Chương 47: Đêm trước bán kết

Tà Ác Vương Giả Hệ Thống

Chương 47: Đêm trước bán kết

Sự chú ý của khán giả và truyền thông đều đổ dồn về trận đấu giữa đội Musashi và đội Nankatsu. Một bên là đội vô địch năm ngoái, một bên là đội hạt giống có cầu thủ được rất nhiều người bầu chọn là cầu thủ xuất sắc nhất của mùa giải – Aizawa Kakeru.

Mà cho đến tận hôm nay, thủ môn chủ lực của Nankatsu, Wakabayashi Genzo còn chưa ra sân Nankatsu đã thể hiện một lối đá đậm chất tấn công với sự lãnh đạo của đội trưởng Ozora Tsubasa và nhạc trưởng Misuki Taro. Ngược lại, đội trưởng Misugi Jun của Musashi lại bị chấn thương dẫn đến phải rời sân bằng cáng đến giờ còn chưa biết ra sao.

Hiện tại, cả hai đội đều đang là tiêu điểm của cả đại hội. Thậm chí, trận so tài giữa Furano và Seiga cũng bị bọn họ làm thấp đi, kém hấp dẫn hơn.

Khách sạn nơi đội Nankatsu dừng chân.

Hiện tại cả đội đều đang tụ tập trong một căn phòng, bầu không khí nặng nề.

Đội trưởng Tsubasa đang đứng ở chính giữa.

'' Mọi người, chắc hẳn tất cả đều đã quan sát trận đấu hôm nay rồi chứ... Ngày mai chúng ta sẽ phải đối đầu với một đối thủ cực kì đáng gờm... Phần thắng của chúng ta là cực kì ít ỏi. ''

Cả căn phòng vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng nói của Tsubasa vẫn đang văng vẳng bên tai bọn họ.

Hồi tưởng lại trận đấu ban trưa, tất cả không nhịn được mà rùng mình một cái. Đội Meiwa do Hyuga Kojiro dẫn đầu không ngờ lại bị Musashi đánh cho tan tác, tỉ số cách biệt khó tin nổi. Hơn nữa, thủ môn chủ lực của Meiwa, Wakashimazu Ken còn bị cú sút của Aizawa làm cho hai tay tóe máu, bất đắc dĩ phải nằm cáng rời sân. Trong mắt bọn họ, tài năng của Wakashimazu cũng chẳng kém gì Wakabayashi, hắn lại chịu kết cục như vậy, thì ai có thể cản được sức tấn công của Aizawa nữa đây.

Nhất thời, cả đám đều hơi nhụt chí.

Đã đi đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại phải dừng bước ở đây sao...

Cảm thụ được bầu không khí ngột ngạt, Wakabayashi Genzo bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Hắn đập vào tường một cái, quát to lên:

'' Các cậu, mọi người làm sao vậy! Đừng có làm bộ dạng đưa đám như cha chết mẹ què thế nữa! ''

'' Wakabayashi... '' '' Đội trưởng... '' Mọi người đều kinh ngạc nhìn Wakabayashi. Chỉ riêng Tsubasa và Misaki là dùng ánh mắt tín nhiệm và sục sôi ý chí nhìn hắn.

'' Đối thủ có mạnh thì đã làm sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải một đội mạnh sao? Các cậu đừng quên Nankatsu chúng ta có Ozora Tsubasa, tiền đạo đang có nhiều bàn thắng nhất kì đại hội... Có nhạc trưởng Misaki Taro đang dẫn đầu Top kiến tạo... Có bộ ba Shutetsu năm trước đánh đâu thắng đó... Các cầu thủ khác đều có ưu điểm riêng của mình... Còn có ta – thủ môn thiên tài Wakabayashi này nữa... ''

'' Nankatsu có được như ngày hôm nay, không phải chỉ riêng nhờ Tsubasa hay Misaki, mà là nhờ công sức của cả tập thể này, là nhờ sự cố gắng của các cậu đó. Nếu các ngươi cứ đưa đám như vậy, chẳng nhẽ là đang phủ nhận sự cố gắng trước đến giờ của mình hay sao? Chẳng nhẽ đi đến đây đối với mọi người là đã đủ rồi sao? Chịu thua trước Musashi là mọi người đã thỏa mãn rồi sao? Vậy còn lời hứa vô địch giải toàn quốc thì sao?... ''

'' Trả lời ta! Nankatsu! '' Wakabayashi quát.

