự chủ trương rất không hài lòng. Nhưng bây giờ nghĩ lại cũng không quá tệ, coi như nắm được thêm một điểm yếu và sở thích của tiểu tử này, sau này càng tiện bề khống chế. Vì thế bây giờ thái độ của hắn với Tống lão gia cũng hòa hoãn mấy phần, còn có thể mở miệng nói mấy câu hài hước.

Kia 4 người đồng dạng dùng ánh mắt ái muội nhìn qua hắn bộ vị nào đó, sau đó không tự chủ được ưỡn thẳng lồng ngực. Cửu U càng là hài lòng, trung khí mười phần quát.

"Được rồi, đi thôi!"

Nói rồi dẫn đầu thi triển khinh công chạy đi.

Nhìn mấy thằng này diễn xuất Tống lão gia tự nhiên biết trong đầu bọn nó nghĩ gì, hắn trong đầu thầm hận, nhẫn nhịn rất nhiều mới không tại chỗ lượng kiếm so đấu một hồi. Buồn bực cắm đầu chạy theo.