Quyển 3 - Chương 19: Khúc mắc
"Lẫn nhau yêu. Mặc dù không có thể cùng một chỗ. Nhưng này cũng một niềm hạnh phúc thống khổ. Dù sao cũng hơn ngươi yêu người khác. Người khác cũng không đem ngươi để ở trong lòng cường. " Tĩnh Di vẫn là cúi đầu. Trong thanh âm lộ ra sâu kín thống khổ.
"Khụ khụ. Ta xem một chút. Có thể hay không nghĩ cách thuyết phục Minh Tâm mới được. " Mộ Dung Tiểu Thiên ném câu nói tiếp theo. Liền cuống quít trốn ra khỏi phòng. Đợi nữa ở bên trong. Hắn thực sự không biết nên như thế nào đối mặt Tĩnh Di rồi.
"Ai nha. Ngươi xem các ngươi một chút những người này. Đều mấy giờ rồi. Còn không đốt cơm tối. Ta thật vất vả tới một chuyến. Các ngươi cũng không thể để cho ta đói bụng a!. " Mộ Dung Tiểu Thiên vừa ra khỏi phòng môn liền ha hả cười mở ra ha ha. Không khí này. Thật sự là có chút khiến người ta không chịu nổi.
"Ah. Ta đây phải đi làm. " từ trong phòng cùng đi ra Tĩnh Di nhẹ đáp một tiếng. Đi trù phòng.
Từ vào cửa bắt đầu. Mộ Dung Tiểu Thiên sẽ không phát hiện Tĩnh Di mụ mụ cùng đệ đệ. Không biết bọn họ đi nơi nào. Đương nhiên. Nhân gia cũng không là con nít. Có chuyện phải làm của mình. Cũng không cần thiết đi hỏi rõ ràng như vậy.
"Ta đi hỗ trợ. " Trường Không Vô Phong không mất cơ hội máy móc mất tích một câu nói đi theo.
"Minh Tâm. Chúng ta chỗ train level vẫn ổn chứ. " Mộ Dung Tiểu Thiên ngồi xuống trên ghế sa lon. Cùng Minh Tâm song song tọa đến cùng một chỗ. Bắt đầu hoa khai rồi trọng tâm câu chuyện.
"Hoàn hảo. Tất cả mọi người tương đối nỗ lực. " Minh Tâm gật đầu.
"Linh Nhi đâu. " Mộ Dung Tiểu Thiên cười cười: "Chừng mấy ngày cũng không thấy đến nàng. Rất nhớ của nàng. "
"Ah. May mà. Chính là nàng nói đến phát chán. Mỗi ngày buổi trưa 12 điểm cùng buổi tối 12 điểm hai lần đi chỗ train level. Quá buồn bực. Không có đi mạo hiểm tới có ý tứ. " Minh Tâm nhàn nhạt trả lời. Lòng có chút không yên. Thanh âm vẫn là như vậy thống khổ.
"Minh Tâm. Có một số việc không biết nên nói như thế nào. " Mộ Dung Tiểu Thiên suy nghĩ một chút. Chứng kiến Minh Tâm bộ dạng. Cảm thấy có một số việc hay là muốn cùng với nàng làm rõ tốt. Nếu như không giải khai Minh Tâm tâm kết này. Loại hành hạ này. Sẽ chỉ làm nàng càng lún càng sâu.
"Đại ca. Chuyện gì. " Minh Tâm vi vi mang phía dưới.
"Đại ca kia cũng sẽ không vòng vo. " Mộ Dung Tiểu Thiên suy nghĩ một chút. Cảm thấy vẫn là thẳng nói rất hay: "Ngươi nói cho đại ca. Ngươi thích Cuồng Chiến sao. "
Minh Tâm thân thể nhẹ nhàng đẩu động liễu dưới. Trên mặt leo lên một đỏ ửng. Đem mới vừa ngẩng đầu lại thấp xuống.
