Chương 73: Chấn Động Kinh Thành

Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 73: Chấn Động Kinh Thành

Chương 73: Chấn Động Kinh Thành

Kinh Thành Huế trời mùa hạ, một ngày vô cùng oi bức, mấy tên binh lính mặc áo cộc quần cộc đi chân đất đang thủ hộ ngoại thành, bộ dạng biếng nhác.
Têm lính trẻ thấy bộ dạng không hề để tâm đến thu phí vào thành của đám lão binh, cùng bộ dạng biếng nhác của họ liền ngạc nhiên. Ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ

Nhìn thấy tên lính trẻ còn nghi ngờ, lão binh không khỏi cười nói:

- Yên tâm đi, ngươi nghĩ đây là đâu? Là Kiinh thành, là đế đô của Đại Nam đó, khắp nơi đều là nội ưu ngoại hoạn! Thế nhưng Kinh Thành của chúng ta là giải đất trung ương của cả Đại Nam, bốn phía xung quanh bình dân rất an phận, căn bản sẽ không gây chuyện.

Ngươi không thấy chúng ta không có thúc giục bọn họ nộp thành phí, nhưng tất cả đều tự giác tự động mà bỏ tiền vào đó sao?

Bị thuyết phục tên lính trẻ liền thở ra một hơi, rồi tò mò hỏi:

- Số tiền này đều phải nộp lên trên, không cần phải tính cẩn thận sao?

- Hắc, ngươi cũng nói là nộp lên trên, chứ không có thể rơi vào tay hai chúng ta, vậy còn trông nom nó ít hay nhiều làm gì? Hơn nữa ra vào đều là bà con dân làng, cũng không cần so đo nhiều như vậy. Trừ khi là các đoàn thương nhân, thì còn có hứng thú chặt chém một chặp. Còn nữa..

Tên lính già nhìn thùng tiền cười hề hề, ghé sát tai nói nhỏ:

- Thủ thành chúng ta có thông lệ là cứ khi nào giao ban có thể trộm lấy chút tiền làm trợ cấp, bất quá không thể lấy nhiều nha.

Tên lính trẻ lập tức hai mắt tỏa hào quang nhìn vào thùng tiền dưới chân, nuốt nuốt nước miếng nói nhỏ:

- Tốt như vậy? Sẽ không bị phát hiện chứ?

- Hắc, nếu không ngươi nghĩ xem tại sao vệ binh chúng ta lại khó gia nhập như vậy, tại sao phải thực hiện chế độ luân chuyển nghiêm khắc? Chính là do ích lợi cả đấy. Nhà ngươi còn không phải là con cháu Lão Lục thì có mơ mới vào được vị trí này.

Chỉ cần không lấy quá phận, thượng cấp chính là mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao số phí vào thành này còn chưa đủ một bữa cơm cho thượng cấp. Ôi, so với đó, binh lính như chúng ta quả thực chính là ăn mày mà!

Tên lính già nói câu sau đã có chút oán giận.

Tên tân binh gật đầu đồng ý.

Nói đến đây, tên lính già đột nhiên phát hiện dòng người vào thành tốc độ tăng nhanh, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu quan sát.

Vừa nhìn lên, khiến cho hắn sửng sốt, bởi vì xa xa dân chúng chuẩn bị vào thành lại đang tránh sang hai bên. Rồi cuối cùng là òa một tiếng, tất cả đều bỏ chạy tứ tán.

Tên tân binh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, tên lính già đã nhảy về phía trước chạy nhanh về vị trí của mình, hơn nữa nhanh chóng sửa sang lại một chút quân trang, còn bốc lên một chút nước sạch đọng lại để lau lau khuôn mặt, sau đó một tay nắm thương, một tay buông thẳng, dáng đứng thẳng tắp, nghiêm trang chăm chú nhìn về phía trước.

Tên tân binh sửng sốt, nhưng hắn cũng không phải kẻ đần, lập tức học theo, trong nháy mắt, trước cửa thành liền xuất hiện hai thành vệ uy phong lẫm liệt!

Lúc này trên lầu thành mới truyền đến tiếng la lớn:

- Dưới thành chú ý, phía trước có kỵ binh bên ta xuất hiện.

