Chương 3:Gặp nhau sau bao nhiêu năm

So Much I Love You

Chương 3:Gặp nhau sau bao nhiêu năm

----Tại sân bay XXX---

-Woa,ai mà xinh vậy!_nam1

-Xinh thế,không biết có bạn trai chưa nhỉ?_nam2

-Xì,chắc vừa sang Hàn phẫu thuật chứ gì!_nữ1

-Cả tấn phấn trên mặt kìa!!_nữ2

Ở cửa ra vào sân bay,2 cô gái đẹp không tì vết đang đứng đợi xe làm cho sân bay vốn ồn ào lại càng thêm ồn ào.Một người thì mang vẻ của một đứa trẻ tinh nghịch nhưng có đôi mắt làm người ta phải dùng mình.Một người thì mang một vẻ đẹp ngây thơ,thánh thiện như một thiên thần hiền dịu mà ôn hòa,ánh mắt mang lại cho ai nhìn vào cx có một cảm giác ấm áp.(mn thử đoán xem ai là Vy Vy,ai là Quyên Tử)

-Woa,Quyên Tử à,không khí ở đây trong lành quá.

-Ukm.Không biết khi nào thì chú Tư tới đón tụi mình nhỉ._Hà Quyên hết nhìn ra đường lớn lại nhìn cái đồng hồ nạm kim cương mà ba đặc biệt thiết kế riêng cho cô.

-Mình đi vệ sinh một chút nha._Vy Vy khuôn mặt có chút bối rối nhìn Hà Quyên.

-Ừ,đi đi,nhanh lên đó._Hà Quyên nhìn Vy Vy mỉm cười trước vẻ mặt giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang của cô.

-Ừ,mình biết rồi.

Vy Vy vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh nữ thì thấy có một đám đông đứng trước cửa WC nam.Cô vớ vội một người vừa đi ra khỏi đám hỏi."Có chuyện gì vậy?"

-Có 2 cậu thanh niên đánh nhau í mà.Một người đã bị đánh ngất rồi. Haiz~~.Không biết là có chuyện gì không nữa._Người đó nói

-Ồ~~thì ra là vậy._Sau khi nghe xong người đó kể bản tính hiếu kì của cô nổi lên.Cô từ từ tiến lại chỗ đám đông đang dần tan rã không may va phải một người ngã bật về phía sau.

-Aiyo~Đau quá.đi không có...._đang định chửi tiếp thì nó nhìn thấy một khuôn mặt điển trai mang một nét trẻ con mà trước nay nó chưa từng thấy ở bất cứ một người con trai nào nó đã gặp.(nay mình gọi Vy Vy là nó,Hà Quyên là cô,Phong là hắn,còn Tiểu Trạch là anh cho đỡ dài dòng nha)

Đang ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của hắn thì một giọng nói gay gắt vang lên."Này cô đi đứng không nhìn à.Hay là mắt cô để quên ở nhà rồi"_vừa nói hắn vừa trừng mắt nhìn nó

-Nè.Tôi mới là người phải nói câu đó đấy,anh bị mù hay sao mà đi đường đâm vào tôi_nó cx không vừa,đáp trả lại lời hắn một cách không trần trừ.

-Cô có biết tôi là ai không mà dám cãi lại tôi vậy hả._hắn trợn mắt nhìn nó,từ trước đến nay chưa có ai dám cãi lại lời hắn.

-Anh là ai?Hứ.Nó chẳng liên quan chi tới tôi cả.Quan trọng là anh là cái thá gì mà tôi không thể cãi lại chứ.Chủ tịch nước hả.-nó đáp trả một hồi không để anh kịp lên tiếng

Trong lúc nó và hắn đang cãi nhau thì một cánh tay vươn ra trước mặt nó.Một giọng nói dịu dàng cất lên."Tiểu thư xinh đẹp, cho phép tôi được đỡ em dậy".Không đợi nó lên tiếng,anh đã đỡ nó dậy.Về phần Hà Quyên cô thấy nó đi lâu quá nên đi tìm vừa kịp lúc chứng kiến hết mọi chuyện.Cô nhìn thấy anh,một cảm giác quen thuộc hiện ra trong lòng cô nhưng cô lại không nhớ nó là gì.