Chương 46: Ẩn Danh
Tên cầm kiếm đứng giữa khoanh tay ôm kiếm, lạnh nhạt trả lời:
- Ẩn Danh.
3 người Lục Đạo nghe tên cầm kiếm nói thì hoang mang. Bởi chúng không biết bất kì tổ chức, tông môn nào có tên Ẩn Danh cả.
"Không lẽ là tổ chức mới thành lập? Không thể nào, 1 tổ chức mới thành lập không bao giờ có đảm lược dám ngăn cản Thiên Địa Hội. Vậy chui đâu ra cái tổ chức Ẩn Danh đầy bí ẩn này? Không lẽ là tổ chức ẩn thế? Có khả năng."
Đối với 3 người Lục Đạo có thể không biết Ẩn Danh là tổ chức nào. Nhưng với Long thì không thể nào không biết. Bởi Ẩn Danh, 10 năm sau chính là ông vua của Đông Nam Á. Chỉ vỏn vẹn trong vòng 10 năm, Ẩn Danh đã trở thành con quái vật có tiếng nói trên mặt bàn quốc tế. 10 năm, từ 1 nhóm sát thủ không ai biết tới, trở thành cái tên nổi tiếng trên toàn thế giới. Tổ chức mà Long tham gia kiếp trước cũng chỉ là 1 nhánh của Ẩn Danh, hoạt động độc lập dưới quyền kiểm soát của Ẩn Danh. Long thực sự không ngờ, rất không ngờ, lại gặp được người của Ẩn Danh ở đây, và còn ra tay cứu hắn. "Không lẽ lại dính dáng tới ông già? Bố chơi cũng rộng quá bố ơi".
Địa Ngục sau vài giây lục lọi trí nhớ, chắc chắn nhớ không lầm là không có cái tên Ẩn Danh thì mới nói:
- Ẩn Danh? Chưa nghe thấy bao giờ. Biết điều thì tránh qua 1 bên, nếu không thì khi Lục Đạo tập hợp, mấy người các ngươi chắc chắn chết rất thảm.
Tên cầm kiếm vẫn không tỏ ra chút gì là quan tâm, cười khẩy:
- Haha! Buồn cười. Mày đang đợi 3 thằng Ngạ Quỷ, Súc Sinh, Nhân tới đây sao?
Địa Ngục nghe giọng điệu của tên cầm kiếm, thấy có chút không hợp lí. "Không lẽ nhóm Ngạ Quỷ cũng bị tập kích? Không ổn". Hắn truyền âm cho Asura và Thiên, nói với họ suy nghĩ của hắn. "3 người chúng ta không phải đối thủ của chúng. 2 người bị chúng khắc chế quá nhiều, phần thắng rất mong manh. Sinh tử đấu nhất thời khó phân, tên kia nhất định sẽ mang gia đình Lam Thiên Sát chạy trốn trong khi chúng ta chiến đấu. Nhiệm vụ lần này, thất bại rồi. Lui về, tụ họp với nhóm Ngạ Quỷ."
- Ẩn Danh, tao sẽ nhớ kĩ cái tên này. Sau này còn gặp lại. Đi.
3 người Địa Ngục bay đi. 3 tên thuộc Ẩn Danh cũng không ngăn cản. Khi nhóm người Địa Ngục đã khuất khỏi tầm nhìn, 3 tên áo đen mới quay lại nhìn Long. Chúng bỏ qua lão Khang, cơ bản lão không lọt vào mắt chúng. Chúng cũng chỉ nhìn thôi chứ không nói gì với Long cả. Rồi chúng quay người đi. Trước khi đi, tên cầm kiếm nói:
- Phía trước không còn ai cản đường, an toàn.
Xong rồi hắn cũng biến mất. Chỉ còn lại Long và lão Khang. Cuộc chiến kết thúc.
...
Vũ gia bí cảnh
Đại sảnh Vũ gia
Lúc này đang ngồi 13 người. Ở giữa là 1 lão nhân mặc bộ vest đen, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, râu cũng được tỉa kĩ lưỡng. Lão nhân ngồi đó, khí thể kẻ bề trên toả ra không chút áp chế khiến người khác đối diện với lão cũng không dám nhìn thẳng vào mắt lão. Ánh mắt dạn dày kinh nghiệm, nhìn thấu sự đời của người từng trải, khiến cho dù không cố ý, vẫn luôn tạo cảm giác áp lực cho người khác. Chính là gia chủ Vũ gia đời nay – Vũ Càn Khôn. Lão có 2 người anh, chính là 2 lão nhân ngồi 2 bên. Bên trái là Vũ Duy Nhất, anh trai Vũ Khôn, là Đại trưởng lão trong gia tộc, cũng chính là cha của Nam lão. Bên phải là Vũ Trọng Phụng, Nhị trưởng lão, là bố của lão Khang. 3 lão nhân ngồi chính diện đại sảnh. Còn 2 bên là thế hệ sau, đều là bậc trưởng lão trong gia tộc.
Tất cả những người trong đại sảnh này, đều xa lạ đối với Long. Nhưng với mẹ hắn thì bà không xa lạ gì. Bà từng được chồng đưa về ra mắt gia tộc, nhưng nhận lại là gì? Là những ánh mắt che bai, dè bỉu. Lí do, chỉ bởi vì bà là thường nhân, còn chồng bà là thiên tài ngàn năm nay. Bà không hiểu lí do vì sao lại bị coi thường như vậy, nhưng cái cảm giác bị coi thường, bà cảm nhận được. Dù trước mặt ai cũng tươi cười với bà, nhưng trong đáy mắt họ là gì, bà nhìn thấu. Duy nhất bà không cảm nhận được sự khinh thường, chính là từ lão nhân ngồi giữa, cũng là bố chồng của bà.
