Chương 288: Bất hủ thần tông lụi tàn.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 288: Bất hủ thần tông lụi tàn.

Chương 288: Bất hủ thần tông lụi tàn.

Chương 288:

Lam Huyền cau mày, thân hình thoáng động đã tránh xa ra ngàn dặm, nàng ta thật không nghĩ tới Hải Thần Thủy Liêm Sơn đã chết mấy vạn năm lại còn lưu lại thủ bút này.

"Đáng ghét, lũ thần linh bại trận mà thôi, xem thử ngươi làm gì được bản hoàng."

Lam Huyền cơ thể tản ra ma khí ngập trời tràn đầy hung lệ và tà ác tới cực điểm, Thủy Liêm Sơn nâng tay trường thương hiệu triệu sóng hải cuồng cuộn ồ ạt ngưng tụ.

"Giết!"

Lam Huyền hất tay ma ảnh khổng lồ hiện thân, nhìn thì chính là Lam Huyền phiên bản cự đại, trong tay hư ảnh nắm lấy Ma Thần Tam Long Kiếm, ma uy cùng với thần uy vừa va chạm cũng là lúc hai hư ảnh kia vung ra công kích.

Thần khí va chạm làm cho quy tắc rung chuyển liên tục vận hành với tốc độ cực cao, không gian thí luyện lỏng lẽo chỉ vì một đòn này đã kích hoạt quy tắc đang ngủ say nào đó, không gian gia cố ngay lập tức, ngay cả Lam Huyền cũng không ngờ được lại phải gặp lấy cảnh này.

Không gian gia cố sẽ làm tọa độ ban đầu bị thay đổi, nàng sẽ phải mất kha khá thời gian lưu lại thí luyện để tìm một tọa độ mới rời khỏi đây.

Hải Thần hư ảnh bề ngoài cứng rắn, nhưng sau một kích va chạm đã phạt nhạt đi rất nhiều, Lam Huyền dù không có nhận lấy thương thế cũng phải tiêu hao nguyên lực hơn nửa mới ngăn cản được hư ảnh Hải Thần.

"Ma đạo, đừng hòng lấy được truyền thừa của hải tộc."

Thủy Liêm Sơn nâng lấy trường thương điểm về phía Hải Thần Cung, cung điện vốn yên ắng lại lập tức bạo khởi lam quang hóa thành màn sáng bao bọc thần cung, Hải Thần cũng thu về trong lệnh bài thần tông rồi chui vào trong cung điện.

"Cấm chế."

Lam Huyền sắc mặt bình tĩnh không có bất ngờ về việc bên trong Hải Thần Cung có cấm chế, nàng thu hồi ma thân lại lấy ra một tấm da dê tản ra hắc ám chi lực hùng hậu, đây gọi là Ma Tịch, chí bảo của ma tộc mà chỉ có ma hoàng thuần huyết mới sử dụng được nó, Ma Tịch lại có ấn ký của Lam Huyền ở trên đó.

Lam Huyền đẩy Ma Tịch về phía màn sáng bảo hộ thần cung, chỉ thấy màn sáng kịch liệt đào thải khí tức của Ma Tịch, hai bên phản ứng kịch liệt chỉ thấy từng đường ma vân bám vào màn sáng rồi lan tỏa ra khắp nơi, nàng đã đến tận đây để tìm tài nguyên tu luyện, đương nhiên có chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh màn sáng bảo hộ kia đã biến mất.

Từ trên đỉnh Hải Thần Cung phóng ra lam quang ý đồ phá hủy Ma Tịch, ầm ầm một tiếng khói bụi mịt mù, Ma Tịch vẫn như cũ lơ lửng nơi đó không thể bị phá hủy, Lam Huyền cười nhạt nói:

"Chí bảo ma tộc, ngay cả Nam Minh cũng không thể làm gì được, ngươi chỉ là tàn hồn lại mang ý đồ phá hủy Ma Tịch, đúng là ngu xuẩn."

Nàng ta bước chân tiến về phía Hải Thần Cung, mặc kệ cho vô số cấm chế của các đời Hải Hoàng liên tục đánh tới, Ma Tịch hộ thân bên cạnh tản ra ma văn ngăn cản, bất luận Hải Thần Cung có cố gắng tới mấy cũng không thể làm gì được Lam Huyền.

Vừa vào trong Hải Thần Cung thì nàng cũng có một chút bất ngờ nhìn lấy đại sảnh to lớn này, hai bên đường đi chính là tượng Hải Hoàng các đời của hải tộc, cứ mỗi đời Hải Hoàng nhậm chức sẽ được đúc tượng ở đây, đặt ở chính giữa đại sảnh.

