CHƯƠNG 76: GIÁO SƯ VĂN VI. (4)
Lúc Tề Nhạc từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối lại. Hắn cũng không vì tu luyện chấm dứt mà thanh tỉnh, mà có tiếng đập cửa làm hắn thanh tỉnh, lúc này khi hoàn thành một vân chu mới ngừng lại.
- Ai?
Tề Nhạc hỏi. Tu luyện cả buổi, trừ thân thể thoải mái dễ chịu ra, hắn cũng không có cảm giác quá nhiều. Giải Trĩ giải thích rất đơn giản, hôm nay dùng chút ít năng lực Kỳ Lân Tí, tiêu hao quá lớn với thân thể, cho dù tìm đúng phương pháp tu luyện, cũng phải bổ sung tiêu hao vân lực lúc trước mới có khả năng tiến bộ, mới lần nữa cảm ứng được bốn thuộc tính.
- Là tôi!
Thần kỳ, người tới cũng không phải Minh Minh trong tưởng tượng của Tề Nhạc, mà là Hứa Tình.
Tề Nhạc đi xuống giường, hắn tu luyện cũng không có cởi quần áo, mở cửa, chỉ thấy Hứa Tiên đang xấu hổ đứng ở bên ngoài.
Hứa Tình đã đổi quần áo, quần áo trong nhà rộng thùng thình, quần áo màu hồng phấn mang theo vài phần khí tức mỹ diệu, thu liễm thân thể nóng bỏng của nàng.
- Có việc gì không?
Hứa Tình liếc nhìn Tề Nhạc, nàng phát hiện biểu lộ Tề Nhạc không có gì khác lúc trước, âm thầm thở ra một hơi.
- Tới dùng cơm đi. Vân tỷ đã làm tốt.
Trong nội tâm Tề Nhạc cười thầm, mặt ngoài bất động thanh sắc nói:
- Không cần đâu, tôi đi căn tin ăn.
Hứa Tình có chút cười đắc ý, nói:
- Đã biết rõ anh sẽ nói như vậy, nhung mà, anh cũng nên nhìn bây giờ là lúc nào chứ, căn tin đã sớm đóng cửa. Buổi trưa tôi đi học còn thấy phòng anh còn kéo màn, đã biết rõ anh còn ngủ, cố ý không có gọi anh, xem anh từ chối thế nào. Mau tới đi, không cần giao phí nấu ăn đâu.
Nói xong, nàng không khách khí kéo ống tay áo Tề Nhạc, dắt hắn đi vào phòng khách.
Vừa đi tới gian phòng, Tề Nhạc đã ngửi được hương thơm ngọt ngào, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, trên bàn ăn phòng khách có bảy, tám món ăn, tuyệt đối là sắc, hương đều đủ, hương vị nha, chỉ có nhấm nháp mới biết được. Trong giỏ trúc lớn có hơn mười cái bánh bao, xem ra, hắn là đi tới căn tin trường học mua về.
Minh Minh cùng Trầm Vân đang ngồi trên ghế ăn, thấy Tề Nhạc đi ra, Minh Minh nói:
- Tới dùng cơm đi, sau này anh sẽ ăn ở ký túc xá, đừng đi căn tin, cơm tập thể của căn tin làm sao so được với tay nghề Vân tỷ chứ? Về phí ăn anh đương nhiên phải giao, nhưng mà, tôi sẽ cho anh mượn trước, sau này có công việc thì trả lại cho tôi.
Nhìn thấy ánh mắt của ba mỹ nữ, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác tâm của mình nóng lên, thầm than một tiếng, thì ra cảm giác được người ta quan tâm lại tuyệt thế. Ba nữ đều ăn mặc quần áo ở nhà, nhưng thần kỳ, Tề Nhạc lại không có chút ý niệm hèn mọn bỉ ổi nào cả, hắn như cảm giác đây không phải là ký túc xá, mà là một nhà, một gia đình ôn hòa.
Không nói gì thêm, Tề Nhạc ngồi xuống, nói:
- Cảm ơn các cô. Tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền trả phí ăn.
Với tư cách nam nhân, tuy đây là hảo ý của ba nữ, nhưng hắn sao làm được chuyện trai bao chứ? Có tay có chân, chẳng lẽ thật sự sợ chết đói sao?
Thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị động thủ ăn, cửa ký túc xá có tiếng gõ vang, Hứa Tình ồ một tiếng, nói:
- Sẽ là ai chứ? Bình thường chỗ chúng ta không ai tới đâu.
Nàng vừa vặn chưa ngồi, cho nên đi ra mở cửa.
- Ah....
Một tiếng hét sợ hãi vang lên, dọa Tề Nhạc làm rớt cả màn thầu vào giỏ trúc. Phản ứng nhanh nhất là Minh Minh, nàng nhanh như chớp tiến ra cửa, Tề Nhạc theo sát phía sau.