'' Ishizaki! Ngươi cam lòng nhận thua sao? ''

Ishizaki đứng lên: '' Đương nhiên là không rồi! Cả đội đã vất vả lắm mới có thể đi đến đây... Mặc dù ta biết mình chơi bóng không giỏi, cũng đóng góp rất ít cho đội bóng... Nhưng chắc chắn ta sẽ không chịu thua. ''

Ishizaki giơ tay ra phía trước, nhìn xung quanh.

'' Nói hay lắm Ishizaki. Bộ ba Shutetsu chúng ta cũng không phải kẻ dễ dàng chịu khuất phục đâu. Ba mươi chưa phải là tết, ai biết mèo nào cắn mỉu nào?... Taki! Izawa! ''

Bộ ba Kisugi, Taki, Izawa nhìn nhau gật đầu cùng đặt tay lên tay của Ishizaki.

Sự tự tin và ý chí của bốn người bọn họ đã thổi bùng ý chí của những cầu thủ khác trong đội. Lần lượt, tất cả đều lục tục trồng tay lên nhau, tạo thành một '' ngọn núi '' cao ngất.

Wakabayashi là người cuối cùng đặt tay lên.

'' Quyết thắng! ''

'' Quyết thắng! '' Trong giọng nói của mỗi người hiện tại chỉ còn lại tham vọng sục sôi và sự phấn khích, sẵn sàng cho trận đấu, khác hẳn với bầu không khí ngột ngạt ảm đạm như khi nãy.

Tsubasa, Misaki và Wakabayashi âm thầm nhìn nhau cười, không cần nói cũng hiểu được ý nhau.

Ngọn lửa chiến đấu cháy lên trong mắt Wakabayashi.

'' Chờ đấy! Aizawa Kakeru! Ta nhất định sẽ đòi lại món nợ lần trước! ''

Bệnh viện Tokyo.

Trong khi toàn đội Nankatsu đang hừng hực khí thế, ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, thì lúc này tất cả 30 đội viên của đội bóng đến từ học viện Musashi toàn thể 30 danh đội viên đều đang tụ tập ở bệnh viện Tokyo. Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người mau chóng về khách sạn thay đồ rồi tức tốc đi xe điện đến thăm hỏi bệnh tình của đội trưởng Misugi Jun.

Hiện tại mỗi người trong bọn họ đều mang theo vẻ sầu lo. Tình huống của Misugi Jun không tốt đẹp là mấy. Do nán lại để bàn giao '' di chúc '' cho Kakeru cho nên bệnh tình càng nặng thêm. Bây giờ Misugi đã được đưa vào phòng giải phẫu, cả đám đều lo âu nhìn ánh đèn mãi chưa chuyển sang màu xanh.

" Kakeru, đội trưởng không sao chứ. " Yayoi Aoba lo lắng hỏi, trong mắt nàng còn hơi lóe nước mắt. Nói gì thì nói, bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là một học sinh tiểu học, không thể thản nhiên đối mặt sinh lão bệnh tử được. Đừng nói là họ, ngay cả người lớn, cũng khó mà có thể đối diện với việc một người bạn thường ngày gặp mặt đột nhiên lâm vào cơn nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng phải gặp mặt tử thần.

" Chắc có lẽ sẽ không có việc gì đâu... Yayoi, ngươi xem kìa... Đèn đã biến thành màu xanh rồi... " Tuy cú sút của Hyuga Kojiro rất uy lực, nhưng cũng không đến nỗi khiến bệnh tình của Misugi tệ đến mức phải '' đi chầu ông bà ''.