Hai bên đường đi tổng cộng có 80 vị Hải Hoàng của hải tộc, đây là minh chứng cho thấy hải tộc phồn thịnh tới mức nào, 80 vị Thần Hoàng chí cao đại biểu cho việc hải tộc huy hoàng từ thời thượng cổ đã hơn ức năm, bức tượng đặt ở chính giữa sảnh là của Thủy Liêm Sơn không sai, hắn đã là vị Hải Hoàng cuối cùng của hải tộc, là một dấu chấm hết cho hải tộc phồn thịnh.

Lam Huyền nhìn lấy từng bức tượng của hải tộc nét mặt lại càng nhiều hơn là vẻ thỏa mãn và khinh thường, nàng bước đi chậm lại giọng vang khắp đại điện nói:

"Hải tộc, các ngươi giao chiến với ma tộc đã hơn ức năm, kết quả cuối cùng vẫn phải chịu sự diệt vong không thể thay đổi, chống đối ma tộc thì đây là kết cục xứng đáng cho các ngươi."

Lam Huyền bước đi từ thần sắc khinh thường lại chuyển sang coi trọng nhìn tới một vài bức tượng thản nhiên nói:

"Giang Minh, Hồng Y, Mỹ Hà, Tố Bắc, Đông Phương Khê, Khánh Điền, Thủy Trúc..."

Nàng kể tên của vài vị Hải Hoàng mà bản thân từng giao chiến thở dài nói:

"Chúng ta tử chiến không biết bao nhiêu lần rồi? Đã vượt qua ức vạn trận chưa? Từng đời ta trùng tu chuyển thế đều gặp phải hải tộc các ngươi ngáng đường, bản cung vừa hận vừa thấy vui lại có một chút buồn."

Nàng trầm tư một lúc lâu rồi lại nói:

"Ta hận vì sao hải tộc các ngươi luôn chống đối mà không chịu thuần phục, ta vui vì đã gặp được những bằng hữu chi giao, còn việc ta buồn là bản thân vẫn còn sống mà các ngươi đã chết cả rồi."

Một đạo thân ảnh già nua đột nhiên ngưng tụ bước tượng cuối cùng ở đường đi này, lão ta bộ dáng hòa ái lại có vảy cá và mang ở cổ trông không khác gì mấy so với nhân ngư tộc, Lam Huyền đưa mắt nhìn tới đạo linh hồn kia con ngươi co rút nói:

"Giang Minh."

Giang Minh nhìn lấy Lam Huyền trong mắt cũng có một chút hoài niệm, lão lắc đầu thở dài nói:

"Ta giờ chỉ còn là một đạo linh hồn thể mà thôi, Ma Tổ, ngươi vì không để bản thân tọa hóa mà không ngừng trùng tu thân thể hết lần này tới lần khác, thật không sợ sẽ một ngày gặp lấy kết cục bi thảm sao?"

Giang Minh chính là Hải Hoàng đời đầu của hải tộc, hay nói đúng hơn là lão tổ khai sinh ra hải tộc, lão ta trước kia từng được gọi là Hải Đế, là đế trong chư thần đỉnh thiên lập địa không một ai có địa vị cao quý bằng lão ở thời điểm ấy, nhưng dù vậy thì địa vị của lão cũng chỉ là nhị lưu, thời kì đó nhân tộc đã là bá chủ, bị lão tranh mất một cái chức vị đệ nhất mà thôi, nhưng nhân tộc vẫn nắm xếp hạng nhị, tam, tứ, ngũ, thời kì đó hoàng chính là danh xưng dành cho Kim Thần chân chính.

Cả hai nhìn nhau như trở lại cuộc chiến long trời lỡ đất ở thời đại xa xưa kia, ma tộc không biết từ đầu ồ ạt tràn ra khắp nơi trên Tô Lăng giới, biến mỗi vùng đất chúng lướt ngang qua đều là địa ngục trần gian không bất luận sinh mệnh nào được lưu lại, Giang Minh chấp tay sau lưng đôi mắt tràn đây sát cơ nhìn lấy ma khi đầy trời kia.

"Giết đi, đem hết sinh linh ở đây trở thành thức ăn cho ma tộc, trở thành thú vui cho ma tộc."

Một vị ma đế Lôi Hoằng Thiên dẫn đầu chư ma tiến thẳng tới Hải Hoàng Cung đang ngự trị ở đại hải rộng lớn phía Tây Tô Lăng giới, Giang Minh nắm trong tay Hải Thiên Lam Hoàng Thương cùng với ma đế Lôi Hoằng Thiên đại chiến một trận khiến cho thế giới rúng động không thôi, kết quả cuối cùng là Lôi Hoằng Thiên chết bởi lưỡi thương sắc bén của Giang Minh.

