Chương 18: Nửa năm
"Chỉ đơn giản như thế?"
Dù thế Lý Thiết vẫn là không mấy yên tâm. Truyền thuyết về Quỷ hồ có thể nói khủng bố vô cùng, như thế nào liền nhẹ nhàng chết rồi.
Đây dù gì cũng là Ác mộng cấp phó bản đi.
Tiểu tử ngươi 1 thân bạch trang cũng dám nói đánh xuyên qua.
Chẳng lẽ có BUG.
Tống đại gia nếu nghe thấy trong lòng hắn nói tất nhiên sẽ nghiêm túc gật đầu, hắn là thật sự có BUG nhé, cười cười:
"Chỉ đơn giản như thế, có thể do ta còn là đồng tử, nghe nói khí dương cương đối với quỷ quái có tác dụng khắc chế, nói chung thúc ngươi để lại 100 cái tâm. Hồ này bây giờ tuyệt đối an toàn, ta đang tính xây nhà ở đây đây".
Tống Khuyết luôn mãi cam đoan, cùng với đến đây nãy giờ Husky đại gia chạy toán loạn khắp nơi cũng không có vẫn đề gì. Lý Thiết mới triệt để thả ra, đi quanh đánh giá nơi này.
"Ngược lại thật sự là một mảnh đất tốt".
"Hắc hắc, thúc ngươi nhìn. Nơi này ta định xây một căn nhà 3 gian. Chỗ này là 1 nhà kho. Ở đây làm sân tập, xung quanh trồng rau và hoa. Còn làm một hàng rào đá bao quanh...."
Tống Khuyết quả thật có ý tưởng xây một biệt thự ven hồ tại đây. Dẫn lão Lý đi tham quan Kính hồ, trong miệng không ngừng nói.
2 chú cháu thảo luận ngất trời, đến trưa mới chưa hết thòm thèm lên đường trở về nhà.
Đến đây 2 người tạm xác định từ sau sẽ đi theo lối này tiến vào Đại lĩnh sơn, tạm che dấu tầm mắt Triệu gia.
Bây giờ sinh hoạt không lo, 2 người cũng không cần tấp nập vào rừng như trước nữa. Thời gian rảnh sẽ ở Kính Hồ thanh lý khu đất.
Có không gian vận chuyển đá, Tống Khuyết lên mục tiêu trước xây 1 hàng tường rào dài hơn 200m, cao 2m bao quanh khu đất trống. Bên ngoài trồng trúc, cây mây, bên trong thanh lý làm vườn.
Trong đầu càng là đảo qua một loạt kiến trúc hiện đại đã gặp qua, nghĩ đến tương lai ở hẳn không tệ.
Còn về đồng ruộng.
Ngược lại bây giờ hắn có tiền, Lý Thiết thích làm thì làm, không thích thì cho thuê. Cũng không tính là chuyện gì.
.......
Tống đại gia trong lòng vui sướng nghĩ, không biết ở chỗ khác 1 vị đại gia Hổ gia đang tức hổn hển, tay chân không thiếu đập bàn phá ghế phát tiết nỗi giận trong lòng.
2 cha con Triệu gia nghe Lý Huy trở lại báo cáo, đầu tiên là ngạc nhiên vì có người công nhiên cãi lại lệnh của mình, tiếp theo là phẫn nộ.
Nếu không phải trước mặt có người, Hổ gia miệng đã sớm không nhịn được buông lời ác độc.
Lão Triệu xua tay đuổi đi Lý Huy xong khuôn mặt cũng là trầm xuống, hai mắt nhỏ xảo trá tàn độc lóe lên, thấp giọng cùng nhi tử dặn dò mật mưu.
Tất cả những này Tống Khuyết 2 chú cháu cũng không hề hay biết.
Nếu biết, hắn cũng không để ở trong lòng. Trong mắt hắn, cha con Triệu Hổ chỉ coi như bình thường quái, chưa từng được nâng lên mức quái tinh anh. Không có gì đáng lo lắng.
------
Hạ qua, thu về.
Đại Lĩnh Sơn giờ phút này đang dần trút bỏ lớp áo xanh cũ kỹ trên mình, để lại dưới chân một tầng dầy vàng úa.
Thời gian hơn nửa năm cứ thế trôi qua.
Cự Liễu thôn bộ dáng vẫn là như thế, vẫn bình tĩnh, trầm lặng như ngày nào. Nếu như có gì khác biệt thì chỉ có mọi người trong thôn bây giờ thường xuyên bàn tán về Lý gia và Tống Khuyết.
