Chương 2: Có Gì Đó Không Dúng

Sử Thượng Tối Cường Nhân Vật Phụ

Chương 2: Có Gì Đó Không Dúng

Thiên Vũ Đại Lục, Thần Thiên đế quốc, Viêm Dực Thành, một tòa kiến trúc nguy nga lộng lẫy, bên trên treo một cái biển lớn "Đông Phương Thương Hội". Bên trong phòng đấu giá lúc này đã chật kín người, từ những quý tộc cho đến những thương gia giàu có, toàn bộ đều tại đây tụ họp đợi chờ một quyển sách.

Ngồi thưởng trà tại lầu hai nhìn ra phía hội trường tổ chức đấu giá sự kiện, một thiếu niên chừng mười hai tuổi thân mặc bạch sắc y phục, từng cử chỉ nhỏ nhất cũng cho thấy hắn có phong thái quý tộc được nuôi dạy cẩn thận từ khi còn nhỏ.

Thiếu niên tuổi tuy còn nhỏ thế nhưng ánh mắt lại có một tia sắc bén. Tóc đen, mặt nhỏ thiếu niên, lông mày mũi kiếm, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết nhìn quả thực tuyệt thế mỹ nam. Thiếu niên băng lãnh khí chất, từ lúc tọa tại vị trí cùng người đối diện nửa lời không nói, chỉ đơn giản ngồi quan sát hội trường đấu giá một hồi. Thiếu niên này tuổi còn nhỏ nhưng thế lực phía sau hắn không hề nhỏ, khiến cho kẻ đối diện của hắn vừa e sợ lại vừa cung kính.

Vân Kỳ năm tuổi bắt đầu tu luyện.........

Sáu Tuổi đột phá Tam Đoạn Đấu Khí..........

Bảy tuổi đột phá Bát Đoạn...........

Mười tuổi tiến nhập Nhất Tinh Đấu Sư.....

Luận thiên tài trên đại lục phạm vi, Vân Kỳ được xếp vào hạng thiên tài của thiên tài. Vân Kỳ luận luận mọi mặt cái gì cũng tốt, gia tộc thì nổi tiếng danh trấn thiên hạ, phụ thân lại là một cái thiên tài tu luyện, gia đình giàu có vô cùng.

Vân Kỳ sau khi có được ý thức mới phát giác bản thân xuyên việt một ngàn năm sau. Hắn hiện giờ thân phận đại thiếu gia, kỳ trân dị bảo cái gì cũng có, linh đan tu luyện muốn mua loại nào lập tức có ngay. Cái này thật khác với hắn thân phận lúc trước một trời một vực, thế nhưng nó lại đem đến cho hắn một cái cảm giác có gì đó sai sai.

Nhân vật nam chính nếu như xuyên việt hoặc trùng sinh, bản thân đáng nhẽ phải một là phế vật không có khả năng tu luyện, hai là gia cảnh bất hạnh. Sau đó nhân vật chính sẽ trong người có một cái hệ thống, nếu không có hệ thống thì trong quá trình tu luyện chắc chắn phải có một cái kỳ trân dị bảo nghịch thiên nào đó trợ giúp tu luyện.

Sau đó dựa vào hệ thống hoặc là kỳ trân dị bảo mà tu luyện, tu luyện khoảng chừng mười đến hai mươi liền biến cường, trở thành tuyệt thế cường giả, hủy thiên diệt địa giống như hắn lúc trước. Nhắc đến cái hệ thống, Vân Kỳ đã từng vô số lần cố gắng khởi động cái hệ thống bên trong cơ thể hắn thế như không có cách nào có thể khởi động được, giống như hệ thống đã hoàn toàn biến mất.

Vân Kỳ trong thầm nghĩ đến một cái khả năng, hệ thống đã cùng với bá khí của hắn lúc trước toàn bộ tan biến khi bị Thần Đế đạp xuống trở lại. Vân Kỳ trong lòng chửi thầm một tiếng, cái lão Thần Đế kia cũng thật là đáng ghét, hại hắn lại phải lần nữa tu luyện từ đầu, bản thân sau này đạt được cái thành tựu gì cũng không dám chắc.

Vân Kỳ đột nhiên như phát giác ra một cái gì đó, nghĩ lại từng cái chi tiết của bản thân mình, hắn tự hỏi rốt cuộc bản thân là cái gì nhân vật. Ngắt đoạn suy nghĩ của hắn, nam nhân đối diện không nhịn được nữa tò mò hỏi

"Vân đại thiếu gia à, Thánh Thư ngài đem tới đây rốt cuộc là từ đâu mà có được vậy? Không lẽ Thần Bí Văn Nhân còn có một cái truyền nhân?"