Ở thời điểm đó Tô Lăng giới nhấc lên sóng to gió lớn lại xưng tụng Giang Minh làm Diệt Đế Thần Chủ, vì hắn là người duy nhất có thể giết chết ma đế ở cuộc chiến kinh khủng giữa thần và ma này, so với mấy thần linh nhân tộc chỉ có thể giằng co thì Giang Minh ở đẳng cấp hoàn toàn khác.

"Hay cho một Hải Đế, hay cho Diệt Đế Thần Chủ, bản hoàng đây muốn xem thử ngươi có bao nhiêu đảm lượng mà dám giết ma đế của ma tộc."

Từ trong hắc ám vô tận xuất hiện một cái cửa đồng khổng lồ che khuất cả bầu trời, chỉ thấy một nữ nhân tuyệt diễm ngồi ở trên cửa đồng tràn đầy thần sắc tức giận, Giang Minh trường thương trong tay lóe lên lam quang nói:

"Ma tộc, dù hôm nay Giang Minh ta có bỏ mạng cùng phải bắt các ngươi dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại."

Lam Huyền cầm trong tay Ma Thần Tam Long Kiếm nở ra một nụ cười tà ác nói:

"Được, vậy để bản cung xem ngươi có đủ khả năng để ngăn chặn cuộc chiến này?"

Ma tộc đệ nhất cùng với hải tộc đệ nhất giao đấu mấy năm trên vùng đất Hải Hoàng Cung làm cho nước biển bị bốc hơi không cách nào trở lại như cũ, cuộc chiến kinh khủng kia cho đến một ngày cũng phải đi đến hồi kết thúc của nó.

Hải Hoàng Cung, Giang Minh ngồi ở chủ vị toàn thân đã khô kiệt không còn khả năng tái đấu với ma hoàng kinh khủng kia được nữa, lão ta gọi một vị hải tộc tên Hồng Y tới, rồi lại truyền toàn bộ tu vi và bí pháp mà cả đời này lão cảm ngộ được cho nàng, khiến nàng từ một Thần Hoàng đột phá thành Kim Thần một cách nhanh chóng, sau khi Hồng Y đăng cơ Hải Hoàng lại tiếp tục chiến đấu với Lam Huyền không ngừng nghỉ ở một nơi gọi là Nam Vực Bách Xuyên.

Kim Thần giao đấu thiên địa như bị hủy diệt trong thời gian ngăn không thể khôi phục lại như cũ, cuối cùng Lam Huyền vẫn là kẻ dành chiến thắng sau trăm năm giao thủ, ai cũng không ngờ được Lam Huyền bị luân phiên chiến đấu mà vẫn dành chiến thắng trước hai vị Kim Thần hải tộc, Hồng Y dùng cách giống như Giang Minh đã làm truyền thụ lại cho Mỹ Hà, rồi lại đến Tố Bắc, Đông Phương Khê, Khánh Điền, Thủy Trúc.

Lam Huyền như bất tử bất diệt đã hơn mấy ngàn năm giao đấu cũng không hề thua một trận nào cho đến một ngày nọ, nhân tộc xuất thế một vị Kim Thần đỉnh phong cùng với Lam Huyền đánh nhau, nàng ta không thể chịu được ngay khi cơ thể sắp sụp đổ thì Ma Luân Kiếp phát tán ma uy, cùng với vị Kim Thần đỉnh phong nhân tộc xảy ra va chạm kịch liệt tạo cơ hội cho nàng ta chạy trốn.

Vị nhân tộc độc tôn kia danh xưng Khổng Thiên Mệnh, vốn không phải là kẻ nổi bật trong đám Thần Hoàng nhiều vô số ở đầu thời kì thượng cổ, bởi vì không mấy nổi bật hắn mới một bước quật khởi lập ra thần tông vô thượng.

Nam Minh Thần Tông lấy Khổng Thiên Mệnh làm tông chủ thần tông, long nhân hoàng làm phó tông chủ, hải hoàng hải tộc, hải hoàng nhân ngư tộc, tinh linh hoàng cùng một vài tộc ở đỉnh phong làm nguyên lão của thần tông.

Đừng lầm tưởng hai hải hoàng của hải tộc và nhân ngư tộc là một, hải tộc ở Tây Hải Kinh, còn nhân ngư tộc sống ở Bắc Hải Kinh lạnh lẽo, tuy cùng là một phong hiệu hải hoàng, nhưng cả hai không hề liên quan đến nhau, nếu có chỉ là những lần tranh đoạt lãnh thổ giữa hai tộc khi Nam Minh Thần Tông chưa lập, kẻ tám lạng người nửa cân cùng là danh hiệu hải hoàng cũng không ai ý kiến.

