Chương 91: Nội Bộ Người Hoa

Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 91: Nội Bộ Người Hoa

Chương 91: Nội Bộ Người Hoa

Trong từ đường, mặc dù mọi người tranh luận rất hung, nhưng không thể đưa ra được một ý kiến thống nhất, bất ngờ nghe thấy một tiếng ho hẹ.

Mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn về phía chủ vị.

Nhìn thấy ánh mắt đó, tất cả mọi người đều không rét mà run, đến cả gia chủ Lý gia vốn có tiếng càn rỡ, tuy nhiên khi đối mặt với người này cũng không dám mạnh miệng. bởi đây mới chính là chúa tể chân chính của Lục tỉnh Nam Kì.

Người này chính là Trần Minh Đức. Là cháu ruột chín đời của Đô đốc Trần Thượng Xuyên, một người có công khai khẩn vùng đất Biên Hòa, xây dựng Cù Lao Phố, góp phần giúp đất nước ta định hình vùng đất phía Nam tổ quốc, và hiện giờ gọi là Lục Tỉnh Nam kì.


Nói đến đoạn lịch sử này, không ai là không biết hai nhân vật nổi tiếng đó chính là Mạc Cửu, và Trần Thượn Xuyên, một người có công khai khẩn vùng đất Biên Hòa, một người có công khai khẩn đất Hà Tiên, cùng với bao chiến công đánh đuổi quân Xiêm, định hình vùng đất Lục Tỉnh. Có thể nói: nhân dân lục tỉnh vẫn còn mang ơn hai dòng họ này, và sức ảnh hưởng của họ vẫn còn rất lớn, thâm nhập vào mọi mặt đời sống nhân dân.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết, cả hai người này đều là người Hoa di cư sang, và mặc dù có công rất lớn đối với Nguyễn Ánh trong thời buổi khó khăn, tuy nhiên, sự cảnh giác nghi kị của Nhà Nguyễn đối với thế lực người Hoa chưa bao giờ vơi bớt.


Nhà Nguyễn đã tìm mọi cách để xóa bỏ sức ảnh hưởng của hai dòng họ này đối với Lục Tỉnh nam kì, và hai dòng họ này chưa bao giờ quên mối thù của mình đối với triều đình nhà Nguyễn.

Trần Thượng Xuyên và Mạc Cửu đều có công lớn đối với đất Lục Tỉnh Nam kì, con cháu của hai nhà này có truyền thống thông hôn với nhau, thế nhưng con cháu của họ trong lịch sử chỉ được ghi lại đến đời thứ ba rồi biến mất.

Thật ra thì họ không hề biến mất mà hai gia tộc này chỉ ẩn cư, đồng thời, gia sức ảnh hưởng đến thế cục Miền Nam.

Sau đời Mạc Tử Sanh, con út của Mạc Thiên Tứ cháu nội của Mạc Cửu, hy sinh trong chiến tranh với Nhà Tây Sơn một cách bí ẩn, hai gia tộc này đã rút hoàn toàn khỏi chính trường, chuyển thành ẩn tộc, từ đây không còn thấy hai gia tộc này xuất hiện trên chính trường Lục Tỉnh nữa, con cháu của hai gia tộc này cũng được nghiêm khắc dạy dỗ và tuân thủ lời giáo huấn, không bao giờ làm quan cho nhà Nguyễn.

Tuy nhiên, mối thù của hai gia tộc này đối với nhà Nguyễn không bởi vì họ rút lui mà nguôi ngoai, ngược lại càng thêm căm hận,


Các cuộc khởi nghĩa của nhân dân miền Nam dưới thời Nguyễn đều có dấu ấn của hai gia tộc này đứng phía sau.

Điển hình là cuộc khởi nghĩa của Lê Văn Khôi, có sự góp sức rất lớn của thế lực người Hoa, bất kể là từ lúc bắt đầu mâu thuẫn đến lúc khởi nghĩa chiến tranh. Cuộc khởi nghĩa này chính là một âm mưu lớn, được rồi, bỏ qua vấn đề lịch sử, hiện tại Nam Kì bùng cháy, đánh nhau rộn ràng chính là tác phẩm của Trần Minh Đức. Các gia chủ người Hoa đều thầm mắng trong lòng một câu" Lão Quái Vật"

Nhưng không dám có tí thái độ nào, mọi người đếu mềm nhũn như con chi chi, cẩn tuân nghe giáo huấn.