3 mẹ con Long ngồi trên 3 cái ghế, đối diện với 3 lão nhân. 4 dãy ghế quây lại thành 1 hình chữ nhật. Hắn cũng hiểu điều gì sắp xảy ra. Sẽ là truy vấn vài thứ liên quan tới bố hắn. Cứ trả lời không biết, không biết, cháu không biết là xong. Chả ai làm khó 1 đứa trẻ. Nhưng khó là mẹ hắn, bà sẽ chịu nhiều áp lực. Có lẽ sẽ vì lo lắng cho bố hắn mà lỡ miệng nói ra bí mật nào đó bố hắn từng kể với bà thì không hay.
...
Sau 3 giờ, mẹ con Long cũng được đưa tới 1 ngôi nhà để nghỉ ngơi. Là nhà của bố hắn lúc chưa rời gia tộc ra ở riêng. Qua bao năm, ngày nào cũng có người tới lau dọn nên luôn sạch sẽ, gọn gàng. Hắn khá là thích thú, vì đây chính là nơi bố hắn sống. Nhưng khi vừa bước chân vào nhà thì có người tới tìm hắn, nói là gia chủ muốn gặp hắn. Thế là hắn đành đi theo, tới gặp vị ông nội lạ mặt kia.
Không phải gặp trong đại sảnh với hàng chục con mắt nhìn chằm chằm mà là ở 1 căn phòng khác. Có lẽ đây là phòng uống trà, bởi bên trong chỉ có 1 bộ bàn ghế được điêu khắc rất tinh mĩ, 1 bộ ấm chén bằng ngọc, hắn đoán, 1 tủ để sách thì không còn gì khác. Ông hắn đã ngồi ở đó từ trước, đang nhấp môi chén trà nóng trên tay. Long bước vào, tự nhiên ngồi xuống 1 cái ghế trống. Ông hắn như không quan tâm, vẫn nhắm mắt, ngả đầu ra sau, mắt nhắm hờ như cảm nhận vị trà. Hắn ngồi đó, yên lặng đợi ông.
Sau 15 - 20 phút, khi chén trà trên tay ông cạn đáy, ông mới mở mắt ra. "Kiên nhẫn lắm thằng cháu. Hiểu lễ nghĩa, biết tôn trọng người uống trà. Khá lắm." Ông khen thầm, đang tự hào vì thằng cháu thì 1 chuỗi âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
Khò... Khò...
Tiếng ngáy đều đều vang lên. Chủ nhân tiếng ngáy không ai khác, chính là anh Long của chúng ta. Hắn ngồi ngủ từ lúc nào không hay. Ông hắn đành phải thu lại lời khen lúc nãy. Ông hắng giọng, đánh tiếng cho Long tỉnh dậy. Long lúc này mới mơ màng mở mắt ra, ngáp 1 cái thật dài, còn vươn vai, uốn người 1 cái. Đưa tay lau nước dãi dính trên mép, lại dui dụi mắt, hắn mới ngồi thẳng dậy.
Ông hắn đặt chén trà xuống bàn, nói:
- Cháu biết vì sao ta gọi cháu tới đây không?
Long trầm sắc mặt:
- Cháu biết.
Ông hắn gật đầu, "ừm, thông minh lắm", lại hỏi:
- Ồ, cháu nói ông nghe thử.
- Vì ông có chuyện muốn nói với cháu.
Ông cạn lời, "Không có chuyện thì tao gọi mày lên đây làm gì? Cho mày ngủ à", nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, ông hỏi tiếp:
- Là chuyện gì cháu biết không?
Long cũng không trêu đùa nữa, hắn nói:
- 1 là chuyện bố cháu, 2 là về cháu, 3 là về gia đình cháu những năm qua. Đúng chứ ạ?
Ông gật đầu, "ông biết mà, mày giống thằng bố mày, khôn nhưng thích giả ngu, thích làm mặt ngầu. Giống ông mày hồi trẻ. Khà khà".
- Đúng vậy. Chuyện của bố cháu, tạm thời ông không nói tới, vì nó ngoài tầm can dự của cả ông và cháu. Còn về cháu, ông rất nghi vấn, về tu vi của cháu, và về dao động tinh thần của cháu. Tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ không sai, nhưng rất lạ, không giống với Trúc Cơ bình thường, ông cũng không rõ là không bình thường ở điểm nào, có lẽ là do cách tu luyện của cháu. Cả cái dao động tinh thần kia nữa, cũng không giống nguyên thần, có phần giống dị năng hơn. Xem nào, có cả khí tức của tu Linh. Cháu cũng nhiều bí mật đấy.
Long lạnh nhạt trả lời:
- Cũng bình thường. Không bí mật bằng gia tộc.
Ông biết hắn đang nói xoáy gia tộc vô tâm những năm qua nên cũng dịu giọng lại, dù sao người sai chính là gia tộc, đã khiến cho Thiên Lam phải rời ra ngoài, sống tách biệt với gia tộc.
- Ừm, nhưng năm qua, gia đình cháu sống tốt không?
- Tốt chứ ông? Rất là hạnh phúc.
Nghe Long nói, ông càng thấy có lỗi với gia đình hắn. Là gia chủ, mà lại để cho con trai sống ở bên ngoài, dù đó là quyết định của con trai chứ không phải của ông, ông cũng thấy bản thân có phần nào trách nhiệm. Nhất thời, không khí rơi vào im lặng. Ông thực sự không biết nói gì, dù trong đầu ông có nhiều điều muốn hỏi, muốn nói. Nhưng đối diện với khuôn mặt non nớt, nhưng đầy lạnh nhạt của Long, ông lại không biết mở lời thế nào.