"Đại ca biết ngươi thích hắn.. " Mộ Dung Tiểu Thiên thấy Minh Tâm không nói lời nào. Nhưng từ Minh Tâm trong sự phản ứng. Mộ Dung Tiểu Thiên đã biết rồi đáp án: "Đại ca biết. Ngươi là cảm thấy chính mình hai mắt mù. Không xứng với hắn. Đúng không? "
Minh Tâm còn không nói. Đầu rũ thấp hơn.
"Kỳ thực ta cảm thấy. Đó không trọng yếu. Quan trọng là... Hai người cùng một chỗ có thể hay không cho lẫn nhau mang đến vui sướng. Không phải sao. " Mộ Dung Tiểu Thiên thấy Minh Tâm không nói lời nào. Tiếp tục nói: "Ta xem ra tới. Cuồng Chiến đối với ngươi là nghiêm túc. Nếu như hắn không để bụng ngươi. Hắn sẽ không từ xa như vậy chạy đếnK thành tới. Nếu như hắn không phải thật tâm thích ngươi. Như thế nào lại ngu như vậy ngu. Si ngốc trông coi ở bên ngoài đâu. Vì sao ngươi liền không thể cho hắn một cái cơ hội đâu. "
"Đại ca. Nhưng là. Ta cái dạng này. " Minh Tâm lại ngẩng đầu lên. Nói nói phân nửa. Lại ngừng lại. Một hàng thanh lệ. Từ chỗ trống trong ánh mắt chảy xuống.
"Ai. Cái này cũng không phải là lỗi của ngươi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách lão thiên gia không công bình. " Mộ Dung Tiểu Thiên ôn nhu nói: "Nhưng thân có tàn tật nhân. Cũng giống vậy có quyền theo đuổi hạnh phúc nha. "
"Ta. Ta không thể liên lụy hắn. " một lúc lâu. Minh Tâm vẫn lắc đầu một cái: "Như ta vậy. Chỉ có thể trở thành là liên lụy của hắn. "
"Ai. Ngươi tại sao có thể có ý nghĩ như vậy. " Mộ Dung Tiểu Thiên than nhẹ một tiếng. Tự tay nhẹ giúp đỡ dưới Minh Tâm mái tóc. Nói thật. Hắn cũng không biết làm như thế nào khuyên bảo Minh Tâm rồi. Muốn như thế nào mới có thể cởi ra tâm kết của nàng.
Tràng diện một cái yên tĩnh trở lại. Chỉ nghe được từ phòng bếp truyền tới thiết thái tiếng cùng Tĩnh Di cùng Vô Phong loáng thoáng tiếng nói chuyện.
"Minh Tâm. Chờ bọn hắn nấu cơm xong còn có chút thời gian. Ngươi kể chuyện xưa cho đại ca nghe đi. " Mộ Dung Tiểu Thiên khổ sở suy nghĩ. Đột nhiên động linh cơ một cái. Trong lòng có chủ ý.
"Ta lúc đó kể chuyện xưa nha. Vẫn là đại ca mà nói a. " Minh Tâm ngẩng đầu lên. Trên mặt lộ ra một cái miễn cưỡng mỉm cười.
"Ân. Nếu như vậy. Đại ca kia liền nói. " Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu. Mở miệng nói: "Từ trước. Có một nam hài tử thích vô cùng một nữ hài tử. Nhưng hắn tính cách hết sức hướng nội. Không biết nên làm sao cho cô bé kia nói. Sau lại hắn suy nghĩ một chút. Liền viết bức thư tình. Sau khi ăn cơm tối xong. Đi cô bé kia gia. Ở nữ hài trong nhà. Hắn đang cùng cô bé kia nói chuyện trời đất len lén đem bức thư tình kẹp vào nữ hài trên bàn sách trong tự điển.
Sau đó. Đứa bé trai này liền cầm lấy một tờ báo. Chỉ vào một cái trong đó địa phương nói rằng " Ngươi xem cái tin tức này. Ở nơi này đừng dã trong. Đã xảy ra cùng nhau án mạng. "
" Không phải đừng dã nha. Chữ kia rõ ràng là niệm thựm không phải niệm dã nha. " cô gái kia nghe xong nam hài tử lời nói trực tiếp che miệng nở nụ cười.
