Chương 86: Chương 86

Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?

Chương 86: Chương 86

- Thế nào? Không định giải thích gì cho tui nghe hả?
Chi hỏi. Lúc này đã xong bữa trưa được 1 lúc. Lam Long và Chi đang đi chơi với nhau. Mẹ Chi cũng không phản đối. Bà cũng bận việc của mình, cần yên tĩnh.
Lam Long cười cười. Hắn lúc nào cũng có nụ cười mỉm nở trên môi. Không biết vì sao nhưng mỗi khi nhìn vào hắn, dường như tâm trạng người đối diện vô thức được nâng lên, trở nên vui vẻ hơn. Hắn dẫn cô bé vào 1 quán trà sữa, và bắt đầu chém gió về thời gian vừa qua.
...
Sau khi xuất sắc vượt qua màn tra khảo của Chi, Lam Long mới hỏi về thằng nhóc dám cà khịa Chi kia. Hắn thực sự không thích so đo với mấy đứa trẻ con chưa lớn này, nhưng trẻ con thì trẻ con, cần dạy dỗ thì phải dạy dỗ đàng hoàng. Để chúng nó biết, sống trên đời làm gì cũng phải suy nghĩ. Hoạ từ miệng mà ra. Đếch cần biết chúng nó gấu mèo như nào ở đây, nhưng luôn có người mà chúng nó động vào không nổi.
Qua vài câu hỏi, hắn cũng nắm được đại khái thông tin về thằng nhóc kia. Thằng nhóc đó tên Lê Quốc Huy. Nghe Chi nói thì thằng nhóc này không có bố mẹ. Mà chỉ có 2 anh em. Thằng em là Lê Quốc Huy, thằng anh là Lê Quốc Quân. Thằng nhóc Lê Quốc Huy này thì ăn chơi lêu lổng có tiếng từ lâu. Nhưng trái ngược với thằng em thì anh của nó lại khá là giỏi. Là học sinh xuất sắc của thành phố. Hơn nữa, Lê Quốc Quân lại còn là người trang trải toàn bộ chi tiêu trong gia đình ngay từ khi mới lên cấp 3. Bây giờ cũng đã được 3 năm rồi.
Lam Long ngồi nghe Chi kể thì cũng khá khâm phục thanh niên tên Lê Quốc Quân kia. Hắn lại có thể cáng đáng cả chi tiêu của cả gia đinh ngay khi còn tuổi học sinh thì không khâm phục không được. Hồi còn bằng tuổi hắn thì Lam Long vẫn còn đang bận trốn học đi net đây. Nhưng cảm khái thì cảm khái, hắn vẫn cứ sẽ gặp thằng nhóc tên Huy kia rồi tẩn cho 1 trận.
"Mà khoan, Lê Quốc Quân, nghe quen quen ta? Nghe ở đâu rồi thì phải..."
Hắn thực sự rất quen tai cái tên Lê Quốc Quân này, nhưng lại không nhớ ra là đã nghe ở đâu.
"Thôi kệ, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt thôi."
Nghĩ vậy, nên hắn kệ luôn, toàn tâm toàn ý cùng Chi đi chơi đã đời tới khi mẹ Chi gọi về mới thôi.
Bữa tối hôm ấy có đầy đủ gia đình Chi, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc không khí bữa ăn luôn tràn ngập tiếng cười. Bố Chi trong lúc phấn khởi đã thăng chức cho hắn lên thành "con rể" hết sức đột ngột. Khiến mẹ Chi lườm ông suốt, ánh mắt kiểu: "tí nữa liệu hồn". Anh của Chi có vẻ hơi ít nói, nhưng lại đặc biệt dễ bị chọc cười. Lam Long cũng hỏi thăm chút về ông anh này, tên lão là Trường, là sinh viên năm cuối Đại học Y Hà Nội khoa y học cổ truyền. Thảo nào hắn cứ ngửi thấy mùi thuôc nam thoang thoảng từ người lão. Hoá ra là học y cổ truyền, sáng tối nghiên cứu thuốc nam nên mùi ám lên người.
Ăn xong hắn xin phép rời đi, mượn lí do có việc bận. Thực ra thì hiện tại hắn cũng chả bận gì mấy, ít nhất là cho đến khi Long kết thúc bế quan. Sáng mai hắn sẽ đi gặp thằng nhóc Lê Quốc Huy kia dạy dỗ nó 1 trận, cũng đồng thời tìm gặp gã tên Lê Quốc Quân có chút quen tai kia. Còn tối nay, hắn không có gì làm, nên đi dạo loanh quanh. Cũng đã mấy năm rồi hắn mới lại quay lại Hà Nội. Hắn nhớ những người anh em thân thiết ngày xưa, giờ này chắc họ vẫn còn đang ở dưới quê đi học. Những hình ảnh ấy cứ hiện lên trong đầu mỗi khi hắn đi qua 1 nơi quen thuộc nào đó.
Thở dài 1 cái, hắn ngồi lại 1 quán nước bên đường. Hắn mua 1 bao thuốc lá, rồi vừa ngồi ngắm nhìn dòng người qua lại, vừa hút thuốc, vừa suy nghĩ vu vơ.
Nhưng không được bao lâu thì bỗng bị cắt ngang.
1 đám thanh niên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lam Long. Ánh mắt bất thiện. Đi đầu là 1 thằng khá to cao so với bọn còn lại. Nhưng mắt thằng này luôn ánh lên vẻ dữ dằn, khó gần. Tóc cắt gọn gàng, nhuộm màu hạt dẻ. Thằng này nhìn Lam Long cười cười rồi quay ra nói thầm với đồng bạn:
- Là thằng này à? Dám cướp em Chi của tôi? Đáng ăn đập không bạn?
Thằng bên cạnh gật gật đầu:
- Không xin tí huyết hơi phí Huy ạ.
Lam Long ngồi cách đó 1 đoạn nhưng cũng không cản được hắn nghe rõ ràng cuộc hội thoại thầm kia. Với thực lực của hắn, dù có đứng cách cả trăm mét, nếu hắn tập trung thì vẫn có thể nghe rõ được. Tu vi Kim Đan không phải để làm cảnh.
Ban đầu nhìn thấy thằng nhóc nhuộm tóc cầm đầu đám thanh niên kia thì hắn đã ngờ ngợ ra rằng đây chính là thằng nhóc tên Huy mà hắn chuẩn bị tìm vào hôm sau. Sau khi nghe thấy cuộc hội thoại của vừa rồi, thì Lam Long có thể khẳng định được điều này. Hắn cũng không nghĩ thằng nhóc này lại tự tìm tới. Nhưng thế cũng đỡ, hắn đỡ mất công.
Nhìn 7, 8 thằng đang hằm hằm đi tới đây, như 1 bản năng, mấy khách uống nước đều lục tục đứng dậy trả tiền rồi té sang 1 bên chuẩn bị hóng biến. Điện thoại sẵn sàng bắt trọn từng khoảnh khắc.
Lam Long cũng dập tắt điếu thuốc, trả tiền bà chủ rồi đứng lên đi về phía bọn thằng Huy. Nhìn mọi người xung quanh cầm điện thoại đang hướng về phía này mà quay quay chụp chụp, hắn biết là không thể động thủ được. Nhưng không động thủ, hắn vẫn còn nhiều cách dạy dỗ thằng nhóc này.