Không lâu sau, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa ầm ầm xé gió mà tới, tên lính già biến sắc, tên tân binh cũng biến đổi.

- Ôi trời ơi, ở đâu ra nhiều kị binh như vậy cơ chứ.
Mấy ngàn kị binh tiến lên tốc độ không thật sự nhanh, thế nhưng hàng vạn gót sắt nện xuống mặt đường vẫn gây rung động như sấm nổ. Người ta dần dần thấy ở chân trời phía Bắc một làn chỉ đen, rồi dần dần hiện rõ hơn, đi cùng với đó là chấn động trời đất, bụi bốc lên mù mịt lởn vởn như màn tử khí.. Tên quan đứng canh cổng chỉ thấy như vậy, thế nhưng những tên lính gác trên tường thành và chòi cao thấy cảnh tượng khủng bố hơn nhiều lần. Chúng thấy ở phía xa đang tiến dần đến một đội quân, một đội quân vô cùng khủng bố.

Bốn khối khị binh đi theo hình con thoi, bảo vệ một khối nhỏ kị binh ở trung tâm, phía sau đó là hằng hà xa số muôn vàn những khối bộ binh nhỏ, kéo dài đến tận chân trời không hết, mỗi khối quân này đều có khoảng cách đều nhau, bước đi không nhanh, nhưng đều nhịp, chấn động của những khối quân này khiến trên tường thành cảm giác được sự rung chuyển nhè nhẹ.

Gần hơn nữa, binh sĩ bắt đầu cảm thấy không đúng, bởi vì bọn họ không hề mặc quân phục của Đại Nam mà là một kiểu quân phục gần giống như Phương Tây.

Một tiếng thét chói tai vang lên:
- Địch Tập, Địch Tập,

Tiếng kèn, tiếng kẻng thổi liên hồi, quân đội thủ kinh thành bắt đầu náo loạn, bắt đầu như ruồi nhặng đi tìm vị trí chiến đấu, một bầu không khí khẩn trương đến nghẹt thở đang đến dần.
- Đóng cửa thành, CMN đóng cửa thành lại cho bố, nhanh lên không chết cả lũ bây giờ

Sau lỗ châu mai, binh sĩ tò mò ra nhìn đội quân như hồng thủy đang tiến đến.
Họ đều là người da vàng, không phải bọn quỷ tây dương, thế nhưng quân phục của họ sao lại lạ như thế, còn nữa, đội quân này có đến non nửa là kị binh, ở cái đất Đại Nam này đã mấy trăm năm nay rất ít thấy được đội kị binh quy mô khủng bố như vậy. Càng chứng kiến quân dung của đội quân này, tất cả đều khiếp sợ hít vào một hơi lạnh.

Quân trang thuần một sắc màu xanh, đi giày hoặc đi ủng, vũ khí đeo trên vai, từng khối hộp tiến lên đều nhịp như căn ke từng cm vậy, quá khủng khiếp, đến đội nghi lễ của triều đình cũng không làm được như vậy. Bên trên khối quân này bốc lên dày đặc sát khí, chỉ những lão binh đã từng lên chiến trường chém giết mới có thể cảm nhận được, và điều này khiến họ nổi da gà từng đợt thân người run rẩy, đây không phải một vạn nông dân, hay quân phản loạn, đây là một vạn thiết huyết lão binh, một binh đoàn hổ lang chi sư, nhìn quân đội dưới thành mà quân coi dữ đều rét lạnh,

Khi đến cách tường thành tầm nửa dặm, Vị Tướng cưỡi trên con ngựa cao to bỗng nhiên đưa cánh tay lên trời, lập tức một hồi tù và thê lương ngân vang khắp trời đất.

Nghe tiếng tù và, tất cả các khối quân như gặp được mệnh lệnh đồng loạt dừng lại. khắp nơi mọi âm thanh dường dư đều biến mất, vạn người ở phía trước nhưng ngoài một vài tiếng ngựa hí thì không còn gì hết, một bầu không khí chết chóc lan tràn.

