Chương 68: Thế giới tinh thần

Ta Là Broly

Chương 68: Thế giới tinh thần

"Kẻ đánh lén chịu chết đi".

Thor tung một đòn sấm sét vào người Wanda, nhưng ngay lập tức bị cô nàng này ngăn lại bằng lá chắn năng lượng của mình.

Thor định tiếp tục lao đến tấn công thì Jane đã chạy tới can ngăn

"Khoan đã Thor, chính họ khi nãy đã cứu bọn em."

Nghe được lời giải thích từ bạn gái Thor vội dừng lại, đình chỉ tấn công.

Nhưng chính lúc này không gian xung quanh trở lên ngột ngạt, một luồng sóng năng lượng bùng phát khiến mọi thứ trở nên méo mó một cách kì dị, trung tâm của đợt bùng phát năng lượng đó chính là Wanda kẻ đang ôm đầu thống khổ.

Ngoài vũ trụ Broly đang đánh với Destroyer, lâu lắm rồi Broly mới có cảm giác phấn khích thế này, từ khi đến thế giới này hắn chưa từng có một trận đấu ra trò như thế này, ngay khi đang ở trạng thái siêu saiyan mà Broly vẫn ăn không ít thiệt thòi từ Destroyer. Từng tế bào trong người Broly đang rất hưng phấn, có lẽ do gien đặc biệt của người saiyan mà họ có thể tìm được sự hưng phấn trong chiến đấu.

Liên tiếp là những pha cắn miếng trả miếng của Broly và Destroyer, hai bên đã đánh nhau chỉ tầm khoảng 10' nhưng phạm vi phá hoại thì không phải trái đất có thể hứng chịu được.

Vô số những tảng thiên thạch vỡ vụn, hàng loạt các tiểu hành tinh bị xé đôi nhưng trận chiến không có vẻ gì là sẽ dừng lại cả, hai bên vẫn điên cuồng lao vào tấn công nhau như hai con dã thú.

Broly thở dốc nhìn Destroyer

"Không ngờ ở cái thế giới này lại có thứ có thể khiến mình mệt mỏi khi trong trạng thái siêu Saiyan, có lẽ mình phải tăng thêm chút sức mạnh mới được".

Vận khí một chút Broly phút chốc đã biến đổi, tóc cũng dựng hơn một chút, hào quang xung quanh người đã có thêm những tia điện thấp thoáng xuất hiện.

" Để xem ngươi chịu đựng được đến nhường nào".

Broly lao người đến tấn công Destroyer.

Ngay lập tức kết quả đã rõ, Destroyer như một tiểu thiên thạch bay vào bầu khí quyển của sao hỏa.

"Uỳnh...." một cái hố sau trăm mét như một miệng núi lửa được hình thành trên sao hỏa.

Chưa dừng lại Broly còn liên tiếp tung chưởng lực từ trên không xuống bề mặt sao hỏa tạo thành những vụ nổ liên hoàn liên miên bất tận.

Cảm thấy đã đủ Broly tạm thời ngừng lại, quan sát xem tình trạng của Destroyer hiện tại ra sao.

Khi bụi mù tan đi kết quả đã phân định, Destroyer bị lực phá hoại từ chưởng lực của Broly ép thành một đống kim loại méo mó không còn hình, ngọn lửa bên trong Destroyer lần này đã bị dập tắt hoàn toàn.

Trong khi đó ở trái đất Thor và mọi người bắt đầu trở lên khẳn trương, cho dù là kẻ ngu cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, Wanda đã mất kiểm xoát, ma pháp hỗn loạn đang tuôn trào ra từ cơ thể cô.

"Chị gái, tỉnh lại, mau tỉnh lại".

Pietro gào lớn, hắn hi vọng giọng nói của mình có thể đánh thức người chị gái đang mất kiểm soát của hắn.

"Ầm ầm..." một số công trình nhà cửa bắt đầu bị tan vỡ, chúng tan ra như những hạt bụi.

Ngoài vũ trụ khi còn chưa kịp hưởng hương vị của chiến thắng Broly bỗng cảm thấy trái đất có một thứ sức mạnh kỳ lạ xâm chiếm, thứ sức mạnh mà hắn cảm nhận được trên người của Wanda.

Không chần chừ gì, Broly sử dụng phép dịch chuyển tức thời tới nơi nguồn sức mạnh phát ra. Tới nơi hắn phát hiện điều hắn lo ngại nhất, Wanda đã bị mất khống chế với thứ sức mạnh của cô.

"Tất cả tránh ra"

Không một chút chần chừ Broly quyết định phải tiêu diệt Wanda trước khi cô trở thành mối họa cho trái đất, cũng như cả vũ trụ.

"Ngươi muốn làm gì"

Pietro chắn trước mặt Wanda, hắn muốn bảo vệ cho chị gái.

Jane cũng chạy tới chắn trước mặt, ngay sau đó làm đám người tiến sĩ Erik vừa được cứu.

"muốn giết cô ấy trước hết phải giết chúng ta"

Thor cũng đứng thủ thế sẵn

"Ngươi muốn giết bọn họ thì phải bước qua xác của ta".

Broly chứng kiến một đám người nhao nhao lên bảo hộ cô gái, hắn bắt đầu bị mềm lòng.

"Chết tiệt, các ngươi giúp ta bảo hộ chỗ này, ta có một cách có thể giúp cô ta mặc dù tỷ lệ thành công không cao".

Một lúc sau mọi người tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy Broly và Wanda bên trong.

Broly tiến tới trước mặt Wanda, hắn áp trán của mình vào trán của Wanda, hắn định sử dụng kỹ năng mà Lila đã dạy cho hắn để đi vào trong tâm thức của Wanda từ đó giúp cô có thể thoát khỏi trạng thái hỗn loạn.

Một ánh sáng lóe lên, Broly xuất hiện tại một thôn làng xa lạ.

"Nơi đây là thế giới tinh thần của cô gái đó sao".

Đang mải quan sát khung cảnh xung quanh Broly bỗng nghe được tiếng quát tháo của dân làng, bọn họ đang đuổi theo một người đàn ông trẻ với một ít bánh mỳ trên tay.

"Mau bắt lấy tên trộm đó"

Một người trong số dân làng đó hét lớn, có vẻ như người này chính là chủ nhân của số bánh mỳ trên tay.

"Dừng tay, chỉ là một chút bánh mỳ thôi mà, ta sẽ thay anh ấy trở cho mọi người".

Broly đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, hắn thò tay vào túi định móc ra chút tiền nhưng không có đồng nào cả.

"Rốt cuộc có tiền hay không".

Ngưởi chủ của số bánh mỳ lên tiếng, hắn có vẻ không còn được kiên nhẫn nữa.

Broly dõng dạc đáp lại

"Giờ trên người ta không có đồng nào, nhưng chỉ cần thả người đàn ông kia đi ta sẽ thay người đó làm việc trả tiền cho các người, ta đây rất khỏe đấy."

Để chứng minh mình nói đúng Broly dùng một tay năng một khối đá nặng hàng trâm cân cạnh đó lên chứng minh.

Người chủ bánh mỳ nhìn Broly một lúc sau đó lại quay sang người đàn ông kia, đắn đo một lúc sau đó đáp.

"Hừm được rồi, nể ngươi có lòng tốt, tha cho tên kia một mạng".

Người chủ nói, thực ra từ lúc Broly nâng khối đá lên hắn đã sớm sợ mất mật rồi, hắn không ngu đến mức từ chối yêu cầu của Broly, nếu để Broly điên lên thì cho dù có trăm người đi nữa cũng không đủ cho Broly giết, mới lại chút ít bánh mỳ kia cũng không đáng bao nhiêu tiền, không nên đi rước lấy một cái họa.

Xử lý xong xuôi Broly thoải mái đi với dân làng, về phần người đàn ông trộm bánh mỳ kia chẳng thể làm được gì ngoài việc cúi đầu cảm ơn Broly.

Nhìn dân làng đi mất người đàn ông mang theo số lương thực về nhà, ở nhà vợ hắn và hai đứa con vẫn đang chờ hắn đem thức ăn về.

"Marya, anh về rồi đây"

Người đàn ông đi đến một túp lều vải có phần rách nát mà kêu lớn.