" Là niệm dã a. Không tin ngươi đi tra tự điển. " cậu con trai kia kiên trì nói.
" Là niệm thự a. Ta dám khẳng định. " cô bé kia cười lắc đầu.
"Ngươi sai rồi. Tuyệt đối niệm dã chữ. Ngươi đi tra a. " nam hài tử có chút nóng nảy.
Có thể cô bé kia chính là không đi tra. Nàng vô cùng khẳng định cậu trai kia là sai. Có thể cái nào đứa bé trai ý vị đúng là thúc dục cô bé kia đi thăm dò tự điển. Lần này. Cô bé kia có chút mất hứng. Nói mình hảo khốn. Buồn ngủ. Muốn cậu trai kia tử đi về nhà.
Nam hài tử vì vậy lại uể oải vừa đành chịu rời đi cô gái gia. Trước khi ra cửa lúc. Còn một ở dặn cô gái kia tra tự điển.
Nữ hài rơi vào đường cùng. Một bên mời cậu bé ly khai. Vừa nói chính mình biết tra.
Chờ cái nào đứa bé trai đi rồi. Nữ hài tử này cũng không có đi tra tự điển. Nàng hết sức rõ ràng chữ kia niệm thự. Không phải niệm dã. Vì vậy. Nàng liền lên giường giấc ngủ. Có thể mới vừa ngủ không bao lâu. Trên cửa sổ truyền đến đập cửa sổ thanh âm. Cũng truyền đến cậu trai kia tử thanh âm: "Chữ kia. Ngươi tra xét sao. "
"Tra xét. Tra xét. Chính là niệm thự. Là ngươi sai rồi. " cô bé kia có chút căm tức. Không khỏi ứng phó bắt đầu cậu trai kia sắp tới.
"Ngươi. Ngươi thực sự tra xét. " ngoài cửa sổ lại truyền tới cậu con trai kia thanh âm. Lộ vẻ có chút bất an.
"Tra xét. Chính là niệm thự. Là ngươi sai rồi. Ngươi đi đi. Ngươi làm sao như thế phiền. " nữ hài hơi không kiên nhẫn đứng lên.
"Ah. Như vậy a. Ta đi đây. Ngươi nhiều bảo trọng. " ngoài cửa sổ cậu con trai kia thanh âm đã thất lạc. Lại đau thương.
Thấy nam hài tử ly khai mình phía trước cửa sổ. Nữ hài không ngủ được. Hắn cảm thấy nam hài này chết cử động hết sức kỳ quái. Tại sao phải để cho nàng tra tự điển. Vì vậy. Nàng rời giường đi lật quyển kia tự điển. Một cái thấy được bức thư tình. Cái này. Cô bé này mới hiểu rõ nam hài tử tâm ý.
". Vậy sau đó thì sao. " thấy Mộ Dung Tiểu Thiên nói đến đây. Ngừng lại. Minh Tâm không khỏi mở miệng hỏi.
"Ngày thứ hai. Nữ hài tử dậy thật sớm. Tỉ mỉ ăn mặc vừa lộn. Phải đi tìm cái nào đứa bé trai. Nàng muốn nói cho hắn biết. Nàng cũng giống vậy thích người nào cậu bé. Nhưng là. " Mộ Dung Tiểu Thiên nói đến đây. Lại ngừng lại.
"Nhưng mà cái gì. " Minh Tâm lại hỏi.
"Nhưng là. Cậu trai kia tử nhưng ở ngày hôm trước buổi tối. Cho rằng nữ hài cự tuyệt hắn. Tâm tình ngẩn ngơ. Tâm tình hạ. Ở băng qua đường lúc không có để ý xảy ra tai nạn xe cộ. Ly khai nhân thế. " Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn Minh Tâm. Trầm thấp trả lời.
"A. " kết cục này đã lệnh Minh Tâm ngoài ý muốn. Lại cảm thấy tiếc hận.