Tà Giáo Thực Tập Sinh

Chương 1:

Jorm là một ngôi thành nhỏ nằm ở phía tây của đảo Paimon, thuộc lãnh thổ của vương quốc Pretas. Nó mặc dù nhỏ, dân số thưa thớt nhưng lại vô cùng an toàn. Đã bao năm nay, chưa một đoàn thổ phỉ nào dám bén mảng đển xâm hại người dân trong thành. Phải biết rằng, thành Pruflas cách đây khoảng 30 miles, dù to và phồn vinh gấp mấy lần Jorm, năm ngoái vẫn bị thổ phỉ ghé thăm. Nghe nói lần đó ít nhất hơn trăm người thiệt mạng, Kiến trúc, nhà cửa đến giờ vẫn chưa tu sửa xong.

Nghe mọi người đồn, thành Jorm an toàn vậy đều là nhờ công lao của vị thành chủ đáng mến Dale Childs. Họ nói ngài Childs vốn là con nuôi của một vị quan lớn ở kinh thành. Vị quan đó quyền lực và đáng sợ đến nỗi ngay cả giặc cướp cũng không nghĩ đắc tội.

Hiện tại thành Jorm đang là tháng 6, giữa mùa hạ. Thời tiết nóng bức khiến từng tên công nhân khuân vác ở bến cảng đổ mồ hôi như tắm. Mặt ai ai cũng đỏ phừng phừng như vừa uống rượu. Ngay tuần vừa rồi, một lão già chết đột tử khi đang vận chuyển hàng. Người xung quanh bến cảng nói lão già chết để lại hai đứa cháu nhỏ xấp xỉ 10 tuổi. Nghe đâu từ ngày ông chết, hai đứa nhỏ buổi sáng phải qua chợ ăn xin sống qua ngày.

Nhìn ngoài cửa nắng chang chang, Stephen lè lưỡi lắc đầu. Từ bé đến giờ, mùa hạ là quãng thời gian mà hắn ghét nhất. Thời tiết thì oi bức mà đâu đâu cũng thấy mùi rác thải và đồ ăn thối. Không vui như mùa đông, được ném tuyết và chơi đánh trận giả.

*Bốp*

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên một quyển sách nặng nề vỗ lên đầu Stephen. Giật mình quay lại, hắn nhận ra người đối diện. Đó là bà ngoại Abigail Oriax, người mà hắn kính nể và sợ nhất. Phải nói, không chỉ Stephen, mà toàn bộ gia đình, bao gồm lão cha của hắn, đều phải run rẩy dưới dâm uy của bà ngoại.

Nhìn đứa cháu nội ôm đầu kêu đau, Abigail trợn mắt hỏi:

"Hừ. Lại đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì vậy. Bài tập ta giao cho đã hoàn thành chưa? Chỉ còn gần tháng nữa là đến ngày lễ kết nạp rồi. Nếu đến lúc đó mà ngươi chưa học thấu cuốn kinh thánh thì biết tay bà!"

Nhìn thấy bà nội tức giận, Stephen vội vàng cười toe toét làm lành:

"Bà yên tâm. Cháu đã đọc xong chương IV rồi. Nếu không tin cháu giảng giải cho bà nghe!"

Nói rồi, để chứng minh mình nói thật, Stephen đọc và giảng giải một lèo chương IV của cuốn kinh thánh.

Nghe xong, biết đứa cháu mình còn không có chểnh mảng, Abigail nở nụ cười thỏa mãn. Nàng vuốt ve đầu Stephen và căn dặn:

"Cháu phải cố gắng nghe chưa. Không những phải chăm chỉ học kinh tháng mà còn phải tập trung rèn luyện võ nữa. Một tháng sau nếu cháu có thể làm cho ta tự hào, lọt vào 5 hạng đầu, ta tặng cho thanh kiếm hợp kim"

Nghe lời hứa hẹn đó, Stephen sáng mắt lên. Mỗi khi lượn qua tiệm rèn của lão Cook, hắn đều không thể rời mắt khỏi những thanh kiếm làm bằng hợp kim. Phải biết, cho dù là giá rẻ nhất, nó cũng phải tầm 3 đồng tiền vàng. Mà 3 đồng tiền vàng, tính ra, trị giá bằng một gia đình bình thường thu nhập 2 tháng rồi.

Tiếp đó, Abigail ở lại và dành khoảng 1 tiếng để giải đáp những thắc mắc của Stephen về những lời của thần trong cuốn kinh rồi mới đi.

Gấp lại cuốn kinh, Stephen để nó vào trong một cái hộp rồi nhét vào khe tường bên dưới chiếc giường. Nghĩ đến những tên giáo đồ của đức chúa trời được cầm cuốn kinh thánh của họ mà đọc dưới ánh mắt của người khác khiến Stephen ghen tị. Hắn biết, nếu để người khác biết gia đình Oriax là tín đồ của thần Ose, ngay ngày hôm sau, thành chủ Childs sẽ mang quân đến bắt rồi chém đầu toàn gia đình hắn.

Hết giờ học kinh thánh sẽ đến giờ tập luyện võ thuật, khoảng thời gian mà Stephen chờ mong nhất trong ngày.

Nhanh nhẹn thay vào bộ võ phục mày trắng, nhấc lên thanh kiếm màu bạc trên mặt bàn, Stephen lóc cóc đi bộ ra luyện võ trường. Cũng may đến giờ nắng cũng đã đỡ gay gắt hơn rồi. Nếu nó còn cháy bỏng như lúc trưa chắc Stephen phải giả ốm để lùi lại thời gian học quá.

Bước vào luyện võ trường, Stephen đã thấy một người đàn ông trung niên cường tráng đứng ngay đó. Hắn ta thân cao 7 feet, cơ bắp cuồn cuồn. Cho dù bộ võ phục rộng thùng thình vẫn không thể che hết được những đừng cong trên bắp tay, ngực hay cẳng chân của người đó.

Đó là Steve, hộ vệ trưởng của gia tộc Oriax. Nghe Abigail nói, hắn đi theo gia đình từ khi hắn còn 18 tuổi, tính đến nay đã được hơn 40 năm. Steve cũng chịu trách nhiệm dạy võ nghệ cho Steven từ khi hắn còn 5 tuổi. Chính vì vậy, Stephen vẫn coi gã hộ vệ trưởng như người trong nhà vậy.

Steve được trở thành hộ vệ trưởng của gia đình Oriax không chỉ bởi vì sự trung thành và thời gian cống hiến lâu, mà còn bởi vì võ lực của hắn nữa. Hắn từ lâu đã đạt đến hậu kì của luyện thể cảnh. Một quyền đấm chết một con trâu nước đều không nói chơi.
Lại nói, lí do khiến Stephen hứng thú với võ học như vậy là một lần hắn nhìn thấy Steve chiến đấu với một con báo núi năm hắn 8 tuổi. Stephen vẫn còn nhớ như nguyên cảnh Steve cầm hai chân của con báo rồi xé rách làm đôi. Cảm xúc khi mà từng giọt máu nóng ấm bắn lên mặt vẫn còn in sâu trong trí nhớ của Steve. Hắn chăm chỉ luyện tập hằng ngày cũng chỉ mong một ngày mình có thể trở nên bá đạo như vậy.

Thế nhưng mà, nghe Steve nói, đó vẫn chưa là gì so với nhiều người khác. Hắn giảng, bên trên luyện thể cảnh, còn luyện não và thức tỉnh cảnh nữa cơ. Võ giả ở luyện não cảnh có thể dễ dàng giết chết một tiểu đội gồm hàng chục người. Nghe bà ngoại nói ở trong phủ thành chủ có nuôi một gã như vậy. Còn võ sĩ thức tỉnh cảnh thì ngay cả bà ngoại vẫn chưa gặp và chứng kiến họ chiến đấu bao giờ. Nhưng nàng nghe giảng, những người ở thức tỉnh cảnh không còn