Từ trong đi ra là một người phụ nữ gầy yếu, hai má hóp lại, đôi môi nhợt nhạt.

"Django, anh về rồi sao?".

Thấy vợ mình ra ngoài, Django vội vàng đi tới dìu cô.

"Em này, sức khỏe em không được tốt, không ngoan ngoãn nằm nghỉ còn cố ra đây làm gì, em còn cứng đầu anh phạt đấy".

Marya cười, cô biết chồng cô chỉ đang dọa cô một chút thôi, chứ có bao giờ chồng cô nặng lời với cô một tiếng đâu kể cả khi chồng cô biết cô không thể sinh đẻ được chồng cô cũng không mắng chửi cô một câu mà còn càng yêu thương cô hơn.

"cha về"

Trong túp lều hai đứa trẻ một trai một gái cũng ngay lập tức chạy ra ôm lấy Django.

Hai đứa trẻ này thực chất không phải con của Marya và Django, chúng chỉ là hai đứa bé mồ côi được hai vợ chồng nhặt về nuôi, nhưng do không thể sinh con nên hai vợ chồng hết mực yêu thương chúng.

"Hai đứa nay có ngoan không đấy, có làm phiền mẹ các con không?".

Đứa bé trai nhanh nhảu đáp trước.

"Chúng con nay rất ngoan, còn giúp mẹ làm được mấy đôi giầy cỏ nữa".

Bé trai ngay lập tức khoe thành tích của mình ra cho cha biết.

"Con cũng thế".

Đứa bé gái cũng đáp.

"Pietro và Wanda của cha hôm nay rất ngoan, đây cha thưởng cho mỗi đứa cái bánh mỳ".

Django móc ra hai chiếc bánh mỳ từ trong túi xách đưa cho hai đứa con. Sau đó lấy tiếp một hộp sữa bò ra đưa cho vợ.

"Oa sữa bò, cho con, cho con".

Pietro nhìn thấy hộp sữa mắt sáng như sao.

"Không được đây là của mẹ, mẹ đang ốm, em không được uống của mẹ".

Wanda ngay lập tức dạy dỗ lại em trai.

"Dạ, em sai rồi, con xin lỗi mẹ".

Pietro ngay lập tức hiểu chuyện, cúi đầu xin lỗi.

Nhìn hai đứa con hiếu thảo như vậy Marya và Django trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc vui sướng, hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó Marya mới kịp sực nhớ ra chồng mình là gì có tiền mua những thứ này.

"Những thứ này ở đâu mà có vây".

Marya ngay lập tức lo lắng nhìn chồng.

Phát hiện được sự lo lắng trong mắt vợ, nhưng Django không thể nói là ông chủ đã đuổi việc anh gần tháng nay, chỗ bánh mỳ với sữa này là ăn cắo được, anh đành phải nói dối

" Ông chủ thấy anh làm việc tốt nên hôm nay thưởng cho anh ít tiền, hơn nữa anh còn từng giúp chủ của hàng bánh mỳ nên ông ấy bán rẻ cho anh nên hôm nay mới mua được nhiều thứ như này".

Marya nhìn kỹ biểu hiện của chồng, phát hiện được chồng mình đang nói láo.

"Anh không giấu được em đâu, mỗi lần anh nói dối mắt anh lại đảo liên hồi, anh không nói thật em sẽ không ăn những thứ anh mang về nữa đâu."

Django hốt hoảng, anh đành phải kể tất cả mọi chuyện cho Marya nghe, từ việc anh bị dân làng đuổi đánh cho đến việc Broly xuất hiện cứu anh.

"Chuyện này là như vậy, em nghe anh đừng vứt chúng đi, em đang rất ốm yếu, cần phải tẩm bổ, ngày mai anh sẽ tìm việc mới sau đó làm việc chăm chỉ để trả lại tiền cho người thanh niên kia, được không vợ".

Cuối cùng sau một hồi thuyết phục, Marya cũng chịu nghe lời Django không còn kiên quyết cự tuyệt chỗ thức ăn như trước nữa.


(Ps:Nghỉ ngơi được hôm sức khỏe đã tốt trở lại rồi, anh em thông cảm tý, con người cũng phải có lúc ốm đau mà)