Chương 5: Sự kế thừa ý chí

Ta Là Huấn Luyện Viên Của strike witches

Chương 5: Sự kế thừa ý chí

Không biết do khóc nhiều hay vì 1 lí do gì khác Sakamoto đã ngủ thiếp đi trong ngực Ian và khi Ian bế cô về tới khu luyện tập thì đã gây ra 1 sự bạo loạn không hề nhỏ.
Perrine lao về phía Ian:"tên khốn đồ thú tính đò.."
Minna chặn Perrine lại nói:"dừng lại Perrine, thiếu tá Sakamoto vẫn ổn. Sự việc xảy ra tôi đã biết rồi vì vậy cô hãy về vị trí đi."
Ian bế Sakamoto đi về phía Minna nói:"ừm cô cũng nhận ra phải không, tình trạng của Sakamoto"
Minna trầm mặc 1 lúc sau đó nói:"tôi cũng nhận ra phần nào, tôi là chiến hữu thân thiết nhất của cậu ấy và không ai hiểu cậu ấy hơn tôi hơn cả chính cậu ấy hiểu về bản thân mình."
Ian trao Sakamoto cho Minna nói:"Đưa cô ấy về nghỉ ngơi sau đó mọi người trở lại luyện tập bình thường. Bữa trưa không cần phải chờ tôi cứ ăn trước đi, tôi cần đi gặp vài người bạn."
Minna:"rõ thưa huấn luyện viên."
Khung cảnh chuyển đổi đến 1 mỏm đá gần biển, lúc này trên vách đá chênh vênh này đang có 3 bóng người ngồi cụng rượu.
Ian nhấc cái chén to gần gấp đôi đầu mình lên nói:"xin lỗi nhé Râu Trắng, dùng kí ức của ông để.."
Chưa kịp Ian nói hết thì bóng người to lớn ngồi bên cạnh đập 1 phát vào đầu Ian nói:"thằng nhóc mày đang nói mơ à, ta là Râu Trắng là bố già của biển rộng những chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để kể đến. Nhưng mà nhóc con mày thật sự không cân nhắc lời đề nghị của bố sao?"
Ian cười xòa nói:"Thôi bố già cho tôi xin, tuy rằng trở thành con của Râu Trắng là điều đáng để tự hào nhưng bây giờ thì không được rồi. Có lẽ trước ngày hôm nay tôi có thể cân nhắc nhưng bây giờ thì không được, có 1 cô bé đã gọi tôi là "cha" và dù đó chỉ là hành động trong vô thức nhưng đối với tôi đó là trách nhiệm, giống như đối với Yoshika vậy."
Râu trăng cười phá lên sau đó cầm chén rượu nói:"trả lời hay lắm, bố thích câu trả lời của mày. Mày biết không Ian? Khi bố nhìn thấy mày lần đầu tiên mày chỉ là 1 thằng chán đời, mày lúc đó không đáng xách dép cho các con của bố.Nhưng khi mày dần dần lớn lên mày đã khiến bố phải kinh ngạc, nhớ lần đầu tiên mày nhìn thấy bố không?"
Ian trầm mặc nói:"có, vụ Yoshika bị bắt cóc."
Râu trắng vừa uống rượu vừa lầu bầu:"đúng vậy, lúc đó mày đã làm bố phải kinh ngạc về sự dũng cảm của mày. Dám đơn thân độc mã xông vào 1 khu quân sự (để ý đoạn này vì nó sẽ là sự kiện ẩn sau này.). Thực sự nếu lúc đó không có bố và Garp thì có lẽ mày đã xong rồi."
Bóng người cuối cùng cũng lên tiếng:"quả thật về khoản này nhóc rất giống thằng cháu đầu đất của ta. Nhưng lão già này chưa bao giờ ghét những người trẻ tuổi thich liều lĩnh cả. Quan trọng hơn là thằng nhóc ngu xuẩn ngày nào đã trưởng thành và làm "cha" rồi đấy hahaha"
Râu trắng cũng cười to rồi nốc rượu ừng ực quát:"uống đi, uống chúc mừng cho lão già này sắp được đi gặp con trai đi nào."
Garp cũng cười to:"quả thật hôm nay là 1 ngày tốt để uống, mà râu trắng này, Ace là cháu của lão già này thế lão phải gọi ta bố mới đúng."
Ian trầm mặc nhìn 2 người đang dần dần tan biến sau đó cũng cười to nói:"đúng vậy, uống thôi uống mừng ngày tôi làm cha nào."
Râu Trắng:"quả nhiên ta không nhìn nhầm thằng nhóc ngày nào đã trưởng thành thật rồi."
Garp:"hahaha."
Trời dần ngả về chiều, chỉ có mình Ian đứng đó nhìn trời chiều hét to:"Râu Trắng, Garp ý chí của 2 người thằng nhóc con này đã thực sự cảm nhận được vì vậy... 2 vị cứ đi trước 1 ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại."