Chương 1: Sống không ai biết, chết không ai hay

Tà Dương Huyết Sắc

Chương 1: Sống không ai biết, chết không ai hay

Gà còn chưa cất tiếng gáy, nhưng bên trong đình viện cũ nát của Tần gia đã vang lên đầy tiếng mắng nhiếc cùng chửi bới.

"Tiểu tử, ngươi dậy cho ta! Bộ ngươi là heo hay sao hả? Đi xách nước tưới ba trăm mẫu ruộng linh thảo, mau lên! Nếu đến chiều tối mà vẫn chưa xong thì đừng có trách!"

Một nữ nhân dáng ngươi cao lênh khênh, mặt mày gian tà, hai má hõm lại đang đứng trong phòng Tần gia nhị thiếu, tay cầm cây chỏi không chút do dự quất thẳng vào bụng người trên giường, vừa đánh vừa hung ác mắng, đánh cho đến lúc đứa bé trên giường tỉnh mới thôi.

Tiểu tử trên giường còn đang lơ mơ ngủ, bất ngờ bị ăn đòn vào bụng, thống khổ ngồi dậy, đập vào mắt là một mụ đàn bà chanh chua đang ra sức mắng nhiếc kia, lồng ngực bị giẫm mạnh đến nỗi không thở được, chỉ có thể cố hết sức ngước đầu lên nhìn ả.

Mà nữ nhân kia có vẻ đánh đến sướng tay, mụ hất mặt lên không coi ai ra gì, khinh thường nói với Tần gia nhị thiếu:

"Nếu không muốn có cơm ăn thì khôn hồn mà đứng dậy nhanh lên, nghe gì chưa?" Như còn chưa thỏa mãn, mụ duỗi chân thật mạnh đá thẳng vào ngực đứa trẻ kia, khiến cả người cậu đập mạnh vào tường, mơ hồ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, "Hoặc là đừng trách Hồng nương ta đây độc ác!"

Mạc Tà Dương đau đớn toàn thân, cả người run rẩy không nói nên lời. Nhưng hắn vẫn cố phân trần, ba trăm mẫu ruộng linh thảo, cho dù hai người trưởng thành cùng tưới thì chưa chắc một ngày đã xong.

"Nhưng mà Hồng nương… đây là công việc của Cẩu Tam, Cẩu Tứ hai người bọn họ…"

Chỉ là lời hắn chưa nói xong, đã nhận một cái tát mạnh mẽ từ Hồng nương.

"Mày dám cãi? Mày tin tao vả vỡ cái miệng chó của mày không? Lời bà nói đây là lệnh trời, được bà giao việc đã là phúc lắm rồi, mày còn muốn thế nào nữa? Hay để tao gọi bọn ăn no rảnh rỗi của Hình đường đến chăm sóc mày một chút?" Mụ hung ác nói, bàn tay đặt trên đầu Tà Dương bất ngờ ấn mạnh xuống, khiến đầu hắn đập phải giường gỗ, chảy máu khắp mặt. Hồng nương thấy vậy đắc ý cười, tỏ vẻ hài lòng với thành quả của mình.

Tà Dương nghe được hai chữ ‘Hình đường’, khuôn mặt tái nhợt giờ càng thêm trắng bệch, miệng cắn đến nứt ra, mùi vị huyết tinh thoang thoảng trong không khí, hai bàn tay chỉ có thể nắm chặt để lộ sự thống khổ không thành lời.

"Vâng, Hồng nương." Hắn khuất nhục nuốt từng ngụm máu và nướt mắt vào trong cổ họng, mặc kệ vị gỉ sắt đắng nghét trong miệng mình, "Được Hồng nương giao việc là vinh hạnh của kẻ hèn này." Càng nói, nước mắt càng không nhịn được mà chảy ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn hận.

May mà Hồng nương không thấy được biểu tình này của Tà Dương, nếu không khẳng định hắn sẽ còn thảm nữa. Mụ hài lòng nhìn đứa trẻ vừa tròn bốn tuổi trước mặt, hoàn toàn không có một chút lòng thương xót hay đồng tình.

Kiêu ngạo xoay người bước ra ngoài, mụ không chút e ngại lớn giọng nói với hai kẻ đứng ngoài đó:

"Cẩu Tam, Cẩu Tứ, được rồi." Hồng nương đắc ý nói, "Lần sau mà có việc như thế này, cứ đến ủy thác cho ta là được."

"Dạ, vâng vâng, Hồng nương đại nhân." Hai kẻ hầu hèn mọn tươi cười, như con chó quỳ dưới chân nịnh hót chủ. Mụ ta trông thấy thế càng thích thú hơn, mỗi bước đi mặt đều vênh lên trời, cứ như ta đây là chúa tể.

Đợi Hồng nương đi mất, Cẩu Tâm, Cẩu Tứ mới bước vào gian phòng, khinh thường nhìn Tần gia nhị thiếu nữa sống nửa chết trên giường, hả hê nói:

"Nhị thiếu gia, có cần chúng tôi đưa đến Y đường không?" Hai người còn cố ý nhấn mạnh chữ ‘thiếu gia’.

"Mà thôi, chỉ sợ bọn họ không thèm chữa cho một con chó đâu."

Cẩu Tam hả hê nói, thuận tiện ngứa chân đạp Tà Dương một phát bay xuống giường. Cẩu Tứ thấy vậy gõ đầu hắn, quở trách:

"Sao mày lại làm thế? Nó dù sao cũng là một đứa trẻ!"

Tà Dương sửng sốt nhìn Cẩu Tứ. Hắn không ngờ sẽ có người nói thay cho mình, hơn nữa lại còn là kẻ thường xuyên đâm xỏ bản thân.

Cẩu Tam cười khẩy một tiếng, vừa định mở miệng chế giễu, đã nghe hắn nói tiếp:

"Nó mà chết thì ai sẽ làm việc thay chúng ta? Nhưng mà thôi, đã lỡ rồi thì lỡ luôn đi, không để nỗi ngỏm luôn được. Thằng nhóc này mạng sống dai lắm." Cẩu Tứ híp mắt nói, đi ra khỏi phòng, còn không quên chùi chân lên ‘tấm thảm sống’. Cẩu Tam nghe vậy cười khẹc khẹc, như một con khỉ vớ được món ngon của mình, trước khi bước ra còn không quên cảnh cáo một câu ‘làm việc cho cẩn thận’.

Đợi đám người đi mất, Tà Dương mới hộc ngụm máu từ trong cổ họng ra, cả người trong trạng thái nửa sống nửa chết. Toàn thân cứng đờ, hai chân tê liệt hoàn toàn, chỉ có thể nhục nhã lê lết trên mặt đất.

Hận ý ngưng tụ từng điểm từng điểm, cuối cùng tràn đầy cả đôi mắt, ký ức như những mảnh vỡ lướt qua.

Mạc Tà Dương, năm nay vừa tròn bốn tuổi, nhi tử thứ hai của Tần Chính Khiếu, gia chủ Tần gia, một trong tứ đại gia tộc thành Chu Tước.

Ký ức của hắn về cha mẹ, là một màu trắng mơ hồ.

Hắn nghe người hầu nói, ngày hắn sinh ra, hoàng hôn đỏ như máu, bầu trời tựa như nhuốm huyết sắc, một điềm báo không lành.

Hắn sinh ra đã không khóc không cười, trơ ra như một cục đá gỗ. Cha không nhận hắn làm con, mẹ thống hận vì đã sinh ra hắn. Dường như hắn là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của hai người.

Khi hắn bắt đầu có ý thức, đã phải sống trong sự sợ hãi, tủi nhục cùng thù hận. Một thân đường đường là thiếu gia, lại ngay cả con chó cũng không bằng. Người hầu tùy ý đánh đập nhục mạ, anh em khinh thường coi hắn như trò chơi, cha mẹ ghét bỏ không quan tâm, nhân sinh thảm hại đến thế là cùng.

Sống không ai biết, chết không ai hay.