Nếu không, lúc trước khi rời sân, Misugi Jun không có khả năng nói nhảm nhiều như vậy. Bởi theo hiểu biết của Kakeru, thì khi bệnh tim phát tác, xác suất đột quỵ là rất lớn. Nếu còn nói được nhiều như vậy hẳn là không sao rồi.

Vừa thấy bác sĩ đi ra từ trong phòng giải phẫu, cha mẹ của Misugi vội vàng đứng lên hỏi. Theo lời bác sĩ, tim của Misugi phải chịu áp lực rất lớn, may mà không có hiện tượng xuất huyết, tạm thời qua cơn nguy kịch. Nhưng cũng đồng thời căn dặn không được để Misugi đá bóng nữa. Lần này còn may, nếu không kịp đưa đến bệnh viện, hậu quả khó mà lường trước.

Nghe bác sĩ nói như vậy, cha mẹ của Misugi Jun vui đến phát khóc, thiên ân vạn tạ. Yayoi cũng thở ra một hơi, bàn tay nhỏ bé buông lỏng tay của Kakeru ra.

" Cảm ơn mọi người đã đến thăm Jun. Theo tình hình hiện tại, có thể Jun sẽ không tham gia chơi bóng được nữa. Chúc các cháu có thể giành được chức vô địch... Đây cũng là tâm nguyện của Jun. " Ông Misugi nhìn các cầu thủ Musashi mỉm cười nói. Sau khi biết Misugi đã qua cơn nguy kịch, khuôn mặt luôn căng cứng vì lo lắng của ông cũng giãn ra.

Thương thay tấm lòng cha mẹ...

" Ngài khách khí quá rồi. Misugi đóng góp rất nhiều cho đội bóng. Đội bóng có thể có được ngày hôm nay cũng là nhờ Misugi. Hiện tại Misugi bị bệnh, chúng ta đến thăm cũng là việc nên làm thôi. Nếu hiện tại Misugi đã qua cơn nguy kịch rồi, ta nghĩ cũng nên để hắn nghỉ ngơi. Vả lại, bọn nhỏ ngày mai cũng phải thi đấu nữa. '' Huấn luyện viên cười xấu hổ.

Thật ra, mọi việc trong đội đều là Misugi xử lý. Còn huấn luyện viên hắn chỉ việc thảnh thơi ngồi chơi phơi bụng... Cho nên hiện tại mới cảm thấy xấu hổ, bất tiện.

" Chúng ta cũng về đây. " Mọi người rời khỏi bệnh viện, lên tàu điện về khách sạn. Bọn họ cần nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai nữa.

Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Kakeru một mực im lặng. Yayoi ngồi kế bên hắn, nhịn không được kéo góc áo của Kakeru, hỏi: " Kakeru, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? "

'' Ta đang nghĩ về trận đấu ngày mai. Hiện tại Misugi không ra sân được, chúng ta thiếu binh thiếu tướng. Nankatsu có thanh mai trúc mã của ngươi... Khó đối phó a. '' Kakeru rầu rĩ nói.

" Hì hì. Lo gì, không phải chúng ta còn có Kakeru sao? Ta cảm thấy Kakeru - kun hôm nay rất tuấn tú nha. " Yayoi xấu hổ nhìn Kakeru. Nghĩ tới biểu hiện hôm nay của hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy kích động.

" Vậy sao, ta vẫn thấy mình còn rất nhiều thiếu sót. '' Kakeru sờ sống mũi xấu hổ cười. Dù sao, hắn là bật hack chứ không phải khắc khổ như đám Tsubasa hay Misugi.

" Kakeru cố gắng như vậy, ta... Ta cũng sẽ cố gắng giúp Kakeru! " Yayoi dùng sức gật gật đầu. Bàn tay nhỏ len lén tiến lại gần.

Sắc mặt Kakeru nhu hòa nhìn Yayoi. Hành động mờ ám của nàng há có thể qua được mắt của hắn. Chủ động đặt tay lên tay cô bé, nhẹ nhàng đáp:

'' Ừ. ''

Trong đêm, hai bóng người nhỏ nhắn tựa lên vai nhau, chuyến tàu điện như kéo dài mãi mãi...