Trong số những người đó, bao quát cả gia chủ của nhà họ Lý, lãnh tụ của phái Thanh Hương. Cứ việc người Thanh Hương bằng mặt không bằng lòng, thì vẫn cứ phải đề phòng người Minh Hương, gia chủ nhà họ Lý bởi vì biết khá nhiều về Trần Minh Đức cho nên lão càng thêm kính sợ.

Cũng phải thôi, cứ việc họ Lý theo Pháp đã làm vô số điều ác đối với cả dân Việt và dân Hoa kiều, thế nhưng số người chết cũng chẳng bằng số lẻ đối chết dưới kế hoạch tàn độc của Trần Minh Đức.


Ngay khi quyển sách "Dòng Máu Anh Hùng" của Hồng Đĩnh theo đoàn thương buôn của Lão Phúc vào đến miền Nam, Ẩn tộc này đã nhanh chóng nhận thấy đây là một mồi lửa tốt để kích thích mâu thuẫn giữa người Việt và người Hoa.


Một âm mưu khổng lồ đã được lập ra, sau này Hồng Vệ Binh được thành lập, nội chiến giữa người Việt và người Hoa dưới quyền của các quan tuyên giáo, thật ra chính là một phần trong âm mưu kế hoạch của Ẩn tộc.

Thậm chí, những chi tiết trong cuộc thảm sát của người Việt và người Hoa, mâu thuẫn được đẩy lên cao trào, chính là sản phẩm của hai ẩn tộc này.


Và rồi chính Hồng Đĩnh cũng không hề biết có chuyện như vậy, tình báo của Hồng Đĩnh tuy rằng đã vươn tới Lục Tỉnh, nhưng vì thời gian quá ngắn, lại bởi vì chiến tranh liên miên, cho nên vẫn rất non nớt, hoàn toàn chưa phát huy được chút tác dụng nào, ngược lại thông tin báo về chỉ là những hành động càn rỡ của quan tuyên giáo, kích thích dân biến và chia rẽ đoàn kết dân tộc mà thôi.

Còn một điều nữa. điều mà gia chủ nhà họ Lý sợ hãi nhất, đó là Trần Minh Đức đang ở đây, có thật là gia chủ của hai gia tộc họ Trần và họ Mạc hay không, hay chỉ là con rối được hai ẩn tộc này đưa ra ánh sáng.

Minh Mạng khi dập tắt khởi nghĩa Lê Văn Khôi, đã bắt giết được một kẻ được cho là gia chủ của ẩn tộc này, đem về kinh đô lăng trì xử tử. Thế nhưng giờ đây xem ra, Minh Mạng đã thất bại trong việc xóa bỏ ảnh hưởng của hai gia tộc này đối với Lục Tỉnh rồi.


Khi Trần Minh Đức lên tiếng, không ai dám có nói một lời cắt ngang.


- Tình hình hiện tại, như mọi người đều thấy rõ ràng. Việc quan Pháp giành được chiến thắng đối với quân triều đình là việc không thể, không sớm thì muộn, cũng sẽ bị đánh bại.

- Việc chúng ta cần làm bây giờ là suy tính cho tương lai của tất cả mọi người.


Mọi người đều đồng thanh hô nhẹ:

- Cẩn tuân nghe lão tổ tông giáo huấn.

Ánh mắt của Trần Minh Đức vốn đang mờ đục trong một khoảnh khắc bỗng trở nên tinh ranh sáng suốt.

- Theo như nguồn tin mà người chúng ta mua chuộc được, Quân Pháp chuẩn bị bán chúng ta cho vị Vua trẻ sắp vào Nam. Chúng muốn dùng máu của người Hoa, để trải đường lên bàn đàm phán của chúng.

Mọi người đều xôn xao.

Một vị gia chủ gào thét:

- Lũ Quỷ tây dương khốn khiếp, ta biết ngay mà, bọn chúng đều là lũ súc sinh tráo trở, uổng công chúng ta cống cho chúng nhiều vàng bạc như vậy, biết bao tráng đinh người Hoa đã chết đi, để rồi bọn chúng lại muốn bán chúng ta.


Ngoại trừ vài tên gia chủ không có lão, ngao ngao kêu to, số còn lại hầu hết đều trầm mặc, ánh mắt chuyển về phía Trần Minh Đức. Bởi mọi người đều biết rằng, có lời phía sau chưa nói hết.

Quả nhiên đúng như vậy.
Trần Minh Đức không nhanh không chậm, dùng thứ giọng quái gở nhưng trung khí mười phần của mình nói tiếp.

- Theo như tình báo, quân Pháp muốn đánh chiếm Biên Hòa, thiết lập đầu cầu, lấy sông Đồng Nai làm ranh giới, nhằm giành được lợi thế đàm phán.

- Sắp tới, bọn chúng sẽ tăng cường bắt lính, vơ vét của cải nhằm đẩy người Hoa lên chiến trường chết thay cho chúng.


- Âm mưu và dã tâm của bọn tây dương chắc mọi người chỉ cần nhìn qua liền hiểu. Quan trọng bây giờ là kế sách ứng phó của chúng ta ra sao.

Một vị gia chủ nhịn không được hô to:

- Còn như thế nào nữa, làm phản thôi, giết cmn hết bọn quỷ Tây Dương khốn khiếp. Trong quân đội, người Hoa chúng ta chiếm hai phần ba, chúng ta chỉ cần hô một tiếng, nổ súng bất ngờ, tin rằng bọn Tây Dương chẳng đỡ nổi một kích.

Trần Minh Đức quay ánh mắt thâm thúy sang người này.

- Vậy sau khi diệt được người Pháp, rồi làm chủ nơi này, chúng ta sẽ làm gì kế tiếp.

Tên gia chủ không có não kia liền phấn khởi nói tiếp.

- Còn làm gì nữa, chúng ta sẽ đã chiếm được Gia Định, đem đại quân lên đánh Biên Hòa, thực hiện ngăn sông đặt gianh giới chống nhau với quân triều đình.

Trần Minh Đức không thèm trả lời tên đầu óc có vấn đề này, mà quay sang hỏi gia chủ nhà họ Lý:

- Chúng ta, có thể chỉ huy quân đội tốt hơn bọn tây dương sao?

Gia chủ họ Lý mặt không biểu tình, cúi người trả lời:

- Bẩm ông không thể!

Trần Minh Đức giọng trầm xuống.
- Chúng ta không thiếu bạc thiếu lương, tráng đinh lên đến hàng vạn, thế nhưng chỉ dùng vài vạn tráng đinh của ta muốn chống lại hai trăm vạn dân Việt lục tỉnh, chúng ta có thể sao?

Những tên vừa rồi còn hô hào chém giết, giờ đây đột nhiên ngậm hết miệng lại.


Ánh mắt của Trần Minh Đức bỗng trở lên sắc bén nhìn sang:

- Thứ chúng ta muốn không phải là chiếm giữ mảnh đất này, không phải là giết sạch dân Việt nơi đây.

- Nếu chỉ làm như vậy, các đời trước người Hoa chúng ta di cư đến đây, đã có thể làm như thế một cách dễ dàng rồi.

- Nhưng chúng ta bất kể là dân Minh mất nước, hay người Thanh di cư, thì đều đang sống ở nơi đất khách quê người, chúng ta cần có một thế lực cường đại bảo hộ, để yên ổn làm ăn và phát triển.

- Chúng ta chống đối nhà Nguyễn, không phải để cho chiếm đất xưng hùng, mà để nhà Nguyễn nhận thấy tầm quan trọng và sức mạnh của người Hoa chúng ta, để chúng không dám quá mức bức ép, để người Hoa có thể phồn thịnh.


- Chúng ta ủng hộ và giúp đỡ bọn Pháp cũng vậy, nhận thấy bọn triều đình yếu nhược, chúng ta ủng hộ bọn Tây Dương, mong giành được những lợi ích tốt hơn. Thế nhưng tình hình hiện giờ, mảnh đất này có một nguồn sức mạnh mới đang lên, tiếp tục chống đối là không hợp thiên mệnh, chỉ chuốc lấy sự diệt vong đồng tộc.

Nói rồi Trần Minh Đức trầm ngâm.
- Để giành được nhiêu lợi ích hơn cho con cháu người Hoa chúng ta sau này, thì việc đổ máu của thế hệ cha ông chúng ta là hoàn toàn đáng giá.
- Chúng ta có hoàn toàn có thể hất cẳng người Pháp lúc này, thế nhưng hất cẳng người Pháp lúc này mất nhiều hơn được, thứ chúng ta cần lúc này là một chiến thắng cùng người Pháp.