Lam Huyền sau trận thất bại cũng không có rút khỏi Tô Lăng giới, ma tộc một khi nhắm trúng cái tinh cầu nào thì nhất định phải tận diệt được nó, nàng ta ở trong Ma Luân Kiếp tu luyện, cũng đạt được Kim Thần đỉnh phong, còn giúp một vị ma đế khác thành Kim Thần đỉnh phong để đi so đấu với Khổng Thiên Mệnh.

Trải qua chục vạn năm giao chiến giữa thần tông và ma giới, cho đến một ngày hai phe toàn lực giao chiến muốn một lần xóa xổ đối phương, lúc này là giữa thời thượng cổ cũng là lúc thần tông phồn thịnh tới cực điểm, có đến bảy vị Kim Thần đỉnh phong xuất thế, mà thời gian này Khổng Thiên Mệnh đã tọa hóa từ lâu.

Thế gian thường nói, nếu một thời đại chiếu rọi kim quang phủ khắp thiên địa, thiên kiêu, thiên tài, quái thai, quái kiệt xuất hiện lớp lớp cũng là lúc thời đại đó đã đi đến hồi kết thúc.

Cứ ngỡ Nam Minh Thần Tông bất hủ sẽ nhất kịch diệt trừ ma tộc, nhưng ai lại ngờ được Ma Luân Kiếp mở ra vô số tai họa ập xuống Tô Lăng giới, ma tộc hung ác được Ma Luân Kiếp hộ thể, chết đi liền có thể được ma khí tái tạo lại như cũ rồi tiếp tục chiến đấu, cũng chính vì sự quái đản của Ma Luân Kiếp và sự khinh địch của thần tông đã dẫn tới kết quả không ai ngờ tới.

Thần tông thua thảm rút về tông môn tạo ra đại trận bảo hộ chúng tộc, Kim Thần đỉnh phong có bảy vị lại ngã xuống còn năm, tổn thất như vậy cũng không ai là không cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này tông chủ thần tông Khứ Y Tà đã nghĩ ra một cách để chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này, nhưng mọi người nghe xong kế này đều là trầm mặc không nói.

Tông chủ thần tông muốn lấy thần lực tự bạo, một lần xóa sổ đi ma tộc ở khắp Tô Lăng giới, cũng vì quyết định này mà họ ngày đêm tạo ra bí cảnh trăm vị thần linh, đưa hết thẩy tộc nhân nhỏ yếu cư trú ở bên trong với hi vọng giữ lại được một ít truyền thừa của tộc mình.

Nam Minh Thần Tông và yêu tộc Đông Hải Kinh bị ma chèn ép phải liên thủ chống lại, ở trận chiến cuối cùng cũng là trận mà Lam Huyền không thể tin rằng ma tộc sẽ bại, Ma Luân Kiếp bị một đại trận tà dị phong ấn mà nàng nhất thời không thể mở ra phong ấn, sau đó là thần lực tự bạo đến từ thần tông và yêu tộc, bọn chúng quyết đoán không hề do dự, dù cho linh hồn có tàn diệt cũng không hối hận chút nào.

Thần tông bất hủ cứ vậy mà bị chôn vùi trong thần lực tự bạo, Tô Lăng giới chia năm sẻ bảy tách ra nhiều phần, thời kì kia đã không còn bất kể sinh linh Thần Cảnh nào sống sót, ngoại trừ Lam Huyền, nhưng nàng dính phải thần lực tự bạo thụ lấy thương thế nghiêm trọng phải ngủ say trong Ma Luân Kiếp, mà tu vi Kim Thần đỉnh phong sắp phi thăng của nàng cũng vì vậy mà hạ xuống còn Thần Hoàng.

Thời gian trôi qua thêm vạn năm thì mấy cái thế lực như Thiên Thần Điện, Nam Minh Cung, Yêu Thần Cung mới bắt đầu quật khởi xưng bá một phương thế lực, Ma Phong Sơn cũng được một ma vương tu vi Thần Hoàng dẫn dắt ma tộc còn sót lại hội tụ về đây tạo thành tứ đại thần trụ của Tô Lăng giới.

Thần tông từng là thế lực vạn người tín ngưỡng, vạn tộc sùng bái, giờ đã rơi vào lụi tàn không có bất kì kẻ nào nhớ đến, từng có một thần tông bất hủ tồn tại trên Tô Lăng giới, thứ duy nhất chứng minh thần tông từng tồn tại chỉ có bí cảnh này thôi.