Trong thời gian này, 2 chú cháu đê điều vô cùng, cũng không hay đi săn, chỉ thi thoảng 10 ngày nửa tháng mới vào rừng 1 chuyến. Lại đi rất bí ẩn, làm nhiều lần muốn tìm bọn họ gây sự Triệu Hổ vò đầu, không biết từ đâu vào tay.
Không còn áp lực về kinh tế, Tống Khuyết dồn toàn tâm vào việc học tập và luyện võ, dù sao nơi này cũng không còn gì khác để giải trí.
Cách 2-3 tháng hắn lại cùng đoàn vật tư vào Trấn 1 chuyến, mỗi lần đi cùng Chung Khôi. Triệu Hổ coi hắn là tùy tùng Chung lão đầu một nhóm nên khó chịu trong lòng cũng chỉ trợn mắt nhìn, không làm gì quá khích.
Tống Khuyết không suy nghĩ sâu xa như hắn, coi như biết hắn nghĩ gì cũng không thèm để ý. Hắn đi cùng lão Chung chỉ vì mỗi lần vào thành cũng sẽ ở lại 1 đêm, vừa vặn cùng lão Chung hợp thời gian, nên 2 người hẹn nhau đi cùng cho thuận tiện.
Còn lão Chung, hắn biết 2 cha con Triệu gia khó chịu, nhưng hắn là ai, tất nhiên cũng không thèm để ý sắc mặt 2 người. Ngược lại trong lòng, hắn thấy Tống Khuyết giá trị hơn xa bọn họ.
Tống Khuyết đâu, hắn ở lại trong thành 1 đêm đương nhiên là đi cắt rau hẹ. Mỗi lần Tống đại Ảnh đế đến sòng bạc biểu diễn đều khiến cho khán giả đồng cảm không thôi. Không thiếu những kẻ cháy túi còn muốn cùng hắn kết bạn đi tìm rượu giải sầu.
Tất nhiên Tống đại gia còn là nghiêm mặt từ chối, lén lút dấu vài chục lượng thù lao vào không gian hài lòng rời đi.
Trừ lúc đến sòng bạc, mỗi lần Tống Khuyết vào thành Chung Hồng đều vô cùng nhiệt tình dẫn hắn đi thăm thú khắp nơi. Kể các chuyện lý thú, quan hệ của hắn với Chung gia cũng trở nên thân mật.
Mỗi lần trở về tuy xe của hắn đều chất đầy hàng hóa, nhưng chỉ có hắn và Chung Khôi biết, nên cũng không gây nên động tĩnh gì trong thôn.
Ngoài ra, theo Tống Khuyết và Lý gia 2 cha con không ngừng cải tạo. Bây giờ quang cảnh ven Kính Hồ đã đại biến dạng.
Từ lối nhỏ đi vào 2 bên đường trồng đầy trúc, tuy còn là cây non nhưng cũng đã cao đến đầu người, màu xanh mọc lên vô cùng khả quan. Đợi thêm thời gian có thể thành 1 bức tường rào cách biệt hẳn Kính Hồ và ngoại giới.
Tiếp đó là một bức tường đá cao 2m, chạy dài hơn 300m, bao quanh lấy 3 mặt khu đất trống. Công trình này hoàn toàn do Tống Khuyết tự mình làm, hắn không nhớ đã phải chạy bao nhiêu chuyến Đại Lĩnh sơn nhặt đá cho vào không gian rồi mang về nhà, ngược lại là dù có Tesseract không ngừng cung cấp thể lực hắn cũng cảm thấy mệt như chó.
Bên trong vốn hắn muốn xây 1 biệt thự nhìn ra hồ. Nhưng khổ nỗi 2 người không ai hiểu xây dựng thứ này, trong thôn người không dám đến nơi đây, dù có thì tay nghề cũng không được. Nên chỉ có thể tại nơi quy hoạch nhà kho, dựng tạm một căn nhà.
Dù sao bây giờ hắn cũng chưa ở nơi đây, chỉ làm là sân bãi luyện công dùng. Có chỗ che mưa che nắng nghỉ ngơi tạm cũng là đầy đủ.
Trong sân chia làm mấy khu vực trồng chút gia vị ớt, chanh, gừng, rau thơm hắn thu hoạch được trong Đại Lĩnh sơn, cùng với chút hoa lá, ngược lại có dáng có hình.
........
Cự Liễu thôn,
Kính Hồ.