Một nhóm kị binh từ trong đại trận tách ra, tiến sát về phía cửa thành,
_ Làm gì vậy, muốn gọi hàng chúng ta sao, đừng có hòng, đây là đế đô của Đại Nam, hôm nay dù bố mày có chết ở đây thì cũng nhất quyết phải thủ hộ nơi này.
Tên quan quân coi cửa thành gào thét cổ vũ sĩ khí, thế nhưng, chính đôi chân đang run rẩy của hắn đã bán đứng tâm trạng của hắn lúc này.

Theo tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, một mảng kỵ binh mặc quân phục màu xanh lạ mắt giống như trang phục của người Tây Dương, từng người từng người như quỷ mị liên tục xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhìn thấy cửa thành đã đóng, kỵ binh lập tức giảm tốc độ xuống, đang phi nhanh chuyển thành chạy chậm.

Không biết tại sao, một màn chạy chậm này, khiến trong lòng mọi người cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, mới vừa rồi tiếng ầm ầm xé gió tới thật sự làm cho trống ngực ai cũng phải gia tốc a.

Tên quan quân vốn còn đang hô hào cổ vũ sĩ khí, cùng với đám binh sĩ vốn còn đang rỉ tai thì thầm đàm luận, nhưng sau khi nhìn thấy kỵ binh, toàn thể im bặt, tất cả mọi người không tiềm thức được đều cúi đầu, bởi vì bọn họ cảm giác được một cỗ khí thế khiến cho bản thân không dám nhìn thẳng người ta, đang thẳng mặt ập đến.

Đội kỵ binh này đi tới trước cửa thành, đột nhiên dừng lại, giờ phút này ngoài thành một mảnh yên tĩnh, bên trong thành nhưng lại rối loạn sôi trào, băng hỏa hai hiện tượng thiên nhiên cùng xuất hiện cũng chỉ quái dị thế này.

Cũng không trách được vì sao mọi người như thế, phiến kỵ binh này ánh mắt quá mức dọa người, dưới ánh mắt bọn hắn nhìn qua, không một ai dám nói ra tiếng nào dù chỉ tiếng gió, mà ngay cả thân thể cử động một chút cũng không dám nữa.

Mà không chỉ binh sĩ bình thường, ngay cả hai thành vệ quan quân bây giờ cũng đang dao động đến chết, bởi vì bọn họ so với đám binh sĩ đang phải chịu số ánh mắt nhìn hơn gấp trăm lần, có thể bảo trì đứng thẳng cũng là bởi vì những kỵ binh này là có vẻ không có ý định tiến công mà thôi.

Tên tân binh thân thể có chút run rẩy, mặc dù đầu không có cúi xuống, nhưng ánh mắt cũng đã thất thần nơi đâu, căn bản không có tập trung. Mà tên lính già thì có vẻ trấn định hơn, ít nhất hắn còn có thể đánh giá đội kỵ binh này.

Khi nhìn kỹ rồi, khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, mỗi kỵ binh đều treo phía hông ngựa một bao da đựng một khẩu súng ngắn nòng. Mà bên hông kỵ binh còn đeo một thanh mã đao, phía sau lưng lộ ra một cây súng trường có gắn lưỡi lê gấp gọn. còn cả mũ sắt, lựu đạn đeo lủng lẳng bên hông
Thật CMN quá xa xỉ đi, Long kị, Khinh Kị, Thiết kị, Lính ném lựu đạn. Bốn binh chủng hợp nhất, nhưng lại một người hai ngựa. Đến Cấm Vệ Quân kinh thành cũng không được trang bị bằng số lẻ của đội quân nho nhỏ tiến đến này.
Thêm nữa, là người thì đều có giới hạn nếu như bọn họ quả thật có ngần ấy khả năng chiến đấu bằng các loại phương thức này thì họ quá là khủng bố a.
Bất quá lấy kinh nghiệm của một quan quân chính hắn đã từng trải qua mấy lần xung đột biên giới mà nói, khí thế những kỵ binh này có được đều là từ núi xương biển máu mà ra, sợ rằng thật sự có được bản lĩnh này không chừng.


- Xin chào! Ta là Nguyễn Phúc Hồng Đĩnh, Nghe hoàng mệnh vào Nam diệt giặc cứu quốc, đến đây để nhận chiếu chỉ.
Hồng Đĩnh sau khi trở mình xuống ngựa, đưa ra thánh chỉ.