- Chỉ có chiến đấu, chiến đấu mạnh hơn nữa, chúng ta mới chứng tỏ cho vị vua mới của Miền Nam sức mạnh của người Hoa, đến khi đó, vị vua đó ắt vị nể, cho nhiều lợi ích hơn nữa đối với người Hoa.

- Còn việc người Pháp định bán chúng ta!!! Hừ hừ..... còn chưa biết ai bán ai đâu, vào thời điểm quan trọng nhất chúng ta sẽ đòi lại tất cả, chúng ta chính là người lật đổ bọn Pháp, và kí hòa ước với triều đình, khi đó, lợi ích mà các vị ngồi đây mới là lớn nhất.

- Các vị nghĩ sao?


Một không khí im lặng bao chùm, không ai nghĩ vị này lại âm độc đến vậy, vì đạt được lợi ích không những bán đứng người Pháp, mà còn bán đứng chính đồng tộc của mình. Nên biết, thương vong của người Hoa trong khoảng thời gian qua đã lên đến gần vạn người rồi, nếu còn gia sức đánh tiếp, con số thương vong nhất định sẽ tăng lên gấp nhiều lần.


Thế nhưng không ai dám phản đối, mọi người đều bị kế sách âm hiểm này triết phục.


Gia chủ họ Lý mặc dù sợ hãi dưới dâm uy của Trần Minh Đức tuy nhiên lí trí vẫn chưa mất đi, dè dặt hỏi:


- Thế nhưng hiện tại người Pháp tăng cường bắt lính, trưng thu lương thảo và tiền bạc, tổn thất mọi người đều không phải là nhỏ a, chỉ qua nửa năm, quang số tiền cống nạp của chúng ta đối với bọn quỷ Tây Dương đã lên đến hơn hai triệu lượng, quân đội thì bị bọn Pháp nắm chặt quyền chỉ huy trong tay, nếu có dị động bọn chúng rất có thể sẽ đóng doanh tước vũ khí, đến khi đó muốn lật đổ chúng chiếm lấy gia định sẽ rất khó khăn a.

Trần Minh Đức liếc nhìn gia chủ họ Lý bằng ánh mắt thâm sâu, thầm nói rằng con hàng này cũng không phải đèn cạn dầu.


- Bên phía chúng ta còn có 500 tử sĩ tinh nhuệ, được huấn luyện và trang bị hoàn toàn không thua kém gì bọn Tây Dương, ngoài ra chúng ta còn có hơn 300 nghĩa quân Cửu Ngô từ Hà Tĩnh chuyển vào, đây đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, sức chiến đấu không phải tầm thường, mọi thứ đã an bài thỏa đáng.


- Ngoài ra các vị gia chủ ở đây mỗi nhà ai mà không có mấy chục gia đinh tinh nhuệ, cộng lại cũng đã lên đến hơn 2000, số lượng và sức mạnh đã vượt qua quân Pháp đồn trú ở Gia Định, chỉ cần có kế hoạch chuẩn bị kĩ càng, việc làm chủ Gia Định không phải quá khó, khi đó quân Pháp chủ lực bận rộn ở ngoài tiền tuyến, Bọn Tây Dương ắt không thể ngờ chúng ta còn có sát chiêu ẩn giấu sau lưng, một kích tất thắng là không thể ngờ.


- Nhiệm vụ của mọi người bây giờ là về đốc thúc quân mã các bộ, chỉ có đánh thật mạnh, thật hung ác, sau này mới càng có thể kiếm được nhiều chỗ tốt. Đồng thời không quên nhắn nhủ, cần phải nắm thật chặt binh mã trong tay, quyền chỉ huy có thể giao cho người Pháp, nhưng quan chỉ huy cơ sở nhất định phải do người Hoa nắm vững.

Một kế hoạch quá đỗi hoàn hảo, khiến cho tất cả những người ở đây đều há hốc mồm, không ai có thể tin được rằng Trần gia ngay dưới mí mắt của họ và người Pháp lại cất giấu gần ngàn tử sĩ, số lượng binh sĩ này nếu như được vận dụng thỏa đáng, kế hoạch ấy nhất định là sẽ thành không không nghi ngờ.

Tất cả đêu hưng phấn đồng ý, sau đó xin về để đốc thúc binh mã nhà mình.