Giữa trưa nắng đầu đông, thời tiết dịu dàng. Tống Khuyết đứng trong sân múa may cương đao, bóng đao loang loáng nhanh khiến người ta không kịp nhìn, chỉ thấy quanh thân hắn như phủ thêm một lớp lồng màu trắng.
Thi thoảng có mấy chiếc lá cây rơi rụng xuống, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả chúng khi chạm đất đều chỉnh tề bị cắt làm 2 nửa, dọc từ sống lá xuống. Đao pháp chuẩn xác như thế khiến người ta than thở không thôi.
Nửa năm này, Tống Khuyết cái đầu cao lên không ít. Hắn bây giờ thân cao đã 1,6m, so với Lý Thiết không kém hơn. Thể trạng nhìn không to con nhưng ẩn tàng trong đó lực đạo khủng bố vô cùng.
Trước đó không lâu hắn đã thử qua, một hòn đá to 2 người ôm, theo tính toán của hắn nặng hơn 1000 cân, theo như kiếp trước cũng phải gần 600kg vậy mà hắn chỉ phí chút sức là có thể nâng lên qua đầu được. Đổi sang tiền thế tuyệt đối là siêu nhân.
Tiếc là theo thể chất tăng, hiệu quả của Tesseract càng ngày càng giảm, sức mạnh tăng đến hơn 1000 cân thì chững lại, làm Tống Khuyết buồn rầu không thôi.
Cũng may hắn có phát hiện mới, hắn dùng năng lượng Tesseract tập trung cường hóa 1 bộ phận, cảm giác cường hóa tăng vọt mới xuất hiện trở lại.
Chính vì thế bây giờ ngũ giác Tống Khuyết vô cùng bén nhạy, có thể coi như mắt ưng, mũi chó cũng không quá.
Tống Khuyết thu đao, nhảy xuống hồ tắm rửa qua. Tiếp lấy chân chó Husky đưa lên khăn lau người, cúi đầu nhìn xuống đại gia hỏa dưới rốn. Đối với Tesseract hài lòng tăng thêm 1 bậc.
Husky bây giờ đứng cao ngang bụng hắn, phát triển nhanh chóng vô cùng. Quy công cho hắn dùng Tesseract đề cao thể chất, con sói này về mọi mặt bây giờ đã vượt qua cha hắn Lang vương quá cố, tại trong rừng thỏa thỏa nhất bá.
Có Tống Khuyết phân hồn cộng sinh không ngừng dạy dỗ, nó linh tính cũng hơn xa động vật bình thường. Bây giờ trí tuệ có lẽ không thua kém những đứa trẻ 6-7 tuổi.
Đối với những này, Tống Khuyết cực kỳ hài lòng. Hắn dự định tại sơn thôn này rèn luyện thêm nửa năm nữa, hắn sẽ có đủ năng lực tự vệ. Lúc đó sẽ đi xem cái này rộng lớn thế giới.
-----------
Một người một chó chậm rãi bước trên con đường trở về nhà, tính toán sắp đến giờ ăn trưa, hắn dẫn theo Husky đi thẳng qua Lý gia, vô cùng thuần thục đẩy cửa mà vào.
Trong sân Lý Thiết khoan khoái nằm trên ghế phơi nắng, bên cạnh còn bày 1 ấm trà, nhàn nhã tự đắc thi thoảng nhấp một ngụm.
Đối với cuộc sống hiện tại, Lý đại lão gia quả thật đã không còn gì phàn nàn, ăn ngon mặc đẹp, nhà cửa không thiếu thứ gì. Việc đồng ruộng cũng đã chuyển tay cho người khác, cả ngày không có việc gì chính là phơi nắng, phụ bà nương chút việc lặt vặt. Còn gì để kêu ca.
Nếu có chút tỳ vết thì chỉ là tiểu tử nhà hắn, Cẩu Đản. Nhìn gương người ta Tống Khuyết, cũng tầm tuổi đó đã biết làm việc kiếm sống rồi, ổn trọng thành thục vô cùng. Hơn nữa còn cố gắng, không thấy còn tự mua sách về học chữ sao.
Đằng này nhà mình nghịch tử, cả ngày chỉ biết chơi và chơi. Ăn no là chạy mất dạng, không biết tìm đến xó xỉnh chỗ nào lăn lê bò toài đi, bắt đọc sách là lập tức kêu đau đầu. Chính là không để người bớt lo.
Hơn nữa có tấm gương người trẻ tuổi trước mặt, lão Lý nhìn thế nào đều thấy mình nhi tử không vừa mắt, nhiều lần than ngắn thở dài.