Thần Bí Văn Nhân là bút danh Vân Kỳ một ngàn năm trước sử dụng, đến nay xem ra tên tuổi vẫn là chưa hề mờ nhạt, ngược lại lại càng nổi tiếng. Những cái thánh thư cùng dâm sách trước đây hắn bán ra bên ngoài, hiện giờ trong những phiên đấu giá đen người ta còn đem ra bán đấu giá. Vân Kỳ lợi dụng điểm này, bản thân viết ra một bộ Thánh Thư mới, lấy một cái bút danh mới là Tằm Mộng, đem tới thương hội này ra mắt thử xem sao.

Những cái nam nhân tại thế giới này ngoài mặt thì ai cũng là đường đường chính chính bộ dạng thế nhưng hàng đêm vẫn là dùng thánh thư cùng dâm sách của hắn bay lên trời cao, hai tay mỏi mệt. Cái này, thánh thư cùng dâm sách của Vân Kỳ được rất nhiều những nam nhân còn độc thân thu mua, có những kẻ giàu có tâm lý không được trong sáng, muốn đem sách của hắn toàn bộ làm thành một bộ sưu tập.

Trước câu hỏi của Cao Trung Nhân, chấp sự của Đông Phương Thương Hội chi nhánh tại Viêm Dực Thành, Vân Kỳ đôi môi vẽ thành hình cung hoàn mỹ tạo thành một cái nụ cười bí hiểm

"Cao chấp sự à, người biết quá nhiều chuyện, tuổi thọ thường sẽ không quá dài"

Cao Trung Nhân cảm nhận được một luồng sát khí hùng hậu phát ra từ phía trung niên võ giả đứng tại phía sau Vân Kỳ, toàn thân hắn lập tức vã mồ hôi lạnh. Cao Trung Nhân trong lòng sợ hãi

"Vân thiếu gia nói thật có lý, người biết quá nhiều chuyện nhất định sẽ đoản mệnh"

Bầu không khí hai người lại một lần nữa chìm vào trong im lặng, bỗng nhiên một thanh âm vang lên

"Sau đây chúng tôi đem ra đấu giá nhất phẩm linh đan Hoàng Liên Đan. Hoàng Liên Đan có công dụng đối những người có cảnh giới dưới Đấu Sư, nó sẽ giúp người phục dụng nhanh chóng đột phá cảnh giới trong thời gian ngắn, bla..bla...."

Vân Kỳ linh đan cùng linh dịch nhiều vô số, chỉ là một cái nhất phẩm linh đan sao có thể làm hắn quan tâm. Hắn nâng trong tay tách trà, nhấp một ngụm nhỏ. Đại hán sau lưng Vân Kỳ lúc này đột nhiên lên tiếng

"Thiếu gia, Lăng Phong của Lăng gia lúc trước thiếu gia bảo ta âm thầm phái người quan sát, đến nay đã thu được kết quả. Lăng Phong đó sau bao nhiêu năm phế vật, vậy mà cách đây hai tháng khởi sắc lạ thường. Lăng Phong không những có thể tu luyện, tốc độ tu luyện lại cực kỳ nhanh, nếu như đem cùng thiếu gia so sánh tốc độ cũng không thua kém là bao"

"Phụt!!!"

Vân Kỳ một trận mưa xuân đem khuôn mặt của Cao Trung Nhân toàn bộ ướt sũng. Vân Kỳ bộ dáng có chút gấp gáp lạ thường, hắn đứng phắt dậy đối mặt cùng với đại hán hỏi

"Ngươi vừa nói Lăng Phong kia không những hiện giờ có thể tu luyện mà còn tốc độ so với ta nhanh như nhau?"

"Dạ, phải!" - đại hán thấy phản ứng của Vân Kỳ, nhất thời không hiểu chuyện gì lúng túng trả lời

Vân Kỳ hai quyền nắm chặt, cái này kịch bản đúng là có gì đó sai sai mà. Vân Kỳ quay sang phía Cao Trung Nhân, giọng nói đem theo tức giận

"Cao Trung Nhân, ta cho ông thời hạn ta đếm từ một đến mười nhất định điều tra xem kẻ đem linh đan kia hôm nay đấu giá có phải một tên thần bí nam nhân không rõ tên tuổi, tướng mạo, cùng hình dáng hay không"

Cao Trung Nhân đối diện với Vân Kỳ sợ hãi vô cùng, lão ta vội vội vàng vàng chạy đi hỏi xem những lời của Vân Kỳ vừa nói cùng với dược sư đem Hoàng Liên Đan đến đấu giá nhận dạng.

Vân Kỳ trong lòng liền có vài tia lo lắng, không lẽ lâu nay hắn suy nghĩ là sự thật? Không lẽ lần này xuyên việt hắn lại chỉ là một nhân vật phụ chứ không phải giống như trước đây là một nhân vậy chính? Vân Kỳ song quyền siết chặt, hy vọng những gì hắn suy nghĩ không phải là sự thật.

Phía dưới hội trường đấu giá, một thiếu nữ xinh đẹp thân hình gợi cảm tay đem theo một cuốn sách bìa màu trắng, bên trên một góc có đề hai chữ "Thánh Thư". Chỉ vừa mới nhìn thấy quyển thánh thư này, toàn bộ những tên chưa lập gia đình bên dưới đều là hai mắt sáng rực.

Thiếu nữ yêu kiều hai tay nâng cuốn thánh thư lên giới thiệu

"Thưa quý vị, đây chính là vật đáng giá nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Chắc hẳn suốt thời gian qua các vị phú giả ở đây ai cũng đã từng đọc qua những cuốn thánh thư của Thần Bí Văn Nhân. Hôm nay chúng tôi mang đến một cuốn thánh thư do một tác giả trẻ tuổi viết, người này có bút danh là Tằm Mộng."

Thiếu nữ mở thánh thư ra lật lật mấy trang rồi nói tiếp

"Thánh thư này đã được thương hội của chúng tôi kiểm chứng nên về mặt nội dung và chất lượng các vị không việc gì phải lo lắng. Giá khởi điểm cho bộ thánh thư này là năm vạn linh thạch hạ phẩm!"

Vân Kỳ lúc này cơ bản không còn để ý đến cái đấu giá kia nữa, hắn đi đi lại lại đợi phản hồi từ phía Cao Trung Nhân. Không để Vân Kỳ phải đợi lâu, Cao Trung Nhân thân thể vừa béo vừa tròn, vừa chạy vừa thở gấp nhìn thật giống một cái bánh bao di động. Cao Trung Nhân chạy được nửa đường thì dừng lại thở gấp, Vân Kỳ thấy vậy cũng không khỏi thở dài một cái, làm người mập cũng thật là khổ a.

Vân Kỳ lúc này cái gì cũng không đợi được nữa, hắn nói với đạn hán nãy giờ sau lưng hắn

"Kim Trung, ngươi mau tới cõng Cao Trung Nhân lại đây, bổn thiếu gia không muốn đợi chờ thêm nữa"

Kim Trung trong lòng có chút cảm thấy kỳ lạ, một Vân Kỳ thiếu gia thường ngày tính tình điềm đạm cùng kiên nhẫn, vậy mà vì sao hiện giờ lại trở nên nóng vội như vậy. Kim Trung cũng không mải mê suy nghĩ nữa, chủ bảo thì tớ phải nghe, cái này là quy luật ngàn năm bất đổi. Kim Trung một thân tu vi cao cường, cõng một cái tên bé mập, thân hình so với Vân Kỳ còn muốn to mập hơn mấy lần, đặc biệt là cái bụng to của lão, cảm giác như lão đang có bầu vậy.

Cao Trung Nhân sau khi được Kim Trung đặt xuống liền vội vàng bẩm báo

"Những gì mà thiếu gia miêu tả quả thực rất đúng, hai người không lẽ quen nhau?"

Vân Kỳ mặt tối sầm lại, cái này cảm giác thật khó có thể diễn tả thành lời. Chỉ là Vân Kỳ hắn một lần nữa xuyên việt thế nhưng lần này bản thân không phải là nhân vật chính mà chỉ là một cái nhân vật phụ. Vân Kỳ trong lòng cùng với tên tiểu tử Lăng Phong kia sản sinh một cái ác cảm, hắn lại dám to gan cướp vai nam chính của Vân Kỳ, cái này không thể tha được.

Vân Kỳ cũng biết bản thân đóng vai phản diện cùng với nam chính đối đầu thường không có một cái kết cục tốt thế nhưng hắn đóng vai phản diện là một chuyện, chuyện làm thế nào lại là chuyện của hắn.

Vân Kỳ hai cái lông mày díu lại, cái kịch bản này nghe cũng có vẻ quen quen. Vân Kỳ trong đầu nảy sinh một cái kế hoạch, miệng hắn cười tà một cái.

"Nam chính thì đã sao, mà nam phụ thì đã sao? Chỉ cần ta làm cho ngươi, nam chính không có cách nào vượt qua được ta. Chỉ cần người ngươi yêu nhất bị ta cướp mất, ta xem ngươi làm thế nào đây nam chính!"

P/s: Đừng quên ấn cảm ơn ở cuối chương vì nó miễn phí mà ^^