Khi đi ngang qua cửa chính, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, không biết từ bao giờ toàn bộ Lý gia đã bị bao vây, đao phủ thủ đều đã sẵn sàng, chỉ cần chờ Trần Minh Đức ra lệnh, rất có thể kẻ phản đối kế hoạch sẽ bị lôi ra chém không nghi ngờ.


Sợ hãi ra khỏi đây, tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn.

Tuy nhiên nội bộ người Hoa vì không đồng nhất và nghi kị cũng bắt đầu chia rẽ sâu sắc, bây giờ bọn họ khuất phục dưới dâm uy của Trần Minh bởi vì sức mạnh và lợi ích, thế nhưng truyền thống phản phúc của đám người này đã ngấm vào máu, thật sự thì khi thời cơ đến, họ sẽ bán đứng tất cả để giành lấy lợi ích cho mình.


Gia chủ họ Lý vô cùng căm tức khi thấy gia đinh cùng toàn bộ Lý phủ đã bị khống chế, thế nhưng không dám biểu lộ ra ngoài mặt, hắn hiểu rằng, hiện tại tất cả đang ở trên một chiếc thuyền, nếu như thuyền bị lật thì tất cả đừng hòng mò được chỗ tốt, cho dù hắn cho mật báo cho người Pháp thì kết quả chung cuộc vẫn là sự diệt vong không chỉ họ Lý mà cả người Hoa miền Nam.


Lý gia có thể tàn sát người Việt, chèn ép người Hoa, thế nhưng hắn biết rằng đó đều là mọi thứ vẫn nằm trong tầm giới hạn lợi ích cho phép, nếu như vượt ra thì chắc chắn kẻ bị diệt đầu tiên sẽ là Lý gia, bởi vì chính hắn cũng không biết, trong toàn bộ gia tộc của mình, những kẻ nào đã đầu phục họ đối phương.


Đã là người thì đều có kẻ thông minh kẻ ngu dốt, và đã lên đến chức gia chủ gia tộc thì chẳng có ai không phải minh tinh cáo già, gia chủ họ Lý thấy rõ rằng những kẽ hở chết người trong kế hoạch của Trần Minh Đức. Một kế hoạch dù có hoàn hảo đến đâu thì vẫn do con người thi hành, mà con người là thứ sinh vật bất ổn bậc nhất, chả có ai có thể đo được lòng người cả.


Cuộc chiến này dù rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch của Trần Minh Đức, thì điều quan trọng nhất là vị vua của Miền Nam có chấp nhận những điều kiện mà họ đưa ra hay không, dựa vào nguồn tình báo của mình, gia chủ họ Lý đã tương đối hiểu về con người Hồng Đĩnh.


Dựa vào đó, gia chủ Lý gia đúc kết ra được rằng, nếu như lúc này thức thời đánh đuổi quân Pháp, bàn giao một miền Nam hoàn chỉnh cho Hồng Đĩnh, thì may ra người Hoa còn có cơ hội sống sót, ngược lại, nếu như kiên quyết chiến đấu, thì chắc chắn Hồng Đĩnh sẽ không ngại huyết tẩy người Hoa.


Có lẽ điều này là đúng với tính cách của Hồng Đĩnh nhất, hắn là người ân oán phân minh, có công sẽ được thưởng, còn kiên cường chống cự hắn sẽ không ngần ngại phá cũ lập mới hủy diệt tất cả.


Người Hoa bây giờ tuy hùng mạnh, nhưng cũng không phải là người Hoa sau năm 1975, nắm giữ dân số và kinh tế khổng lồ, khống chế toàn bộ miền Nam, chỉ là một dân tộc thiểu số mất nước mà dám khiêu chiến quyền uy của mình thì Hồng Đĩnh sẽ không ngần ngại xóa sổ tất cả.


Trần Minh Đức cũng hiểu rõ điều đó, hắn cũng hiểu về Hồng Đĩnh và triều đình, thế nhưng hắn không sợ, bởi vì trên toàn dải đất Việt này, người Hoa còn nắm giữ rất nhiều con cờ ẩn, thậm chí là trong triều đình cũng có không ít, bất kể đường đi nước bước hay chính sách triều đình thì đều có bóng dáng một thế lực thần bí phía sau, hắn tin tưởng kể hoạch của mình có thể thành công, tất nhiên lợi ích mà hắn muốn nhận được thì chưa ai biết là gì.