Hứa Tình bị dọa suýt nữa té ngã trên đất, ở đứng ở cửa dọa nàng bị sợ không nhẹ.
Âm thanh trêu tức vang lên.
- Tôi có đẹp trai như vậy không? Không cần kinh ngạc như vậy, cô là sư mẫu à?
Tề Nhạc vừa nhìn thấy người ở cửa thì nhíu mày, đến không phải người khác, chính là Cơ Đức anh của Minh Minh. Khó trách Hứa Tình phản ứng lớn như vậy, hiện giờ bên ngoài đã tối, Cơ Đức thân cao hơn cửa ký túc xá một chút, đột nhiên chỉ nhìn thấy nửa đầu, gia hỏa này quá mức cường tráng, đổi lại là ai cũng giật mình. Hôm nay Cơ Đức mặc một thân trang phục bình thường, ngay cả như vậy, trên người hắn có khí thế vô hình phát ra rất kinh người.
Cơ Đức vừa cúi đầu, đi tới, Hứa Tình vỗ ngực thở hổn hển.
- Anh là ai, không biết đây là ký túc xá nữ sinh sao?
Cơ Đức ngẩn người, sau đó liếc mắt nhìn qua Tề Nhạc, kinh ngạc nói:
- Sư phụ, vị này không phải sư mẫu sao?
Tề Nhạc buồn cười, nói:
- Mẫu cái đầu anh, anh tới làm gì?
Sắc mặt Hứa Tình bất thiện nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Giải thích cho tôi rõ, tôi nhớ hôm qua đã nói rõ với anh rồi mà, không cho phép mang người ngoài tới chỗ của chúng ta.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Không quan hệ tới tôi, anh ấy là anh trai Minh Minh.
Hứa Tình đi tới bên cạnh Trầm Vân đang giật mình, Hứa Tình lẩm bẩm nói:
- Không thể nào, tại sao Minh Minh lại có một người anh như tinh tinh thế này?
Nghe nàng nói, Tề Nhạc cười ha hả lên, hắn có cảm giác hài lòng, nhưng Cơ Đức phát khổ.
- Không thể nào, mỹ nữ, tôi anh tuấn tiêu sái như vậy, cao lớn uy mãnh, cô có thể nói tôi là tinh tinh được sao?
Minh Minh bật cười, nói:
- Tôi sẽ giới thiệu, anh à, vị này chính là Hứa Tình, đây là Trầm Vân tỷ, các nàng đều là cùng phòng của em, cũng không phải là sư mẫu của anh. Vị chính là Cơ Đức, anh mình.
Cơ Đức hấp hấp cái mũi, nói:
- Thơm quá ah! Các cô chưa ăn cơm sao! Vừa vặn tôi cũng chưa ăn đấy.
Tề Nhạc im lặng một hồi, trong nội tâm thầm nghĩ, chẳng lẽ độ dày của da mặt có quan hệ trực tiếp tới thân thể cường tráng sao?
Trầm Vân lúc này từ trong kinh ngạc khôi phục lại, mỉm cười, nói:
- Nếu là anh của Minh Minh, vậy thì mời vào.
Mấy người tiếp tục đi vào trong phòng khách, Cơ Đức căn bản không biết cái gì gọi là khách khí, đặt mông ngồi vào vị trí Tề Nhạc vừa ngồi, nhìn mỹ thức trên bàn, nuốt nước bọt.
- Anh, sao anh tới đây?
Minh Minh hiếu kỳ hỏi.
Cơ Đức nói:
- Không phải tới thăm sư phụ sao, thuận tiện cũng muốn thăm em.
Hứa Tình hiện giờ mới kịp phản ứng, hiểu được ý trong câu sư mẫu Cơ Đức nói là gì, khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Anh ấy là sư phụ của anh? Anh ta dạy cái gì?
Cơ Đức ngẩn người, nói:
- Đương nhiên là công phu, sư phụ của tôi vô cùng lợi hại nha.
Lúc này đến phiên Tề Nhạc nghênh đón ánh mắt kinh ngạc, Trầm Vân nói:
- Không có nhìn ra nha! Anh biết công phu? Không phải anh bị bệnh tim sao? Hơn nữa, nếu Cơ Đức là anh của Minh Minh, chẳng phải là anh của anh sao tại sao biến thành đồ đệ?
Loạn, tất cả đều loạn, Tề Nhạc cười khổ, tâm tư của Cơ Đức tuyệt đối không có tục tằng như bề ngoài, nhìn em gái, nói:
- Cái này không có xung đột gì! Tuy là anh của sư phụ, nhưng cũng là đồ đệ, ai bảo sư phụ lợi hại như thế.